Thuốc của Trịnh Thục Đoan quả nhiên dược lý công hiệu, vài ba ngày sau không chỉ chiếc lưỡi nhỏ, cả tay chân Lê Mộng Thủy được cô săn sóc cũng đều hồi phục mạnh lành.
Suốt mấy ngày này Lê Mộng Thủy vẫn ở lại buồng phòng của cô, hầu như chẳng bước chân ra ngoài, mọi sinh hoạt ăn uống đều do một tay Trịnh Thục Đoan chăm bẩm, đãi ngộ này khiến bà gia nhân già lẫn Trịnh Kiến Trạch đều chú ý nghi vấn.
Ở hoài một chỗ cũng sinh ngại ngùng khó xử, hôm nay Lê Mộng Thủy nhân lúc Trịnh Thục Đoan trông có vẻ tâm trạng thoải mái bèn lập tức mở lời.
- Mấy bữa rày tôi cũng mạnh rồi, cô ba có công chuyện chi cần tôi mần không?
Trịnh Thục Đoan đang ngồi bên bàn trà nhâm nhi cà phê, vừa nghe qua thì thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh liền lập tức giấu đi tâm tư, tay đều đều khuấy tách.
- Quởn đãi rảnh rang cô thấy không ưng bụng à? Ham cực khổ lắm nhỉ?
Lê Mộng Thủy ngồi bên giường khẽ lắc đầu.
- Cô ba thuê tôi về hầu hạ, bữa giờ ăn không uống không cũng đủ rồi, tôi chẳng phải hạng mặt dày lợi dụng.
- Lời lẽ nặng nề quá đó, Lê Mộng Thủy.
- Dạ thưa, tôi chỉ nói sự thật, hơn ai hết cô ba hiểu tánh ý của tôi mà.
Trịnh Thục Đoan nhủ thầm "Đúng vậy! Tôi hiểu tánh ý của cô chớ, hiểu nhiều là đằng khác nữa kìa! Cô không phải hạng mặt dày nhưng lại là loại đàn bà khẩu Phật tâm xà man trá."
Không nói ra thành lời, Trịnh Thục Đoan chẳng thèm đáp lại, cứ thế hai người vẫn như thường nhật lặng lẽ chung phòng.
Cho tới độ chiều hôm nay thì Trịnh Thục Đoan mới chủ động lên tiếng.
- Sửa soạn mau lẹ, chút nữa đi với tôi lên nhà ông cai chẩn bệnh.
Thấy mình được trọng dụng kêu tới, Lê Mộng Thủy mừng lắm, vội vàng lật đật tìm trong giỏ đệm cái áo nâu thô sờn, đây đã là cái áo lành lặn nhất mà nàng có rồi.
Ngó qua, Trịnh Thục Đoan nhíu mày, không ngờ đường đường một Lê Mộng Thủy cũng chịu ăn vận vải vóc thô kệch như vậy.
- Còn cái áo nào sạch sẽ hơn không?
- Cái áo này sạch mà cô ba! Nhìn nó hơi cũ vậy thôi chứ tôi giặt kĩ rồi, sạch lắm!
Trịnh Thục Đoan rảo bước lại gần, nheo mắt nhìn nàng.
- Cái áo này xấu xí, mà phàm thứ gì xấu xí thì cũng đều đi kèm dơ bẩn, tôi mặc kệ cô giặt kĩ hay chưa, đổi đi!
Lê Mộng Thủy bối rối, nhìn lại trong giỏ đệm của mình chẳng có bộ đồ nào dễ coi hơn, bèn bất giác thở dài.
Trịnh Thục Đoan ngao ngán chê trách nàng phiền phức nhưng cũng vẫn tới bên tủ đồ lấy ra một bộ áo lụa xanh lam, vứt xuống đất ngay dưới chân nàng, lại nói.
- Cho cô, mặc vào thành ra dơ rồi nên khỏi cần trả lại.
Từng câu từng lời đều cố ý miệt khinh, tổn thương như vậy, Lê Mộng Thủy chỉ có thể cười buồn, ngoan ngoãn nhặt lên bộ đồ mà không đôi co gì thêm.
- Làm phiền cô ba ra ngoài chút xíu để tôi thay đồ được không?
Cảm thấy nực cười, đây rõ ràng là buồng phòng của mình, sao lại phải rời đi? Năm xưa nỡ đem mình giao cho ác quỷ, có nói với ác quỷ rằng hãy ra ngoài một chút đừng nhìn cảnh tượng mình lõa thể đáng xấu hổ đó hay không?
- Thay nhanh lên!
- Nhưng mà...
Một cái trừng mắt, liền khiến cho nàng đem mọi lời muốn nói nuốt lại vào lòng.
Đành vậy...
Lê Mộng Thủy ngượng ngùng xoay lưng lại, cố ý tránh đi ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Trịnh Thục Đoan.
Nàng mím môi, gắng gượng gỡ từng chiếc cúc, rồi cởi xuống cái áo chấp vá của mình để lộ yếm trắng mỏng manh bên trong.
Trịnh Thục Đoan đem hết thảy hình ảnh này thu vào tầm mắt, một chút chi tiết cũng không hề bỏ sót, từng cử chỉ của Lê Mộng Thủy cứ như đang phóng hỏa cả căn buồng, khiến ngọn lửa dần dần lan đến lòng tim cô nóng bỏng.
Khoác lên mình chiếc áo lụa xanh lam còn vương mùi hương Trịnh Thục Đoan nồng nàn, đó không phải hương thơm thanh khiết như hoa Lài, mà ngược lại đậm sâu giống loài Mẫu Đơn sắc sảo.
Áo đã thay xong, giờ mới đến phần khó xử nhất, chiếc quần bên dưới...
Lê Mộng Thủy nói như van nài.
- Cô ba, cô ra ngoài dùm tôi một xíu thôi được không? Xin cô đấy.
"Cô biết ngại sao? Cô biết thì tôi cũng biết, nhưng năm xưa lúc tôi khẩn thiết cầu xin thì thằng khốn đó có tha cho không!?"
- Nhanh lên!
- Không được, cô đi ra ngoài đi!
Lê Mộng Thủy tức giận phản ứng.
Và kết quả của sự chống đối chính là một cái tát trời giáng xuống gương mặt nàng, khiến cho Lê Mộng Thủy ngã ra sàn, khóe miệng rỉ máu.
"Lần đầu tiên, lần đầu tiên...em ấy tát mình!"
- Bây giờ cô cởi hay là chịu bị đánh?
Lê Mộng Thủy kiên định.
- Chịu bị đánh.
Tức đến nổi nghẹn lời, cô giơ cao cánh tay lần nữa định hạ xuống cái tát, nhưng đối diện trước ánh mắt không một tia lay động của Lê Mộng Thủy thì ngược lại Trịnh Thục Đoan mới là người thất thế, cô phẫn nộ chộp lấy ấm trà ném xuống đất làm cho nó vỡ toang, mảnh sứ vương vãi cùng trà nóng loang ra trông rất nguy hiểm, không cẩn thận chắc chắn sẽ phải bị thương!
Sau khi trút giận lên ấm trà vô tội, Trịnh Thục Đoan hậm hực bước ra khỏi buồng, bỏ lại Lê Mộng Thủy một mình cùng mớ hỗn độn.
Một lúc sau, cô quay gót trở vào thì trông thấy nàng đã thay xong quần áo, mái tóc đen được 乃úi lên gọn gàng, đang ngồi xổm cẩn trọng thu nhặt mảnh vỡ, bên cạnh còn có chiếc khăn hằn mấy vệt đỏ.
Nhìn kĩ mới thấy hóa ra đó chính là máu, chiếc khăn đó là dùng để thấm máu ở bàn tay Lê Mộng Thủy khi nàng bị mảnh sứ cứa vào, nhìn mấy đầu ngón tay không những có thêm mấy vết cắt còn đỏ ửng vì trà nóng, Trịnh Thục Đoan trong lòng phức tạp, rõ ràng là nên cảm thấy hưng phấn, nhưng tại sao ngược lại càng cảm thấy xót xa?
...
Ngồi trong xe Huê Kỳ, Trịnh Thục Đoan lén lút nhìn qua bàn tay Lê Mộng Thủy đang ôm hòm thuốc của mình, từng ngón tay khẳng khiu thương tích không hề được băng bó bôi thuốc khiến nó cứ run rẩy vô thức.
Dẫu vậy, biểu tình trên gương mặt bầm tím của nàng không hề có tia gợn sóng.
Cầm lòng chẳng đặng, Trịnh Thục Đoan mở ra hòm thuốc, lấy vài lọ dược liệu thích hợp ân cần bôi vào tay nàng.
Ban đầu Lê Mộng Thủy còn chần chừ lắm, nhưng rồi vẫn là để yên cho Trịnh Thục Đoan nâng lên tay mình bôi thuốc.
Gương mặt Lê Mộng Thủy vốn xinh đẹp vô ngần nay lại bị in hằn năm dấu tay bầm tím, nhìn rất đỗi thương tâm, Trịnh Thục Đoan cẩn thận xem xét rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên, có lẽ vì buốt nên chân mày nàng khẽ động.
Chiếc xe lắc lư trên đường, tài xế sơ ý cán trúng ổ gà gây nên chất động, bất giác Lê Mộng Thủy ngã vào lòng Trịnh Thục Đoan, mà cô cũng vô thức chìa tay ôm chặt lấy nàng, trong tình huống khó xử này hẳn chỉ cần nở ra một nụ cười tự nhiên, và Lê Mộng Thủy đã làm như vậy.
Liền đó đem đoạn ký ức môi sát kề môi gợi lại khiến Trịnh Thục Đoan ngẩn ngơ.
- Chúng ta làm lại lần nữa đi.
Lê Mộng Thủy nghiêng đầu thắc mắc.
- Làm lại cái gì?
- Cái này...
Dứt lời, Trịnh Thục Đoan giữ lấy sau gáy nàng, trực tiếp áp sát đôi môi, hành động bộc phát bất ngờ Lê Mộng Thủy không cách gì đối phó kịp, tròn xoe mắt sững sốt!
Trịnh Thục Đoan khép mắt, không nhanh không chậm từ từ thưởng thức môi nàng, cảm nhận tư vị ấm nóng ẩm ướt đầy đê mê, đem chiếc lưỡi ngại ngùng kia giày vò, tựa như muốn ςướק lấy hơi thở ấy, ςướק lấy vẻ đẹp này.
Người tài xế đang lái xe là một ông bác trạc chừng trung niên có ria mép điểm bạc, ông liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu thì liền trông thấy một màn ướŧ áŧ này, là cô chủ của mình đang phóng đãng cưỡng hôn thiếu nữ kia, mà ngược lại trông qua biểu cảm thì thiếu nữ ấy chỉ có kinh ngạc chứ cũng chẳng lấy gì làm khó chịu, không như những ả gái điếm trước đây.
Bằng linh tính mách bảo, có lẽ là vậy...
Trịnh Thục Đoan hé mắt ném cho bác tài xế cái nhìn sắc lạnh, khiến ông ấy giật mình hoảng hồn vội đảo mắt nhìn về phía trước, căng thẳng tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Nụ hôn này kéo dài đến tận khi Trịnh Thục Đoan đã cảm thấy chán chê, đến khi Lê Mộng Thủy dường như sắp sửa đứt thở cô mới chịu buông tha.
Nhìn làn môi nàng sưng hồng lấp lánh ánh bạc, Trịnh Thục Đoan vô cùng hài lòng nhếch môi.
- Cô...cô...!
Lê Mộng Thủy thẹn quá hóa giận, mặt mày đỏ lửng.
Ngược lại, Trịnh Thục Đoan là kẻ gây tội thì lạnh lạnh nhạt nhạt bắt chéo chân mân mê chiếc dây chuyền cẩm thạch trên cổ mình tựa hồ vô tư lắm.
...
Cả đoạn đường ngập tràn xấu hổ, Lê Mộng Thủy chẳng biết chui trốn vào đâu, nàng không hiểu sao Trịnh Thục Đoan lại có hành động càn rỡ như vậy, đây chắc chắn phải là cố ý! Nàng nghĩ mãi chẳng thông, làm sao mà hai người con gái lại có thể cư xử như này? Đây chẳng phải chỉ là chuyện dành riêng cho tình nhân thôi sao? Làm vậy với mình, rốt cuộc là có ý gì?
Tâm tư Lê Mộng Thủy mờ mịt, có điều chính nàng cũng quên mất rằng đã từng so sánh bản thân giống với Quỳnh Nga chờ chồng, còn mình thì phiêu bạt tìm...tìm...
Trong lúc còn đang chìm nổi giữa mớ tơ lòng rối ren thì chiếc xe Huê Kỳ đã dừng lại trước cánh cổng sắt của một tòa dinh phủ.
Tài xế lật đật chạy ra mở cửa cho Trịnh Thục Đoan, nàng cũng vội vàng ôm hòm thuốc nối gót.
Đi qua khoảng sân đầy bọn gia đinh tới lui mần việc, gặp Trịnh Thục Đoan, từ già đến trẻ ai nấy cũng đều khoanh tay cúi đầu cung kính thưa cô ba, mà cô chẳng hề mảy may nhìn tới, thẳng một đường bước vào bên trong.
Ngồi trên bộ ngựa gỗ đỏ là một người đàn ông cao lớn, dáng dấp độ sộ tựa một gã Tây nhưng gương mặt lại đậm nét An Nam, hắn vừa nghe tiếng guốc mộc của Trịnh Thục Đoan lộc cộc bước vào thì nghía mắt dòm.
- Quý hóa quá! Làm phiền cô ba tới tận nhà thăm khám, cai tổng này đúng là diễm phước mà.
Đáp lại, Trịnh Thục Đoan thoải mái đi vào kéo ghế ngồi, rồi nói.
- Chào ông cai, hôm nay anh hai tôi bận chuyện nên kêu tôi sang khám cho ông, chúng ta bắt đầu luôn chưa?
Gã cai tổng này phẩm chất trái ngược dáng dấp, trông vậy mà lại trơ trẽn, di mắt dòm ngắm từ trên xuống dưới một cách thèm thuồng không hề che giấu từ Trịnh Thục Đoan đang ngồi cho tới Lê Mộng Thủy đứng sau lưng.
Coi bộ, có sự bất lành nữa rồi đó đa....