Lê Mộng Thủy đơn độc lưu lạc suốt ba năm, đối với nghề hát thì tuổi tên của nàng đã hoàn toàn biến mất từ lâu, vị trí cô đào chính vang danh Nam Kỳ cũng đã có người khác thay thế từ sớm, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm quá nhiều, bởi hơn ai hết Lê Mộng Thủy biết rõ phù hoa dệt mộng chính là thứ bẽ bàng nhất của một đời ca nữ!
Ba năm qua, từ cô gái 20 xuân sắc nàng đã bước sang tuổi 23 gần kề 25, tuổi đời ngày càng chồng chất, bến đỗ nương tựa lại mịt mù chông chênh, thật ra là còn chẳng có cái bến đỗ nào để chông chênh nữa kìa...
Có lẽ Lê Mộng Thủy tin chắc rằng mình sẽ sống đời cô độc đến già mất rồi! Mai này khi xế chiều ập đến, thanh xuân vuột khỏi tầm tay, nàng sẽ trở thành một bà già gầy còm khắc khổ hoặc một bà béo lão niên ú ụ, sẽ vất vả lê thân ở đợ nhà người chỉ để có chỗ nương náu qua ngày khi đôi chân đã không còn đủ sức rong ruổi phương xa.
Nhưng nàng vẫn sẽ tiếc nuối lắm, tiếc nuối đến tận lúc nhắm mắt lìa đời vì vẫn chưa tìm được Ngô, chưa gặp lại bé con mà nàng từng hứa sẽ quyết tâm bảo vệ.
Có điều, dường như ông trời cũng chẳng nỡ phụ rẫy lòng người, nhất là người hữu tình hữu ý.
Vậy nên đã cho Lê Mộng Thủy và Ngô gặp lại trong một trường hợp hết sức tình cờ, khiến cho cả hai tuy là người trong cuộc vẫn phải sững sờ khi đối diện nhau!
...
Mùa mưa năm ấy lạnh hơn thường niên, gió lốc từng cơn thổi vào mái nhà tranh xập xệ trống trơn không bàn ghế giường tủ của Lê Mộng Thủy làm cho nàng rét run lập cập, dù đã mặc thêm mấy lớp áo thô vẫn khó lòng chống chọi.
Nằm co ro trên chiếc chiếu mỏng manh rách nát, mặt mày nhiễm lạnh đến mức tím tái như người sắp quy thiên, trông nàng hiện thời vô cùng chật vật.
Đôi môi mỏng nứt nẻ trắng bệch khẽ mím lại khi nàng ngó qua chiếc áo dài hồng được xếp gọn gàng đặt trong túi vải ở góc nhà.
Lê Mộng Thủy nhất thời đắn đo không biết có nên mang nó ra đắp lên thân ủ ấm? Phân vân là vậy nhưng nàng vẫn lắc đầu cho qua, bởi lẽ Lê Mộng Thủy không muốn làm rách bẩn chiếc áo dài quý giá này.
Chịu đựng rét buốt suốt cả đêm dài, sáng sớm hôm sau nàng vẫn phải tiếp tục mần cho xong công chuyện mà người ta đã thuê mướn.
Lê Mộng Thủy mặc vào bộ áo thô chấp vá, lê từng bước chân nặng nề đi tới nhà chủ thuê.
Vừa đến nơi, gương mặt tái nhợt của cô đã doạ sợ cả bà chủ lẫn gia đinh trong nhà, bà này chau mày nhìn quanh một vòng Lê Mộng Thủy rồi nói bằng chất giọng xỉa xói.
- Mày bị ho lao à? Nếu bị lao thì cút khỏi đây ngay, tao không muốn rước bệnh về nhà!
Nàng gắng gượng thì thào thành từng tiếng, cố gắng tỏ ra mạnh khỏe hết sức có thể, đáp rằng.
- Thưa bà chủ, tôi chỉ bị cảm lạnh, không phải lao phổi đâu.
Bà chủ nhà gương mặt biểu hiện rõ ràng tâm tính đanh đá khó chiều, dáng hình béo ị đến mức làm căng phồng chiếc áo tơ tằm bà ta đang mặc.
Không chút lưu tình phất tay thẳng thừng xua đuổi Lê Mộng Thủy ra khỏi nhà mình.
- Đi đi đi đi! Nhìn bộ dạng của mày thì làm ăn được gì? Không khéo lại lây bệnh cho cả nhà tao!
Đây không phải lần đầu tiên bà chủ đuổi người theo phương cách bất lịch sự như thế, vậy nên gia đinh trong nhà chẳng lấy chi làm lạ lẫm, họ dè dặt trao nhau những ánh mắt ẩn ý mà cũng chẳng ai dám lên tiếng chen vào.
Cứ vậy, Lê Mộng Thủy gắng sức nài nỉ hồi lâu, bởi lẽ nàng đang cần số tiền trả công này, nàng cần nó để trang trải, cần nó để chẩn mạch bốc thuốc, và nếu hôm nay không có nó hẳn là Lê Mộng Thủy sẽ phải nhịn đói chịu cho qua cơn cảm lạnh này mất thôi...
Nhưng liệu rằng nàng có chịu cho qua được không? Nổi không?
Thấy nàng van nài coi bộ khẩn thiết quá, trái tim keo xỉn của bà chủ nhà dường như cũng đã xao động đôi chút! Bà ta thở hắt ra ngao ngán, nâng cánh tay núc ních chỉ về phía nhà sau chỗ gian bếp, nói trỏng rằng.
- Chẻ xong bó củi trong đó rồi ra đây.
Lê Mộng Thủy cả mừng, nàng lom khom cúi đầu cảm ơn bà chủ nhà rối rít rồi lập tức ra đằng sau bếp bắt tay làm việc.
Bó củi to đùng may nhờ có anh gia đinh tốt bụng vác ra giữa sân sau giúp nàng, vì vậy mới đỡ chút sức lực tiêu hao.
Sau đó, Lê Mộng Thủy đặt từng cây củi vào vị trí thích hợp, giữ chặt chiếc rìu trong tay, nàng mím môi vận sức, từng nhát...từng nhát bổ xuống...mồ hôi dần lan ra lưng áo, vầng trán nàng cũng lấm tấm hơi sương, có lẽ Lê Mộng Thủy đã đuối sức lắm rồi, tiếng thở của nàng ngày càng nặng nề hơn.
Cho đến khi, nàng ngã vật ra sau ngất lịm đi giữa nền đất lạnh!
...
Không biết mình đã ngất bao lâu, nhưng khi tỉnh lại thì đang nằm bên trong nhà củi của gia đình bà chủ, rơm rạ lót bên dưới đâm vào lưng khiến nàng đôi chút khó chịu mà dần dà lấy lại tỉnh táo.
Cau mày nhăn mặt chưa kịp chống tay ngồi dậy thì đã nghe loáng thoáng bên tai là thanh âm đay nghiến và xởi lởi không lẫn vào đâu được của bà chủ nhà.
- Cái con nhỏ khó ưa đó! Đã kêu xéo đi rồi mà, nhất định đòi mần rồi bây giờ ngất xĩu, nó mà ૮ɦếƭ ở đây thì lại mang hoạ! Đáng lẽ ra tôi đã cho người đem nó vứt ngoài đồng rồi, đỡ tốn tiền thuốc men phung phí.
Cũng may có thầy ghé qua, tốt bụng thăm khám cho nó, hì...lại còn không lấy tiền nữa chớ! Quả đúng là thần y nha!
Nàng không biết người kia đáp lời bà ta thế nào, chỉ là trong lúc gắng gượng ngồi dậy thì đã bị làm cho kinh tâm tột cùng khi đập vào mắt, ngay phía trước mặt nàng...đó chính là Ngô! Là Ngô bằng xương bằng thịt đang bắc ghế ngồi giữa nhà củi chăm chú quan sát nàng nãy giờ!
Lê Mộng Thủy run rẩy, lời thốt ra tựa hồ lạc đi.
- Ngô? Là em đó sao, Ngô?
Đáp lại nàng, người trước mặt chỉ cong môi cười nhạt.
- Xem chừng cô còn chưa hạ sốt nên thần trí bất minh rồi, để tôi kê cho cô một liều nữa, nghỉ ngơi một ngày, hôm sau liền vô sự.
Từng thớ cơ trên gương mặt Lê Mộng Thủy khẽ giật, chất giọng này chắc chắn là Ngô đây mà! Gương mặt này, dáng dấp này càng không thể nào sai biệt! Ngoại trừ xiêm y lụa là phẳng phiu sang quý thì còn lại đều là Ngô, là Ngô chân chính!
Quá đỗi nhớ nhung, tình khó mà kiềm chế, Lê Mộng Thủy bèn không ngần ngại lao tới ôm chầm lấy người đối diện, người kia nhất thời bất động, nét mặt vô hồn không nhìn ra được ý nghĩ trong tâm.
Vòng tay Lê Mộng Thủy càng thêm siết chặt, nàng như muốn dồn hết nhớ thương vào cái ôm triền miên lưu luyến này.
Nhưng rồi khoảnh khắc hạnh phúc chẳng kéo dài được lâu, rốt cuộc không nhịn được mà người đó phũ phàng xô ngã nàng ra, phủi phủi vạt áo lụa như vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm! Lê Mộng Thủy ngỡ ngàng, biểu cảm của nàng trở nên cứng đờ khó tả, vô thức khẽ nghiêng đầu như muốn hỏi "Tại sao em lại làm vậy?"
Dường như hiểu được ý tứ, người đó lạnh lùng đáp rằng.
- Cô nhận lầm người rồi! Nhìn tôi mà xem, có giống hạng bần nông mang cái tên Ngô xấu xí cụt lủng đó không?
Lê Mộng Thủy càng trở nên mờ mịt, rõ ràng người này chính là Ngô, tại sao lại nói với nàng rằng không phải? Hay là Ngô còn giận hờn chuyện năm cũ mà không nhận người thân?
Gượng cười, nàng cố tỏ ra thân thiết như muốn nhắc nhớ lại chuyện xưa kia, vội bước tới đi ôm lấy cánh tay người đó thì lại bị khinh bạc hất ra!
- Đừng có chạm vào tôi! Cô làm bẩn hết áo tôi rồi.
Buồn bã lùi về mấy bước, Lê Mộng Thủy chật vật vuốt vuốt phủi phủi áo quần, chỉnh trang lại đầu tóc rồi lại gượng cười hướng người đó mà nói.
- Em không thích chạm thì chị không chạm, nhưng mà Ngô à! Em đi đâu lâu quá vậy? Chị tìm mãi mà không thấy em.
- Cô điên hay khùng thì nói để tôi chữa trị, còn bằng như muốn bắt hoàng làm họ thì tôi sẽ cho cô chút tiền, không cần thiết diễn trò nữa đâu.
Bị động chạm đến lòng tự trọng, Lê Mộng Thủy đâu cam chịu để người khác tùy ý khinh thường xúc phạm, nàng nhíu mắt nhìn người đối diện, trong phút giây biểu cảm lạnh lùng hờ hững năm nào của cô đào hát Lê Mộng Thủy đã quay trở về, trước khi rời khỏi nhà củi bỏ đi một mạch về căn nhà tranh của mình thì nàng chỉ để lại vỏn vẹn một câu rằng.
- Tôi không điên, do tôi nặng tình quá thôi! Nếu nói là nhìn lầm thì cứ là nhìn lầm đi, xem như người xưa đã ૮ɦếƭ, mà người nay thì cũng chẳng còn là được.
...
Nàng không biết vì sao mình có đủ sức để trở về nhà, nhưng khi đã nằm được xuống tấm chiếu thì thân thể rã rời xem như cũng thoải mái hơn được phần nào.
Lê Mộng Thủy nằm đó quay mặt vào vách, nàng không muốn khóc mà sao nước mắt cứ lũ lượt tuôn trào? Đã lâu lắm rồi nàng mới khóc nhiều như vậy, khóc đến mức tựa hồ có thể rửa trôi cả một cuộc đời, cả một thân phận lạc loài lênh đênh.
Thâm tâm biết rõ người đó chính là Ngô! Là người con gái nàng bấy lâu vẫn luôn kiếm tìm chờ đợi.
Nhưng em ấy không muốn nhận nàng...
Ngô không muốn nhận nàng...
Tại sao chứ...?
Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này...?
Lê Mộng Thủy khổ sở suốt ba năm qua lang thang khắp Nam Kỳ lục tỉnh chỉ mong một lần gặp lại bóng người xưa, ngàn đêm thâu trằn trọc nàng đã luôn mơ về ngày gặp lại, vậy mà giờ sao nó trở thành sự thật lại khác xa đến thế? Tự nhủ số phận mình đã trót lâm cảnh đắng cay, càng bám víu lại càng ê chề tủi hổ, chi bằng giống như hai Điệp, chấm dứt nghịch cảnh tại đây mà thanh thản ra đi giải thoát!
Nghĩ là làm, Lê Mộng Thủy mang theo trái tim tan vỡ nát vụn thẩn thờ mặc vào chiếc áo dài hồng thân thuộc, rồi tìm thêm chiếc dây thừng thật dài vắt lên cành Phượng trước mái nhà tranh.
Và nàng kề cổ mình vào thòng lọng, dứt khoát buông mình kết liễu!.