Cũng không biết chạy dưới mưa bao lâu tốn sức thế nào, cuối cùng Tô Mạn Âm cũng đứng trước cửa nhà Vu Hạo, nơi căn hộ chung cư mà hơn 1 năm nay vẫn coi đó như tổ ấm của mình.
Thật ra không phải là cô không biết trong trái tim Vu Hạo vẫn còn một chỗ dành cho Du San San. Chỉ có điều cô là hy vọng, hy vọng sẽ khiến anh yêu cô rồi lãng quên quá khứ.
Họ vốn cứ như vậy cùng nhau ở một chỗ rất tốt. Anh yêu thương chiều chuộng cùng quan tâm không để cô chịu chút ủy khuất nào. Có chăng trong một giây phút nào đó, khi nhìn sâu vào mắt anh có thể thấy tình yêu của anh dành cho cô.
Nhưng giờ phút này Tô Mạn Âm, lại sợ hãi không dám chắc. Mọi thứ đến quá nhanh, cô không kịp chuẩn bị tinh thần, không dám so sánh mình với Du San San trẻ trung xinh đẹp kia, cả hai người họ trước đã là một đôi tình nhân rất đẹp rồi. Một tình yêu từ thủa thanh mai trúc mã, có biết bao nồng nàn cùng kỉ niệm, cô làm sao có thể thắng được.
Vu Hạo anh có bao giờ yêu em không?
Cô khẽ hỏi trong lòng mình rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Vu Hạo đã hứa hôm nay sẽ ở bên cô sẽ về nhà sớm. Cô sẽ chuẩn bị nấu một bữa tối ấm cúng và lãng mạn.
Đừng cho rằng cô thật khờ, sự việc đã xảy ra trước mắt như vậy rồi, cô vẫn còn tâm trạng để nấu ăn chuẩn bị bữa tối lãng mạn. Tô Mạn Âm biết và hiểu rõ điều đó, nhưng cô cần chú tâm làm chuyện khác để bản thân không nghĩ ngợi linh tinh. Chẳng phải trong tình yêu thứ cần nhất chính là lòng tin, sự tin tưởng lẫn nhau sao?
Cô tin Vu Hạo, tin anh cũng là cho anh và cho bản thân mình một cơ hội. Cũng giống như chính cô đang đặt cược vào chuyện này. Một trò chơi may rủi của số phận.
Tô Mạn Âm mở điện thoại ra, bấm thật chậm thật chậm dãy số của anh. Cô thuộc lòng nó nhưng lại muốn như thế, mặc dù chỉ cần bấm phím số 1 là có thể quay nhanh số của anh.
Cô bấm phím gọi từ từ đưa lên tai mình, chậm rãi lắng nghe.
Du San San nhìn điện thoại của Vu Hạo đổ chuông liền quay sang định gọi anh. Lúc này Vu Hạo đang đứng trước quầy bánh ngọt tự tay chọn bánh cho Du San San. Du San San cầm lên nhìn, thấy hiện lên trên màn hình hai chữ Mạn Âm, động tác của cô dừng lại.
2 năm qua từ lúc cô bỏ sang Mỹ vẫn luôn âm thầm dõi theo Vu Hạo. Cô biết anh đã có người yêu. Song Du San San tin tưởng vào tình cảm sâu đậm mà Vu Hạo dành ình. Anh sẽ khó lòng quên hết được, rồi sẽ chỉ là chơi bời thoáng qua. Nhưng ai ngờ cô gái tên Tô Mạn Âm này đã ở bên Vu Hạo hơn năm trời. Là Du San San cô sợ nếu không về, không xuất hiện trước mặt Vu Hạo, anh sẽ thật sự quên cô mất. Vì vậy dù điều trị bệnh chưa xong hoàn toàn nhưng cô vẫn cố chấp bỏ nước Mỹ về đây, muốn quay lại với Vu Hạo. Hai năm qua bên đất Mỹ cô không tài nào quên được anh
Là cô sai rồi năm đó nên nói rõ chứ không phải tàn nhẫn mà vứt bỏ anh. Cô cứ nghĩ trị bệnh xong, sẽ trở lại sẽ làm lành với anh, không muốn anh thấy cô trị liệu mà trở nên xấu xí. Du San San chỉ muốn xuất hiện trước mặt anh thật xinh đẹp thôi.
Tô Mạn Âm không thể đoạt anh từ cô được. Nghĩ rồi cô ngắt điện thoại rồi đặt ngay ngắn lại bàn chờ Vu Hạo trở lại
Vu Hạo chọn bánh xong, quay trở lại bàn ngồi xuống đối diện với San San.
Chưa kịp mở lời Du San San đã lên tiếng trong giọng cô có chút ngập ngừng
“Mạn Âm… là ai vậy?”
Vu Hạo nhìn cô bất ngờ, anh có chút suy nghĩ gì đó. San San nói tiếp trong giọng mang theo sự không vui vẻ gì
“Cô ấy vừa gọi điện thoại cho anh. Nhưng em ngắt máy rồi”
Vu Hạo hơi cau mày, cầm điện thoại đứng lên định đi ra một góc của nhà hàng.
“Vu Hạo….. em….”
“Chờ anh chút” Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng lên tiếng, tử trước tới giờ vẫn luôn như vậy Vu Hạo không bao giờ nổi cáu hay tức giận với Du San San. Dù cô có nghịch ngợm, tác quái tới đâu, anh thủy chung không bao giờ to tiếng với cô.
Ngắt máy, một hành động tưởng như nho nhỏ nhưng giờ khắc này lại tác đổng ất lớn tới Tô Mạn Âm. Tô Mạn Âm nghe điện thoại, nóng ruột chờ đợi anh nhấc máy. Rồi từ đầu bên kia truyền tới tiếng tút tút…. Anh ngắt máy.
Là ngắt máy chứ không phải là không cầm máy. Tiếng tút tút ấy như cái búa lạnh lẽ vô tình đập mạnh vào tim khiến cô một thoáng sững sờ.
Đôi mắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại tựa như vẫn không tin được. Nếu anh không nghe máy cô còn cho rằng anh để máy trong túi quần nên không để ý. Đằng này chắc chắn là biết người gọi rồi nhưng vẫn không nghe máy.
Tô Mạn Âm cảm thấy thật sự bị sốc và tủi thân. Cô bặm môi nhìn màn hình điện thoại rồi lại thấy màn hình sáng nhạc chuông vang lên. Cô bấm nút nghe
” Hạo…..”
” Anh bấm nhầm nút” Vu Hạo khẽ giải thích không muốn cô lo nghĩ linh tinh.
Nghe được vậy Mạn Âm có chút thở nhẹ nhõm dù biết anh đang nói dối. Bấm nhầm nút, anh là con nít đâu lý do khá buồn cười.
” Hạo… anh nói chiều nay sẽ về sớm với em chứ” Cô hỏi mà khẩn trương.
” Mạn Âm…. ” Vu Hạo khẽ gọi tên cô.
” Vâng.” Tiếng cô mềm mại nhỏ nhẹ chan chứa tình cảm
” Mạn Âm….” Anh nhắc lại có gì đó thân thiết, một chút khó xử ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
Cô đang định nói chợt nghe thấy trong điện thoại vọng tới tiếng gọi của một cô gái
” Vu Hạo….”
Nghe tiếng Du San San gọi anh vội che điện thoại, không muốn Mạn Âm nghe thấy. Xét cho cùng Tô Mạn Âm là người anh không muốn tổn thương nhất. Cô là người nhảy cảm và tinh ý lắm
” Mạn Âm hôm nay anh có thể về hơi trễ một chút” Vu Hạo nhàn nhạt nói. ” Đừng đợi anh”
” Vậy anh có về không?” Cô vặn hỏi.
” Ừm có. Anh có về”
” Vậy em đợi anh về. Không về không được đâu” Cô cố gắng nhấn mạnh. Bởi vì nếu không về em nhất định sẽ giận anh. Cô âm thầm tự nhủ trong lòng, Vu Hạo đừng làm em thất vọng, anh đã nói về thì nhất định phải về cho dù muộn cũng phải về.
” Ừ anh biết rồi. Có cần anh mua thứ gì về không? Về hơi trễ một chút, phải mua cái gì tạ tội đúng không?” Anh khẽ đùa.
Mạn Âm hơi im lặng, đầu bên kia cũng có chút im lặng. Hai người cứ như vậy vài giây rồi cô lên tiếng
” Hạo… em yêu anh….”
” Ừ anh biết rồi. Thôi anh cúp máy đây”
Vẫn là vậy cô nói yêu anh. Anh chỉ nói anh biết rồi, anh cũng thế. Cái từ đơn giản cô muốn nghe nhất một năm qua lại chẳng có. Cô biết,cô hiểu nhưng lại cứ tảng lờ nó đi. Có đôi lúc Tô Mạn Âm cũng tự hỏi anh có yêu cô không? Vậy sao trong đôi mắt anh cô lại nhìn thấy yêu thương. Trong từng lời nói hành động cử chỉ, lại cảm thấy sự quan tâm đến chân thật như vậy.
Ai….
Mạn Âm cứ miên man suy nghĩ cho tới khi vô tình cắt vào tay, một vết cắt khá sâu. Máu cứ như vậy chảy ra không ngừng. Cô ôm ngón tay đau đớn làm mặt mày tái mét.
Mạn Âm không phải là người thích nấu ăn, cũng không phải người nấu ăn giỏi. Cô chỉ có thể nấu cho người dễ tính ăn xoàng qua bữa. Chính vì thế Tô Mạn Âm không bao giờ vào bếp. Cô cũng chẳng phải hậu đậu nhưng đối việc bếp núc lại chẳng rành được. Dù có cố gắng thế nào cũng không thể nấu nướng tốt được.
Ngày trước bố mẹ cô có đùa, kiểu nấu nướng đơn giản của cô, cầu cho sau này có thể lấy được người biết nấu nướng không thì chỉ đành ăn trứng luộc, trứng rán, mì tôm úp của cô cả đời. Lúc đó cô cũng chỉ cười cho qua chuyện, muốn có thể kiếm được người yêu nấu ăn ngon. Cuối cùng trời xui đất khiến thế nào lại yêu phải một người con trai cực kì khó tính trong ăn uống. Vừa kén ăn, lại khó tính. Tô Mạn Âm chẳng rõ anh có biết nấu ăn không mà sao ăn uống kén chọn thế. Cuối cùng thì kẻ hậu đậu việc nấu nướng như cô đành quyết tâm xuống bếp mà nấu cho anh ăn. Lần đầu tiên, vừa mải nhìn sách nấu ăn, vừa thái thịt cuối cùng cô cũng rất vinh dự mà cắt vào tay.
Lúc đó anh nghe tiếng cô kêu bên ngoài liền chạy vào. Nhìn gương mặt trắng không còn chút máu nào, cô cũng như vậy ôm ngón tay nhăn nhó mặt mày. Anh lại gần mở miệng ra là độc địa nói
“Em coi hậu đậu như vậy làm gì? Đừng nấu ăn nữa. Anh không ăn nổi đâu?”
Tuy rằng có nói như vậy nhưng anh vẫn ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của cô. Điều này làm Mạn Âm khẽ sửng sốt, động tác anh thật ôn nhu nhẹ nhàng băng lại vết thương cho cô. Lúc đó cô đã trộm nghĩ nếu bị thương mà được như vậy, cả đời này cô cũng tình nguyện bị thương.
Mà vốn dĩ đoạn tình cảm này, cô đã là người bị thương từ đầu rồi, nên dù có đau đớn thêm cũng có thể chịu đựng được
Cô cười buồn. Chẳng lẽ tình cảm của họ sâu đậm tới đâu, cô lại không rõ mà nghi ngờ sao, nhưng đôi khi lòng tin đặt một cách mù quáng. Cô biết nhưng vẫn cố gắng đặt lòng tin vào Vu Hạo dù chỉ là mong manh như sợi chỉ thôi. Nhưng hiện tại sợi chỉ ấy chưa đứt, không hẳn mù quáng cố chấp nhưng điều này vẫn nằm trong sức chịu đựng của Tô Mạn Âm cô.
Vu Hạo liệu tối nay có về không? Tô Mạn Âm nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm rồi. Bàn thức ăn nóng hổi đã nguội lạnh. Cô cũng đã ngồi bần thần ở đây lâu rồi. Lặng lẽ đợi từ chiều tới giờ đã khuya cô vẫn ngồi trong bóng tối. Cảm giác lúc này thật khó tả. Một điều gì đó vô cùng mệt mỏi bao lấy cả người cô. Đặt nhẹ tay lên trán. Mới vỡ lẽ mình ốm.
Tuy rằng Tô Mạn Âm thích mưa, nhưng cơ thể vốn hư nhược sợ lạnh chỉ cần dính mưa là dễ dàng bị ốm. Ngày hôm nay dầm mưa lâu như vậy nên phát sốt rồi. Trong đêm tối cô đơn, cơn sốt đến khiến cả người nóng ran. Tô Mạn Âm thấy lạnh lẽo run run và tủi thân. Mạn Âm co người ôm lấy chính mình thật lặng lẽ cố gắng đợi. Vu Hạo nói nhất định sẽ về. Cô rất muốn đợi anh, rất muốn tin vào lời anh nói. Trong cuộc tình này vốn cô là người yêu nhiều hơn, nên có lẽ là kẻ tổn thương nặng nhất chỉ biết đứng đằng sau luôn chờ đợi anh. Nhưng lần này nếu anh thất hứa, cô chỉ sợ sẽ không đủ sức mà tiếp tục nữa…….
Mạn Âm có một số chuyện không đủ kiên nhẫn. Đặc biệt là trong chuyện tình cảm khi gặp phải tranh chấp, cô luôn là người chủ động buông tay trước. Du San San trở về nếu như vẫn khiến Vu Hạo quan tâm lo lắng yêu thương như vậy cô đâu nhất thiết cứ phải tranh đoạt thứ không thuộc về mình.
Cái gì là của mình thì sẽ là của mình, không phải là của mình dù cho có níu giữ cũng chỉ là vô ích. Cô luôn quan niệm như vậy, trong tình cảm dựa vào duyên số không tranh chấp nhưng nếu nó đến với mình thì sẽ vô cùng trân trọng. Còn không cũng chỉ mỉm cười cho qua. Có thể nhiều người nghĩ cô yêu như vậy là hời hợt, dễ dàng buông thứ mà mình yêu thích nhưng cô là vậy. Thường thường cô không thích trong tình cảm của mình dính dáng tới người thứ 3, đặc biệt là tình cũ. Vậy nên dù có đau đớn đến đâu. Chỉ cần người mà mình yêu không thể mang lại cho cô cảm giác an tâm thì khả năng cô buông tay là rất lớn.
Nhưng có lẽ Mạn Âm chẳng ngờ được. Đoạn tình cảm này sâu sắc và đau đớn đến mức đó. Cô cứ nghĩ cô có thể cầm lên được thì sẽ buông xuống được nhẹ nhàng. Nhưng không
Thứ mà mình yêu hơn cả chính bản thân, khi buông xuống cỡ nào đau đớn, cỡ nào thống khổ khó chịu…… Cả bản thân Mạn Âm cũng không nghĩ được mình có lúc chật vật, thương tích đầy mình như thế.
Có lẽ đã từng ở trên thiên đường của hạnh phúc một phát rơi thật nhanh xuống tận cùng địa ngục của đau khổ. Đả kích như vậy. Con người ta mấy ai chịu đựng được đây.
Trời dần sáng
Mọi vật cũng trở nên rõ ràng tinh khôi hơn.
Tô Mạn Âm cũng đã đợi cả 1 đêm dài không ngủ. Cô ngồi im trên ghế sopha trong phòng khách lặng lẽ ngồi thẫn thờ như chiếc bóng không biết đang suy nghĩ điều gì? Cũng chẳng rõ tâm hồn để đâu cứ như vậy ngồi cả đêm.
Cô thở thật dài. Vu Hạo không về. Cả đêm không về. Từ khi yêu nhau chưa lần nào anh đi đêm không về.
Vậy mà hôm nay trong ngày kỉ niệm 1 năm của hai người, anh lại không về. Có lẽ cô thật sự không quan trọng với anh. Mạn Âm cười khổ sở chua chát.
Cạch!!
Có tiếng mở cửa, Vu Hạo đã về. Mạn Âm biết nhưng cô vẫn ngồi ở đó, như thể không hay không biết gì? Cho tới khi Vu Hạo vào phóng khách thấy bóng cô ngồi đó. Anh mới nhỏ giọng có chút bất ngờ
“Em….. sao dậy sớm vậy?”
Nhìn loáng thoáng trên bàn ăn, đồ ăn vẫn nguyên như cũ nhưng lạnh tanh. Mạn Âm cũng khẽ đứng dậy, quay lại nhìn anh. Trông Vu Hạo có chút chật vật, đôi mắt thâm cả đêm không ngủ. Cô nhìn sâu vào mắt anh.
Im lặng tới nghẹt thở.
Trong vài giây, Vu Hạo bình tĩnh thở dài
“Cả đêm không ngủ sao? Ngốc thế, thấy anh không về thì ngủ trước đi chứ?” Anh lại gần tính xoa đầu cô. Nhưng cô khẽ lui lại một bước không muốn anh chạm vào sợ sẽ biết mình đang ốm. Đôi chân cô bủn rủn muốn khụy xuống nhưng lý trí lại chẳng cho phép mình làm vậy cô không muốn tỏ khổ sở chật vật trước mặt anh.
“Tối qua anh không về. Anh đã nói sẽ về nhưng không về”
“Mạn Âm lúc khác anh sẽ giải thích. Cả hai đều mệt rồi cần nghỉ ngơi”
“Em muốn biết bây giờ. Có thể nói lý do được không?” Cô truy vấn nếu anh có thể nói rõ. Dù là bất cứ điều gì cô cũng sẽ tin, sẽ không hỏi nhiều nữa
“Mạn Âm em sao vậy thường ngày có thế này đâu”
“Thường ngày em không thế này. Nhưng ngày thường anh cũng không như thế này” Cô phản bác mà cố gắng duy trì thái độ bình thản, không muốn thất thố trước mặt anh. Đặc biệt là trong tình huống này.
Vu Hạo khẽ chau mày, cảm thấy có chút gì không đúng nhưng lại không biết nói thế nào cho rõ. Hiện giờ anh cũng thấm mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút rồi sẽ nói với cô. Không về là anh sai cô giận là đúng nhưng giờ không phải lúc nói chuyện, Vu Hạo đang phân vân không biết nên nói gì với cô.
“Mạn Âm, chúng ta nghỉ ngơi trước? Hiện anh rất mệt, em cả đêm không được ngủ rồi. Ngủ dậy chúng ta sẽ nói chuyện”
Tô Mạn Âm bặm môi nhìn anh, tưởng chừng có thể cắn nát cánh môi mọng của mình. Cuối cùng cũng thở hắt ra, Vu Hạo nói đúng cô cũng mệt mỏi cần nghỉ ngơi hiện tại tâm trạng không tốt khó lòng bình tĩnh để nói chuyện được. Hiện giờ cô chỉ sợ không giữ nổi bình tĩnh mà làm ra chuyện to tiếng với anh.
” Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi. Có gì chút tỉnh táo mình nói chuyện”
Vu Hạo nhìn cô, anh thấy sự ẩn nhẫn trong đôi mắt ấy. Thật ra rất muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, nói thế nào? Anh rất muốn tiến lại ôm cô vào lòng để trấn an nhưng lại không làm gì. Cả hai cứ đứng nhìn nhau, rõ ràng là ở gần ngay trước mắt nhưng lại có gì đó xa cách.
Lúc này điện thoại của Vu Hạo bất ngờ đổ chuông. Nhìn số điện thoại anh khẽ chau mày, thần sắc có chút khẩn trương, lo lắng liền vội vàng nghe điện thoại.
” Bình tĩnh đi, anh sẽ tới ngay” Vu Hạo lo lắng trấn an. Anh cúp máy rồi vội vàng đi ra cửa.
Tô Mạn Âm đứng ở bên cạnh. Cô cái gì cũng nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh, thần sắc lo lắng khẩn trương chưa bao giờ được nhìn thấy kia. Cô có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói cũng có thể đoán được người gọi là ai. Cô bất giác trong lòng vừa tủi thân, vừa bực mình phẫn nộ. Hai người họ cả ngày qua ở cùng nhau rồi. Vì cớ gì anh chưa về nhà được mấy phút, gọi một cuộc điện thoại là có thể đi luôn. Bỏ qua cả cô cả sự mệt mỏi của mình. Cô gái đó quan trọng thế sao? Tô Mạn Âm có cảm giác với anh mình chẳng là cái gì cả. Đó thật sự là lần đầu tiên từ lúc yêu nhau tới giờ cô uất ức căm phẫn thật sự.
Tô Mạn Âm vọt theo chắn trước cửa, ngăn lại Vu Hạo.
” Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi giọng nói lúc này đã lạnh lùng rồi.
Vu Hạo lúc này cũng không đủ bình tĩnh để nghe nữa, cũng không muốn cùng cô giải thích nhiều, mạng người vẫn hơn.
“Mạn Âm tránh ra đi.”
“Em chỉ muốn biết anh đi đâu làm gì? Chẳng lẽ một chút điều nhỏ nhoi như vậy cũng không được quyền sao?”
“Giờ anh rất vội mau tránh ra đi?”
“Nếu anh không nói, em vẫn sẽ đứng ở đây?” Cô hét lên. Kì thực dù có thế nào, cô cũng chỉ là con người sức chịu đừng có giới hạn, một khi đã đi quá cái giới hạn đó vẫn không thể kiềm chế được tức giận.
Nhưng vốn dĩ nếu 1 cái đầu nóng, thì một cái còn lại phải nhún nhường, xoa dịu đi. Đằng này cả hai đều nóng nảy không giữ được bình tĩnh. Vu Hạo trong giây lát cũng tức tối. Anh đang rất vội, San San lại ngất xỉu. Đêm qua bất tỉnh tới sáng sớm mới tỉnh lại, anh vừa rời đi thì bây giờ lại ngất xỉu tiếp. Thử hỏi anh làm sao không nóng vội sốt ruột được.
Hơn nữa Mạn Âm thật sự làm anh nổi cáu. Vu Hạo giật lấy cánh tay Mạn Âm trực tiếp kéo ra. Nhưng vì quá nóng giận không kiềm được lực đạo, ra tay có chút nặng khiến cô cả người trượt ngã xuống sàn.
Thật ra lực đạo anh ra không đủ lớn để khiến cô ngã trên sàn. Nhưng Tô Mạn Âm đang sốt, chân tay khá bủn rủn đứng cũng chẳng vững lấy đâu sức lực. Chẳng ngờ Vu Hạo ra một lực như vậy khiến cô trượt ngã xuống,tay phải chống xuống đất
Rắc.!!!
Tô Mạn Âm cảm thấy cổ tay đau đớn không thôi. Cơn đau làm tinh thần cô tỉnh táo tới lạ lùng. Mà Vu Hạo thấy vậy, lòng chợt chùng xuống cảm thấy ra tay quá đáng. Anh vội lại gần giọng sốt sắng lo lắng
“Mạn Âm, anh xin lỗi. Em không sao chứ. Có bị thương ở đâu không?”
Anh chạm vào cánh tay cô thấy cả người cô nóng ran.
“Cả người sao lại nóng thế này? Em ốm sao?” Anh hỏi dồn.
“Em mệt” Cô vô thức nói làm anh ngây người.
“Vu Hạo em mệt rồi. Thật sự rất mệt mỏi rồi. Ngày hôm qua trước cửa siêu thị em đã thấy hai người. Cả đêm anh không về cũng là ở bên cô ấy. Giờ anh vội vàng chạy đi cũng là tới với cô ấy. Em thật sự mệt mỏi rồi”
Mạn Âm bình thản mà nói một hồi. Cơn đau đớn khiến lòng cô tỉnh táo ra vài phần. Đột nhiên cô cảm giác chính mình thật đáng thương, cứ cố chấp như vậy. Vốn biết anh không yêu cô từ đầu rồi, hà tất phải như thế. Giờ người mà anh yêu đã trở lại, cô còn lý do nào để níu kéo tình cảm này nữa đây.
Vu Hạo buông thõng tay không biết phải nói gì? Giọng nói của Mạn Âm mang điều gì đó bất lực cùng lãnh đạm. Anh biết cô mệt mỏi.
” Mạn Âm, hiện tại chúng ta cần chút thời gian có gì từ từ nói sau. Thật sự anh phải đi rồi”
” Cô ấy quan trọng với anh như vậy sao?” Nhìn bóng lưng Vu Hạo quay đi cô bỗng hỏi. Anh đứng đó quay lưng lại với cô một lúc cũng không có trả lời. Một kẻ ngồi dưới đất một người đứng quay lưng, mọi thứ nặng nề khó thở. Tô Mạn Âm khẽ cười rồi giống như một điều gì đó thoảng qua. Cô nhẹ nhàng
” Nếu anh ra khỏi đây lúc này. Vậy chúng ta coi như chấm dứt đi”
” Mạn Âm em đang tức giận. Đợi anh về chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Trong phút giây cô nói điều đó, Vu Hạo đã khựng lại một lúc nhưng rồi cũng mau chóng trấn tĩnh vì nghĩ rằng cô đang giận. Lúc hết giận sẽ lại như bình thường trước nay cô vẫn luôn như vậy. Có lẽ vì đã quá quen nên anh chẳng thể nhận ra lời nói lúc này đủ cương quyết lẫn lạnh lùng, bất lực mệt mỏi.
Rầm!
Nghe tiếng cửa đóng lại, Mạn Âm cảm thấy thật sự đau đớn. Cô đâu có nói đùa tất nghiêm túc là đằng khác. Cô cảm thấy chính bản thân hít thở không thông, ngực nghẹn lại như bị vật gì đó đè lên khó thở vô cùng. Tim đau đớn như vỡ làm trăm mảnh giống như bị ai đó hung hăng đâm một phát. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống lã chã không sao kìm nén được
Mặc dù cô đã cố gắng lau đi những giọt nước mắt trong veo như thủy tinh nhưng vẫn không tài nào cầm lại được. Cô tủi thân, thật sự giờ phút này tủi thân vô cùng.
Trước đây khi yêu Vu Hạo sự vô tình của anh, lời nói hành động cử chỉ đôi khi vô tâm hờ hững cô cũng cảm thấy tủi thân. Nhưng sau đó chỉ cần một cử chỉ hơi quan tâm, yêu thương cô lại có thể mỉm cười bỏ qua cho. Cứ như vậy dồn nén vào tim đã từ lâu cô cứ nghĩ mình đã lãng quên. Nhưng tới phút này, tất cả giống như cơn thủy triều mạnh mẽ ào ạt vồ vấp khơi gợi lại trong tâm trí Mạn Âm, bất giác làm cô cảm thấy thật sự bất lực thêm mệt mỏi tới khốn khổ. Cô muốn khóc. Trong phút chốc nước mắt lan tràn, muốn kìm nén, càng muốn nín khóc miệng hung hăn cắn lấy bàn tay mình để ngăn cho khóc thành tiếng nấc nhưng cuối cùng vẫn là kìm lại không được. Gục mặt xuống sàn, cả người quận chặt lại khóc. Cả người cô run run đau đớn. Và có lẽ trong giây phút đó, tất cả mọi thứ vỡ òa, giống như bong bóng xà phòng mong manh nhẹ nhàng bay lên bầu trời cao rồi vỡ tan không còn một mảnh nào.
Có người trách cô buông tay quá sớm, có người nói cô thật ngu ngốc. Cô biết nhưng không tài nào dừng lại được. Cô yêu nên cố gắng xây dựng hạnh phúc của mình. Cố gắng bỏ qua mọi chuyện chạy tới bên cạnh Vu Hạo. Yêu anh một cách si mê, yêu một cách ngốc nghếch say đắm. Cô vẫn còn nhớ rõ lời của Tiểu Kiều đã mắng vào mặt cô rằng rồi có lúc Vu Hạo sẽ bỏ rơi cô thôi.
Trong lòng Tô Man Âm luôn có một bóng đen chính là quá khứ của Vu Hạo, dù cô không muốn nghĩ ngợi cũng chẳng được. Nhưng Mạn Âm lại cất giữ thật kĩ điều đó, cố gắng nỗ lực để anh có thể mỉm cười, để anh có thể yêu cô. Nhưng tất cả chỉ là do cô quá đề cao bản thân, hy vọng quá cao vời thôi. Chấm dứt kiểu này có khi là tốt nhất.
Vẫn còn nhớ ngày đó, anh hỏi rằng sẽ không rời xa anh chứ.
Cô gật đầu mỉm cười dịu dàng
“Em sẽ không rời xa anh…Cho tới khi…”
“Khi nào?” Vu Hạo chau mày hỏi.
“Khi em chán anh” Cô tinh quái nói lại.
“Ngày đó có khi còn lâu lắm” Anh véo nhẹ chóp mũi cô.
Lúc đó Mạn Âm chỉ cười rúc vào lòng anh, vòng tay ôm thật chặt Vu Hạo. Cô đã tự nhủ với lòng
“Em sẽ luôn ở cạnh anh, luôn yêu anh cho tới khi anh không còn cần em nữa.”
Và có lẽ hôm nay, ngày đó cuối cùng cũng đã đến.