Không còn ngờ ngợ nữa, Trịnh Thục Đoan đã chắc chắn thiếu phụ ngồi kia chính là Diệu Khanh, kép chính của Đồng Nữ Bang năm nào.
Hiện thời quần là áo lụa, trông cử chỉ có phần nhu mì hơn, tuy nhiên dáng dấp lại phát tướng ra hẳn, chắc có lẽ vì đã sinh con.
Khoan đã! Sinh con sao? Không lẽ Diệu Khanh chính là nhân tình của ông Lý, ả đàn bà may mắn vì sinh được con trai mà một bước hoá Phụng Hoàng?
Cả Lê Mộng Thủy cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhớ lại khi xưa lúc Diệu Khanh rời đi có để lại mảnh giấy ghi rằng sẽ về làm vợ một gã phú hào nào đó.
Ngỡ đâu là cô lấy thương nhân, ai ngờ người cô trao thân gửi phận lại là hương quản Lý ở Trà Vinh, một lão già đầu hai thứ tóc nhưng vẫn còn mê gái trẻ bội bạc tào khang.
Diệu Khanh nhất thời bất động, chắc sự xuất hiện của Lê Mộng Thủy làm cô sững sờ lắm, nhưng ngó qua bóng dáng ai đó tựa hồ là Ngô lại càng khiến cô kinh tâm động phách.
- Hai Trạch tới rồi đó à? Mau, mau vào xem con vàng con bạc của tôi thế nào rồi!
Hương quản Lý có thứ chất giọng the thé tương tự hoạn quan trong mấy tuồng hát, tướng cao gầy hốc hác lại vận áo dài khăn đống màu đen càng khiến lão trở nên hắc ám già khằng.
Thấy Trịnh Kiến Trạch vừa tới liền thúc giục vào buồng thăm khám cho con, để lại ba người cố nhân mặt đối mặt kiến diện cùng nhau.
Ngồi chính giữa gian nhà nhâm nhi mứt bí, có con hầu phe phẩy quạt lụa đằng sau lưng, tay chân đeo đầy kiềng lắc, Diệu Khanh lúc này vừa quen lại vừa lạ, thật khó thể tin rằng đây chính là cô kép hát năm xưa.
Có vẻ như Diệu Khanh cố gắng bình tĩnh, giở giọng thản nhiên mà hô.
- Bây, kéo ghế rót trà mời...à, mời bạn cũ của bà ngồi.
Liền đó, có hai gia đinh vén rèm lật đật bước ra làm theo lời, Lê Mộng Thủy cùng Trịnh Thục Đoan cứ thế ngồi xuống, và rất nhanh có thêm hai tách trà nóng hổi đặt xuống trước mặt.
- Lâu rồi không gặp chị, Khanh.
Lê Mộng Thủy lịch sự khẽ cười.
Đáp lại, Diệu Khanh cũng cong môi.
- Ừm, lâu, mà hình như em lấy chồng rồi hở Thủy? Diễm phước quá đa, gặp được hai Trạch! Nhưng mà chị nhớ không lầm em từng mạnh miệng nói không sống dựa đàn ông, sao vậy? Vật đổi sao dời hết rồi à? Haha!!!
- Không phải, cô ba Đoan chính là chủ...
Lời nàng còn chưa kịp dứt thì Trịnh Thục Đoan nãy giờ lạnh nhạt đã lên tiếng chen ngang.
- Cô Thủy là khách của nhà tôi.
Lê Mộng Thủy chớp chớp mắt nhìn Trịnh Thục Đoan, mà cô cũng hướng mắt dòm lại, ẩn ý bảo "Đừng cho người ta có cơ hội mỉa mai!"
Sự lên tiếng thình lình của Trịnh Thục Đoan làm cho Diệu Khanh ngập ngừng, nhưng rất nhanh liền lấy lại thái độ vốn có.
Đẩy quả mứt (hộp đựng mứt) sang cô, lại nói.
- Cô là ba Đoan, em gái hai Trạch nhỉ? Trông cô rất giống một người quen cũ của tôi và Thủy, Mộng Thủy có nói cô biết về sự trùng hợp này chưa?
Trịnh Thục Đoan nhếch môi.
- Bà hương quản Lý thấy tôi giống ai vậy?
- Để xem, nói cô đừng buồn, chớ...cô giống một con nhỏ hồi xưa hát chung đoàn với tụi tôi, mà nó quê mùa lắm, mặt mày coi bộ giống, chứ khí chất sang quý thì nó sao so sánh được với cô ba đây, nổi tiếng là quý muội của Trịnh Kiến Trạch.
Cười thầm trong bụng, cảm khái bản thân bây giờ đã ở một vị trí khác hẳn, khác đến mức, cao vời vợi đến mức cả Diệu Khanh từng sống chung gánh cũng không dám tin mình chính là Ngô.
- Còn tưởng cái tên Ngô quê mùa chẳng ai thèm nhớ tới, vậy mà cũng có cô Thủy và...cô Khanh ghi nhớ, tôi nên mừng hay nên thế nào đây hửm?
Trịnh Thục Đoan nhướn mày.
Lúc này, Diệu Khanh đã không còn giấu được tâm tư, lưng áo khẽ rịn mồ hôi, nheo mắt ngó nhìn.
- Ồ vậy ba Đoan đây là...?
Trịnh Thục Đoan nhún vai, hướng mắt nhìn Lê Mộng Thủy mỉm cười.
- Tôi là Ngô.
Chính Lê Mộng Thủy cũng ngạc nhiên, đáng lẽ Trịnh Thục Đoan phải ghét cay ghét đắng cái tên này như thời gian qua vẫn vậy chứ? Sao bây giờ lại chủ động nhắc tới chẳng hề đắn đo?
Như có tiếng sét vang động bên tai, một đường giáng thẳng xuống làm l*иg tim Diệu Khanh tê dại, nhất thời cô hít lấy một hơi nặng nề, phủi phủi bột mứt vương trên bàn tay.
"Là nó! Mình biết mà, chính là nó! Thật khốn nạn làm sao, ba Đoan lại là con Ngô hèn hạ.
Nó đã biết gì chưa nhỉ...? Lê Mộng Thủy đang ở đây, ở với nó, hai đứa nó đã biết gì chưa!? Sao tụi nó lại kéo tới nhà mình!!? Không, không đúng...là theo Trịnh Kiến Trạch tới khám bệnh, phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!"
- Mừng cho em, Ngô! Bây giờ giàu sang phú quý, còn gặp lại cô Thủy của em nữa chứ, đáng mừng, đáng mừng mà...
- Bà Lý có coi trọng thì gọi một tiếng cô ba hay ba Đoan, tôi từ lâu đã cùng gánh Đồng Nữ Bang không có quan hệ chị em gì nữa rồi.
Dứt lời, nhất thời tất cả đều chìm vào thinh lặng, chỉ có tiếng cộc cộc của móng tay Diệu Khanh gõ lên mặt bàn là đều đều vang.
...
Lát sau, Trịnh Kiến Trạch cùng ông Lý trở ra, trông sắc diện lão ta tươi tắn hơn hẳn, còn vầng trán Trịnh Kiến Trạch thì lấm tấm mồ hôi.
- Bệnh tình cậu nhà cũng chỉ như vậy thôi, đã hết nguy hiểm.
Thuốc tôi kê sẵn hết, ông bà cứ theo đó mà cho cậu phục dùng đúng liều lượng là được.
Nhanh thì năm bảy bữa, chậm thì mười mấy bữa, nhưng chắc chắn sẽ mạnh lành!
Ông Lý nghe vậy thì cũng an tâm, thở phào nhẹ nhõm cất được gánh nặng.
Vừa thấy chồng xuất hiện, Diệu Khanh lập tức đứng dậy chạy tới khoác lấy cánh tay khẳng khiu ấy mà nũng nịu.
Lê Mộng Thủy và Trịnh Thục Đoan nhìn nhau ngầm hiểu, hơn ai hết, Lê Mộng Thủy có thời gian chung chạ với Diệu Khanh từ lâu nên nàng vốn tỏ tường tính nết của cô, với ánh mắt phẳng lặng như tờ kia thì chẳng lý nào Diệu Khanh lại yêu thương người đàn ông già cỗi đang bên cạnh.
Âu là cũng bởi do cô đánh đổi sang hèn, không cam tâm sống đời nhỏ mọn nên mới dùng chữ ân tình đổi lấy bạc tiền xa hoa, nương nhờ tấm thân.
Việc đã xong xuôi, Trịnh Kiến Trạch dự định ra về thì ông hương quản Lý đòi giữ lại uống rượu kể chuyện năm xưa, cũng sẵn dịp dùng bữa cơm thân mật.
Suốt bữa ăn, chỉ có hai người đàn ông là luyên thuyên đối đáp, ba người còn lại chỉ nhàn nhạt gắp cơm, chẳng lấy gì làm hứng thú chen vào.
Âm thầm quan sát Lê Mộng Thủy và Trịnh Thục Đoan, Diệu Khanh đoán nhẩm chắc sự tình xưa kia chưa hề bại lộ, vậy nên lòng dạ cũng định tĩnh được phần nào.
Nhưng nghĩ tới tương lai xa xôi hai người đàn bà này chung chạ lâu dài ắt sẽ có lúc cây kim sự thật đâm xuyên mảnh vải, chi bằng tận dụng lúc này mà tiên hạ thủ vi cường!
Xong xuôi cơm nước, không đợi cho Trịnh Kiến Trạch mở lời, Diệu Khanh đã đi trước một bước, cô nói với hương quản Lý rằng.
- Lâu ngày em với bạn cũ mới gặp lại, mình cho em dắt họ đi chùa thăm viếng, sẵn tiện cầu phúc cho con nghen mình?
Hồi ấy, mấy người đàn bà hay đi chùa với nhau, thực ra có khi chẳng vì cúng kiếng, chỉ là họ mượn dịp để dạo mát, trò chuyện Đông Tây, hay tạt ngang qua chợ sắm sửa chút đồ lặt vặt.
Ông hương quản Lý vốn đắm mê nhan sắc Diệu Khanh, tới mức bất chấp bày kế lấy về, hại vợ mình tức đến sinh bệnh qua đời, đưa gái thất tiết lên làm chính thê, nghe tiếng đời dị nghị cũng ráng sức phớt lờ.
Dù bây giờ Diệu Khanh sau sinh đã mất đi dáng vẻ ban đầu, thân thể trở nên đầy đặn hơn hẳn, và hương quản Lý cũng có phần chán ngán nhưng chung quy cô vẫn sinh được con trai nối dõi, dù đã vơi bớt tình yêu nhưng địa vị còn vững vàng lắm.
Dĩ nhiên lão ta không chần chừ liền gật đầu cho phép.
Chỉ có Lê Mộng Thủy và Trịnh Thục Đoan là khó hiểu, Diệu Khanh thật sự muốn cùng họ viếng chùa dạo mát hay sao?
...
Cả ba không đi xe kéo mà dùng xe ngựa, con ngựa ô lộc cộc kéo chiếc thùng xe lắc lư chạy trên con đường nhỏ rợp bóng dừa xanh.
Diệu Khanh khoác hờ tấm khăn lụa che chắn chiếc áo dài đỏ tía đính cườm, trông càng khiến cô giống như một bà mệnh phụ.
- Chị mang thai sinh con có cực lắm không?
Lê Mộng Thủy buộc miệng hỏi thăm, phá tan không gian chỉ có tiếng xe ngựa.
- Ừm thì cực, nghén đến tối tăm mày mặt, tưởng không qua được rồi.
May thời lúc sinh gặp bà đỡ mát tay, đứa con cũng hiểu chuyện mà chào đời lẹ làng.
Nhờ có nó mà có được tất cả, cực vậy cũng thấy đáng.
- Vậy cũng mừng cho chị, mà...chị Khanh nè, chị hai Điệp mất rồi, chắc chị chưa hay đâu?
Chợt, Diệu Khanh sững người.
- Mất rồi? Sao mà...mất?
Lê Mộng Thủy sầu muộn khi nhớ lại chuyện đau lòng kia, nàng xoa xoa đôi bàn tay vào nhau, bờ vai thu lại trông thật nhỏ bé.
- Thắt cổ tự vẫn, em về trễ, cản không kịp.
Nhất thời, cả hai đều cúi mặt thở dài.
Họ vốn là đào hát kép hát, sinh ra đáng lẽ chỉ nên sống trên sân khấu, ăn cơm tổ nghiệp, cống hiến thanh sắc cho các khán giả ân nhân.
Là hai Điệp đã một tay gây dựng đại gia đình Đồng Nữ Bang, là một tay hai Điệp nâng đỡ từng bước chân ban đầu của đào chính Lê Mộng Thủy và kép chính Diệu Khanh từ khi họ chỉ là những tuổi tên bé mọn chẳng ai thèm để ý.
Bảo rằng Lê Mộng Thủy và Diệu Khanh mang nợ bầu gánh hai Điệp cũng chẳng sai.
Đáng lẽ đã có thể cùng nhau rong ruổi khắp lục tỉnh Nam Kỳ, cùng nhau vang danh nổi tiếng, ấy vậy mà giờ đây...
Diệu Khanh không kiềm chế được mà trừng mắt nhìn Trịnh Thục Đoan oán hận, lòng thầm nghĩ chẳng phải tất cả đều là tội lỗi của nó hay sao? Nếu Ngô không xuất hiện thì cô đã cùng Lê Mộng Thủy tâm đầu ý hợp làm một đôi đào kép xuất thần, đã luôn được hai Điệp trọng vọng chứ không cân nhắc nhường cơ hội thể hiện cho nó, và cô đã không phải vì chẳng còn gánh hát, vì miếng cơm manh áo mà chịu ở với một lão già xấu xí nham nhở, tất cả mất mát của ngày hôm nay chính là do nó tạo thành!
Càng nghĩ Diệu Khanh càng cảm thấy đúng đắn khi năm đó đã bán Ngô - Trịnh Thục Đoan vào tay gã quan Tây tên Will!.