"Cô ba, tìm tôi đi cô ba..."
"Cô ba, cô quên tôi rồi sao?"
"Cô ba, sao cô đuổi tôi đi vậy?"
"Cô ba, tôi đau lắm..."
"Cô ba...cô ba..."
...
Cô giật mình choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, từng tiếng thở nặng nề phát ra giữa căn phòng tăm tối.
Với tay bật đèn, ánh sáng thình lình làm tròng mắt có chút chói rát, nhìn sang đồng hồ bây giờ đã là 3 giờ sáng, cô xoa xoa vầng trán đang nhăn lại vì đau nhức.
"Lại như vậy nữa rồi...", cô thầm nghĩ.
Đây đã là đêm thứ mười lăm trong tháng cô liên tục bị giật mình choàng tỉnh thế này vì một giấc mơ kỳ lạ, mười lăm đêm chỉ duy nhất một giấc mơ.
Trong mơ, cô luôn thấy mình đứng giữa cánh đồng hoang xa lạ trong trời đêm giông gió, cảm nhận rõ rệt khí lạnh trùm phủ không trung, từng giọt mưa như dao cắt rơi xuống táp thẳng lên da thịt run rẩy.
Và trong cái khoảng không mịt mùng đó, cô đã thấy nàng ấy, đứng chơ vơ giữa đồng, vừa quen mà cũng lại vừa lạ, hao gầy...và...kỳ dị...
Nàng ấy đứng đó, gọi cô bằng chất giọng nghẹn ngào u uất, thanh âm văng vẳng tựa xa tựa gần như vọng về từ cõi âm ty.
Không lần nào cô đáp lại, bởi lẽ cô luôn sợ đến cứng đờ thân thể, chết trân ở đó mặc cho cô gái kia...hoặc giả là bóng ma kia vẫy gọi trong giông tố.
Cho đến khi chỉ còn lại hai tiếng "Cô ba...cô ba..." đầy ai oán, như thường lệ, cô sẽ giật mình thức dậy, và đồng hồ sẽ luôn điểm đúng 3 giờ sáng.
...
- Sao dạo này cha thấy con ốm nhom gầy còm, không có thần sắc gì hết vậy?
Ông Trương Quân nhìn con qua màn hình video call mà không khỏi xót xa, kể từ hai năm trước tiễn con gái lên Sài Gòn học đại học thì đã cầm chắc con mình sẽ không được đủ đầy như lúc còn bên cạnh cha mẹ chăm sóc, nhưng suốt hai năm qua ông vẫn âm thầm theo dõi, con gái ông, Thục Quyên, vẫn luôn chăm chỉ và tự lập, vẫn luôn biết cách làm cha mẹ ở quê nhà an tâm.
Nhưng dạo gần đây, trong những cuộc gọi thế này, đứa con gái vốn dĩ xinh đẹp của ông lại trở nên xanh xao gầy yếu thấy rõ, lần nào thăm hỏi Thục Quyên cũng bảo không sao, dùng lý do bài vở quá nhiều làm câu trả lời chính đáng, nhưng lần này ông đã quyết định gặng hỏi tới cùng, và...
- Không muốn làm cha lo nhưng sự thật con đang cảm thấy không ổn lắm, tầm nửa tháng qua con cứ liên tục gặp ác mộng.
Không thể ngủ cũng không dám ngủ làm con suy nhược tinh thần khá nhiều.
Ông Trương Quân cau mày lo lắng.
- Gặp ác mộng sao? Về cái gì chứ? Hay để cha lên Sài Gòn thăm con?
Thục Quyên không phải tuýp con gái yếu đuối, tuy nhiên sự suất hiện liên tục mỗi đêm của cơn ác mộng đó đã làm cô sợ hãi rất nhiều.
Sống một mình trong căn hộ chung cư ở Landmark 81, một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở đất Sài Thành, Thục Quyên bấy lâu vẫn luôn cảm thấy an toàn thoải mái, cho đến khi cơn ác mộng bắt đầu và nó đã khiến cô sợ hãi với chính căn hộ của mình.
Hiện giờ sinh sống đơn độc đã không còn là lựa chọn an toàn cho cô nữa, Thục Quyên cảm thấy như vậy.
- Dạ, vậy cha tranh thủ lên đây với con nhé, con đợi cha.
...
Chạng vạng chiều hôm sau, ông Trương Quân đã có mặt trong căn hộ của con gái mình.
Vốn nhìn qua màn hình video call đã thấy Thục Quyên xanh xao, giờ gặp mặt trực tiếp lại càng thấy con tàn phai hơn nữa.
Đôi mắt Thục Quyên thâm quầng đầy mệt mỏi, làn da trắng tái tựa hồ chẳng còn chút sức sống nào lưu lại, chân tay thì gầy gò khẳng khiu, quả thật...lúc vừa trông thấy con, ông Trương Quân đã sâu kín giật mình.
- Trên này con uống nước lọc thôi, không có uống trà, cha dùng nước đỡ nha.
Để lát nữa con đi xuống bách hóa mua trà về pha cho cha sau.
- Thôi, trà nước cái gì, cha lên đây là để coi con thế nào.
Đâu, mày kể cho cha nghe coi mày mơ thấy cái gì mà mất ăn mất ngủ dữ vậy con.
Nghe hỏi tới về giấc mơ đó, Thục Quyên e dè ngồi thu mình lại trên sofa, thở dài một hơi rồi bắt đầu kể đầu đuôi tất cả cho ông Trương Quân nghe.
Kể xong, tựa như trút được gánh nặng, cô sâu kín thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại, ông Trương Quân trầm tư suy ngẫm, hồi sau mới nói.
- Kỳ thật, không lý nào mơ đi mơ lại một ác mộng giống hệt nhau gần cả tháng trời, mà trong mơ cô gái đó còn kêu con là cô ba nữa.
Nguyễn Trương Quân này chỉ có mình Nguyễn Thục Quyên con là con gái, hai ba gì ở đây.
Ông Trương Quân bực dọc.
Là dân xứ Cửu Long, miền Tây sông nước, ông làm sao lại không tin tâm linh? Chỉ là đã cố ý gạt phăng đi ý nghĩ đầu tiên rằng con mình bị ám ra khỏi đầu, bởi lẽ con ông, Thục Quyên, từ nhỏ đến lớn đều hiền lành nhân hậu, suốt ngày chăm chỉ học hành, cả ngay lúc lên Sài Gòn vẫn kiên định theo đuổi học vấn, nào có bao giờ làm ác hay lêu lỏng để mà không may bị trù ám kia chứ.
Vả lại, ở cái thế kỷ 21 này, nếu hỏi ông thật sự trên đời có ma ám người hay không thì chính ông Trương Quân cũng không thể chắc chắn.
- Ài...thôi con đừng lo gì hết, cha đêm nay ngủ lại với con, sẽ không có chuyện gì nữa đâu, có cha ở đây rồi cứ yên tâm mà ngủ.
Thục Quyên nghe vậy thì mừng lắm, cô ôm chầm lấy cha mình đầy thương quý, ông Trương Quân cũng ôm con vào lòng, nhè nhẹ vỗ lưng mà trấn an.
...
Chiều tối hôm đó, hai cha con ra ngoài dùng bữa và dạo phố khắp Sài Gòn.
Cũng hơn nửa năm rồi Thục Quyên và cha mới lại có dịp đi chơi cùng nhau vui vẻ thế này, cô cảm tưởng như thơ ấu trở về, được cùng cha rong ruổi khắp các thị xã trong những lần ông đi mua bán làm ăn.
Đến tối muộn họ mới về lại căn hộ, ông Trương Quân trải tấm nệm nằm ở phòng khách, còn Thục Quyên thì nằm trong phòng nhưng để cửa mở.
Trước khi đi ngủ, ông Trương Quân đưa cho Thục Quyên chuỗi tràng hạt ông đeo trên tay, kêu cô đặt ngay đầu giường.
Và đêm đó, Thục Quyên đã có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi...
- Ahhhhhh!!!!
Ông Trương Quân đang ngủ thì bị giật mình bởi tiếng thét thất thanh của Thục Quyên, ông vội vàng xông thẳng vào phòng thì thấy con gái mình đang hoảng loạn gào thét, cô lê lết dưới sàn như đang cố gắng trốn thoát khỏi thứ gì đó.
Ôm chặt Thục Quyên trong vòng tay, ông liên tục trấn an.
- Cha đây! Cha đây Thục Quyên...đừng sợ, có cha đây rồi, an toàn rồi, ổn rồi con!
Nhưng bỏ ngoài tai những lời ông Trương Quân dỗ dành, Thục Quyên vẫn kinh hoảng cố thoát khỏi vòng tay ông để trốn chạy, miệng không ngừng kêu la, nước mắt trào ra ướt đẫm mặt.
- Đừng...đừng...không phải tôi...không phải tôi mà...!!! Đừng có tìm tôi nữa mà...!!!
Hết cách, ông Trương Quân đành phải dằn tâm tát thẳng vào mặt Thục Quyên một cái đau điếng, cốt yếu để cô bị đau mà tỉnh táo lại.
Và cách này của ông đã thành công, Thục Quyên rốt cuộc cũng bình tĩnh được, ôm chầm lấy ông mà khóc nức nở.
...
Phải mất tầm 30 phút sau mọi chuyện mới đi vào ổn định, ông Trương Quân bật sáng tất cả các ngọn đèn trong căn hộ, pha cho Thục Quyên ly sữa nóng, hai cha con ngồi sát bên nhau ở phòng khách, một người sợ đến xanh mặt, một người hoang mang khó hiểu.
Ông Trương Quân không hỏi vì nghĩ hiện giờ chưa phải lúc, nhưng rồi Thục Quyên lại tự mình kể.
- Lúc nãy...đang ngủ thì con có cảm giác như ai nắm tay mình kéo kéo vậy, tưởng là cha kêu con, mở mắt ra thì...
- Thì sao con?
- Thì thấy cô gái đó...cô ta...cô ta đứng sát bên giường nắm tay con...cô ta nói "Cô ba lại muốn đuổi tôi sao?"
Ông Trương Quân nhíu mày, bất giác đảo mắt nhìn quanh.
- Là cô gái con gặp trong ác mộng?
- Dạ...
Biết đã gặp chuyện chẳng lành, ông Trương Quân bèn đi vào phòng nhặt lấy chuỗi tràng hạt trên đầu nằm con gái, vừa cầm lên thì nó liền đứt ra, từng hạt châu vương vãi rơi rớt khắp sàn nhà.
Lúc này, đồng hồ lại vừa điểm ngay 3 giờ sáng...
Lập tức trở ra phòng khách, ông nói với Thục Quyên.
- Thu dọn đồ cần thiết vào balo đi con, bây giờ mình về quê.
Thục Quyên cũng không phản đối khi chính cô rất mong muốn điều này, rời xa khỏi căn hộ đáng sợ này.
...
Trong đêm, chiếc xe hơi màu đen của ông Trương Quân chở theo Thục Quyên hòa vào bóng tối một mạch hướng thẳng quốc lộ mà chạy.
Càng xa thành phố thì dòng xe lại càng thưa thớt dần cho đến khi cả một con đường chỉ còn lại chiếc xe của họ lăn bánh, chốc chốc mới hiếm hoi thấy được vài chiếc xe tải, container ngang qua.
Ngoài cửa kính, từng hàng cây hai bên đường lần lượt lướt qua, ánh đèn đường vàng vọt lúc ẩn lúc hiện, nhìn ra xa ngoài trời kia là một màu đen kịt u ám, bầu trời không trăng không sao, tất cả đều khiến cõi lòng Thục Quyên dâng lên một niềm bất an khó tả.
Hai cha con không ai nói ai, cả hai đều đang miên mang chìm nổi với những suy nghĩ riêng tư.
Chợt...
Cú phanh gấp làm Thục Quyên suýt chút đập đầu, may nhờ dây an toàn kéo lại.
- Có chuyện gì vậy cha?
Nhìn qua, ông Trương Quân đang trố mắt ra nhìn thứ gì đó trước đầu xe.
"Là cô ta!" Thục Quyên thót tim.
Phía trước đầu xe lúc này là một cô gái trẻ gầy còm với mái tóc đen dài xõa xuống ngang lưng, cô ta mặc trên thân chiếc áo dài màu hồng nhạt lấm lem bùn đất, làn da như đã thối rữa mục rỗng từ lâu, trên cổ có đường cắt thật sâu bê bết vệt máu khô tựa như có thể làm đầu cô ta rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô ta đứng đó, với gương mặt đầy đau khổ khóc ra từng dòng huyết lệ, hai cánh tay vươn tới như muốn ôm lấy ai đó.
Cất giọng nỉ non, mà thanh âm này dường như không vang từ bên ngoài vào mà ngược lại nó vang vọng ngay sát bên tai Thục Quyên, khiến cô bị một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm cho run rẩy.
- Cô ba...cô đi đâu vậy...? Cô lại bỏ tôi sao...cô ba...?
Biết mình gặp ma, ông Trương Quân siết chặt tay lái, nói mà như quát với Thục Quyên đang ngồi thất thần bên cạnh.
- Ngồi cho vững!!!
Dứt lời, ông đạp ga phóng xe lao về phía trước đâm thẳng vào ma nữ trước mặt.
Quả đúng là hồn ma bóng quế, chiếc xe lướt ngang qua cô ta rồi lao đi như không hề có vật cản.
Nhìn sang kính chiếu hậu, đằng sau vẫn là cái bóng người cao gầy trong bộ áo dài hồng nhạt đứng giữa đường nhìn theo chiếc xe đang dần chạy xa khuất..