Chính vì thế nên bà cảm thấy mình lại sai lầm một lần nữa có lẽ không nên cho cô cơ hội nào mới phải.
Hoàng Thanh Huyền biết chắc bà đã hiểu nhầm mình, và lí do hôm nay bà đến được đây cô đương nhiên cũng không xa lạ gì với người con gái tên Bùi Thư đó.
“ Mẹ, con và hắn không có liên quan gì hết, mẹ đừng nghe những tin đồn nhảm được không ạ.”
“ Tin đồn nhảm, nếu cô không như vậy thật thì cũng chẳng có ai rảnh để đồn thổi cô đâu.
Người ta nói rồi tình cũ không rủ cũng đến Hoàng Thanh Huyền tôi biết cô là người thành phố cô không chịu được khó khăn vất vả và sự cố tình không hiểu chuyện của người dân ở nơi này, vậy thì cô hãy cùng cậu ta rời đi đi, đừng làm tổn thương con trai tôi nữa.”
Cô lớn tiếng nói lại, “ Mẹ nói lý chút được không ạ, mẹ tin người ngoài lại không tin con sao.
Tất cả những điều này chỉ là tin đồn mà thôi.”
“ Bác!” Giọng nói ngọt ngào của Bùi Thư vang lên, cô ta tiến tới khoác tay bà Nụ đầy nũng nịu, “ Bác hôm nay đến thăm con sao.”
Khi nói chuyện với Bùi Thư bà dùng một thái độ vô cùng gần gũi với cô ta, “ Bác đến thăm con đấy, có làm chút thức ăn con ăn đi.”
“ Ơ đây không phải anh Hải bệnh nhân bị trẹo chân đã nhập viện một tháng dưới sự chăm sóc trực tiếp của chị dâu sao.
Với tay nghề của chị ấy lẽ ra anh đã phải xuất viện từ lâu rồi chứ nhỉ.”
“ Tôi không muốn xuất viện thì sao, đồ đàn bà xấu còn suốt ngày lèm bèm, không soi lại gương mà nhìn lại cái mặt mình đi có thấy nó đen như cái L** trâu không."
Lần đầu tiên Hoàng Thanh Huyền mới thấy hắn ta nói đúng một lần, nhưng so sánh như vậy thì quả thực có hơi ác...
“ Anh...anh...” Bùi Thư tức đến mức không nói thành lời bèn giãy nảy kêu lên với bà Nụ, “ Bác thấy chưa con chỉ hỏi thăm đến tình hình bệnh nhân và năng lực của chị dâu mà anh ta đã xửng cồ lên cãi nhất định là có mờ ám.
“ Mờ ám cái mả mẹ nhà cô, tôi thích cô ấy nhưng cô ấy không thích tôi đấy thì làm sao, cô là cái quần què gì mà đòi lên tiếng.”
“ Bác ơi hức hức chị dâu với hắn ta bắt nạt cháu, bác phải đòi lại công bằng giúp cháu.
” Nhưng ngược lại với mong ước của cô ta thì bà Nụ lại gạt tay cô ta ra, “ Con be bé cái mồm thôi đây là nơi nhiều người, nghe thấy người ta cười vào mặt cho.”
“ Tối về nhà nói chuyện rõ ràng với tôi.” Nói xong bà xoay người rời đi nhưng vẫn để lại một phần cơm xanh cho cô.
Bùi Thư thấy mẹ chồng hụt những lần trước chỉ bênh vực mình nhưng lần này cô ta hiểu bà đã có ý bênh vực Hoàng Thanh Huyền dù cho là ngoài mặt bà nội không muốn con trai mất mặt nhưng một phần cũng là bảo vệ con dâu của mình.
Bùi Thư tức điên lên vì kế hoạch cô ta ấp ủ bấy lâu nay lại thất bại khiến cô ta thật sự không can lòng.
Sau khi nhìn bà Nụ đã đi khuất cánh cổng trạm xá, Bùi Thư cũng nhanh chóng muốn rời đi thì bị Hoàng Thanh Huyền chặn lại, “ Đứng lại, chuyện mẹ chồng tôi xuất hiện ở đây có phải là do cô không.
“ Không...ờm không phải em...!Chị xem tin tức chị cặp bồ...!truyền khắp cả cái bệnh viện này nhất định đã đến tai bác gái chứ không phải em.”
“ Còn cần giả vờ như vậy sao, tôi biết hết chẳng qua là tôi không nói thôi.” Nói xong cô thở dài một hơi tiếc nuối, “ Bùi Thư tôi rất tôn trọng và quý mến cô với việc một cô gái trẻ đi học tập và sống ở một thành phố đông đúc khi thành công vẫn trở về quê hương của mình để cống hiến.
Nhưng với những việc cô đã làm và đã xảy ra tôi nghĩ cô không nên tiếp tục một công việc cao quý như vậy nữa.”
“Chị đang khuyên tôi hay là đang dọa tôi.”
Hoàng Thanh Huyền nhếch mép cười, “ Cả hai nếu muốn thử, việc một người tự ý dùng dược phẩm Quốc gia để chế tạo thuốc như cô đừng nói là bị kỷ luật có khi còn bị đuổi luôn khỏi ngành, tôi cho cô một cơ hội cuối không phải tôi sợ cô mà tôi tiếc thay sự cố gắng của cô”
“ Chị biết gì mà nói, tôi không ăn trộm cũng không làm gì sai cả.”
“ Chết cũng không biết hối cải vậy thì tôi sẽ cho cô chết tận gốc.” Nói cong cô dơ video đến trước mặt cô ta, cứ chuẩn bị được phong sát toàn ngành đi Bùi Thư.”
“.
Chị....chị quá thật gian xảo ”
“ Tôi không gian xảo làm sao tránh được những mánh khóe hèn hạ của cô.”
“ Thanh Huyền em không cần cãi nhau với cô fa để làm gì để anh gọi đàn em xử lý ngoằng xái là xong.
“ Anh...anh định làm gì.”
La Đức Hải cười haha rồi mới đáp, ” Cho cô lên thành phố tiếp khách để bỏ đi cái thói đạo đức giả, ăn không nói có này đi.”
“ Này này tôi không làm ảnh hưởng gì đến anh thì đừng có mà chĩa cái mỏ của mình vào.
Anh là đồ điên, cá mè một lứa với Hoàng Thanh Huyền.”
“ Chát.” Một cái tát như trời giáng của La Đức Hải xuống một người phụ nữ yếu đuối như cô ta ngã xõng xoài ở dưới đất.
“ Cô có thể nói tôi cái gì cũng được, nhưng tôi cấm cô còn dám nói cô ấy một câu thì cứ chờ mất cái việc nhỏ nhoi này của cô đi.”
“ Anh là đồ đàn bà.” Bùi Thư gắt lên.
“ Cô là đồ điên.”