Chữ Trinh


Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng một ngôi chùa Khmer, cái lối kiến trúc đặc trưng của chùa chiềng Nam Vang đập vào mắt, tuy đối với dân Nam Bộ thì không quá xa lạ nhưng với những người như Lê Mộng Thủy, Trịnh Thục Đoan vốn chẳng là dân bản xứ Trà Vinh thì ngôi chùa này thật sự đã mang đến cho họ cảm giác trầm trồ khó tả.
Ba người nhấc chân bước vào khuôn viên, trên đỉnh đầu là lao xao tiếng lá khua cành theo từng cơn gió lộng.

Diệu Khanh cảm khái rằng may thời hôm nay trời ui ui mát, chớ bằng quên không mang dù như vậy chắc chắn sẽ đen sạm cho xem, mà lão chồng nhà cô thì chỉ ưa trắng trẻo, không biết tự bao giờ Diệu Khanh lại trở thành kiểu đàn bà nhìn mặt chồng mà sống như vậy.
Lê Mộng Thủy vẫn như năm nào, đi tới đâu đều thu hút ánh nhìn tới đó, thiện nam tín nữ vào dâng hương lễ phật đều chăm chú dõi theo nàng, nghe đâu có tiếng mấy bà cụ còn bảo nhau rằng "Chua choa con gái nhà ai mà đẹp dữ thần, phải chi làm dâu nhà mình thì phước phần biết mấy!" Nghe những lời ấy, Diệu Khanh ganh thầm trong bụng, còn Trịnh Thục Đoan thì nhếch môi nhạo báng bọn dân đen ăn nói hàm hồ.

Chỉ duy nhất Lê Mộng Thủy dù là nhân vật chính của những bàn tán kia vẫn tỉnh bơ chẳng hề để bụng đắc ý.
Thắp hương dâng Phật xong xuôi, ba người lại đi dạo quanh chùa.

Diệu Khanh giơ cánh tay có đeo cái lắc vàng chỉ ra phía ngoài bờ rào giới thiệu.
- Hai người thấy cái hồ nước to to ngoài kia không? Chính là ao Bà Om đó! Cái ao này nổi tiếng ở Trà Vinh lắm, đầy tuồng tích ra.
Lê Mộng Thủy ngó mắt dòm.
- Chị Khanh! Nhớ hồi xưa chị hai từng nói không? Chừng nào có dịp ghé qua Trà Vinh hát thì sẽ dẫn chị em gánh mình tới ao này ngắm thử cho biết, tiếc là bây giờ...
Nàng thở dài mà Diệu Khanh cũng ưu tư.
- Nhớ chứ sao không nhớ, mới đó mà người còn người mất, âm dương cách biệt rồi.

Thôi thì bây giờ mình ra ngoài đó đi, ngắm nhìn một chút, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện cho chị hai.
Lê Mộng Thủy dĩ nhiên đồng ý, chỉ có Trịnh Thục Đoan là đắn đo, bởi lẽ cô chẳng muốn để ý tâm nguyện gì của ai cả, nhất là liên quan tới gánh Đồng Nữ Bang càng chẳng muốn dây dưa, nhưng thấy Lê Mộng Thủy mong chờ quá thì cũng đành nhàn nhạt gật đầu đi theo.
Xung quanh ao Bà Om có rất nhiều cây cối, đều là những đại thụ sừng sững toả bóng mát rợp trời, không khí chỗ này vô cùng thoáng đãng, vẳng bên tai tiếng chuông chùa vang vọng, tự nhiên làm cho lòng người khoan khoái theo.

Mặt hồ phẳng lặng như tờ, phảng chiếu nền trời xanh thẳm trên cao, tổng thể tạo thành bức tranh bình yên đến lạ.

Trịnh Thục Đoan khẽ hít vào một hơi, lại nhìn phía Lê Mộng Thủy đang sánh bước trước mặt cùng Diệu Khanh hoài niệm chuyện xưa, tự dưng lòng dạ khe khẽ than thầm "Chắc mình trách lầm rồi, không phải cô ấy đâu, thôi thì nên điều tra kĩ lưỡng lại."
Thình lình đầu óc xây xẩm choáng váng, Trịnh Thục Đoan lắc lắc đầu mấy cái vẫn không định tĩnh được, nhịp bước chân mỗi lúc một chậm chạp hơn, cô đang dần dà bị bỏ lại phía sau.
Đang rảo bước vừa đi vừa kể lại chuyện thuở xưa với Diệu Khanh thì Lê Mộng Thủy có cảm giác trống trải lạ thường, xoay đầu nhìn lại mới thấy Trịnh Thục Đoan vén tà áo dài ngồi bệt dưới thảm cỏ, hai bàn tay bưng mặt trông mệt mỏi lắm.

Tất tả, nàng vội vàng chạy đến, để lại Diệu Khanh còn đang chưa biết chuyện gì xảy ra.
- Cô sao vậy!?
Lê Mộng Thủy đỡ lấy cô tựa vào vai mình.
- Không sao, chắc do trúng nắng trúng gió gì thôi, tôi nên vào sân chùa ngồi nghỉ ngơi một chút, hai người cứ đi dạo tiếp đi.
Lê Mộng Thủy tỏ ý muốn dìu đỡ cô, thế nhưng Trịnh Thục Đoan phất tay từ chối, miệng còn bảo nàng phiền, vậy nên đã Trịnh Thục Đoan đã tự mình lê chân trở lại phía chùa, mặc kệ Lê Mộng Thủy đang nhìn theo đầy lo lắng.
- Thôi thây kệ cô ta! Mới hồi nào nghèo khổ còn suốt ngày bám dính theo em nịnh nọt, khấm khá đôi chút lại giở giọng trưởng giả ta đây, mắc mệt hà!
- Chị đừng nói vậy, là do cô ấy trải qua biến cố lớn mới thành ra thế này, lại có chút hiểu lầm chưa bày giải nên còn cư xử như vậy.

Để từ từ sự thật ra ánh sáng thì ổn cả thôi, cô ấy sẽ trở về tâm tính ban đầu.
Diệu Khanh bĩu môi.
- Ôi trời, cái ngữ này mà em còn bênh vực! Chớ chị là thấy chướng mắt lắm rồi đa, ủa mà...em nói hiểu lầm gì...?
Trái tim Diệu Khanh hơi thắt lại, rõ ràng chính là có tật giật mình.
- Em cũng không biết nữa, Ngô, à không cô ba không có nói.

Nhưng em tin là nó liên quan đến cha của cái thai năm xưa cô ấy mang và cả chuyện đốt ghe hát! Không hiểu sao cô ấy lại hiểu lầm em đã gây ra gì đó, nhưng may thời hiện giờ cũng đã chịu tin tưởng phần nào rồi, chúng em sẽ điều tra chuyện này ra lẽ nhanh thôi!
Tâm ma của Diệu Khanh rối loạn, năm ấy chỉ vì một phút nóng lòng muốn chia rẽ tình cảm giữa Ngô và Lê Mộng Thủy mà đã bảo gã Will hãy nói rằng Lê Mộng Thủy bán Ngô cho hắn! Ngỡ đâu rằng chuyện này vĩnh viễn khó thể phanh phui, ai ngờ hôm nay...
Tự nhủ nếu không thể đi trước một bước thì ắt sẽ có ngày hai người kia vạch trần ra mình, nếu mọi sự vỡ lỡ, đừng nói Trịnh Thục Đoan với địa vị ngày hôm nay, ngay cả Trịnh Kiến Trạch cũng tuyệt đối không tha cho kẻ đã mưu hại em gái hắn! Khó khăn lắm Diệu Khanh mới sở hữu được vị trí bà hương quản Lý hiện tại, cô đã phải đánh đổi thanh xuân, nhan sắc, phải lả lơi cùng một lão già, còn phải sinh con cho lão.

Nếu bây giờ sự thật phơi bày thì cư nhiên cô sẽ mất đi tất cả! Mà mất đi tất cả thì...thì...!!!
Hiển nhiên Diệu Khanh nào phải kiểu đàn bà lý trí có lương tri, nếu như cô có được khả năng suy xét đàng hoàng thì năm xưa đã chẳng thông đồng cùng gã quan Tây gây nên nghiệp chướng! Và hơn ba bốn năm sau, cô lại một lần nữa vì hồ đồ và nhẫn tâm mà tạo thêm nghiệp chướng...
"Nếu nó đã cho rằng em là người bán nó, vậy chi bằng em hãy cứ là người bán nó, dù sao em không con không cái, nhưng chị...chị còn địa vị này, còn con trai chị nữa, không thể mất hết được! Coi như em và hai Điệp đi trước một bước, mấy chục năm sau con trai chị trưởng thành có vợ có con đề huề...à và cháu chị lớn rồi, chị có cháu dâu rồi thì...tới lúc đó sẽ đi gặp em tạ lỗi sau.

Còn bây giờ, nhờ em ૮ɦếƭ không đối chứng giúp chị, cứu chị qua ải này!"
Đáng trách thay cho con người lòng dạ lang sói, thì ra chỉ cần một lần đánh mất lương tâm thì sẽ càng có nhiều lần sau nữa nhẫn tâm.
Diệu Khanh nghĩ vậy thì cũng liền dùng hết can đảm mà làm vậy! Cô giả lả xởi lởi vừa đi vừa trò chuyện cùng Lê Mộng Thủy, thấy nàng chốc chốc lại quay sang nhìn về hướng ngôi chùa đòi trở lại bên cạnh Trịnh Thục Đoan thì càng chắc mẩm mình phải tuyệt tình hạ thủ nhanh chóng.
Hai người dạo bước bên bờ hồ, chợt đâu Diệu Khanh cố ý chậm bước, lại lợi dụng lúc Lê Mộng Thủy phân tâm mà ra tay xô ngã nàng, là cố ý muốn cho Lê Mộng Thủy chìm vào hồ sâu ૮ɦếƭ đuối! Nhưng người tính chẳng qua trời tính, vừa hay Lê Mộng Thủy lại đúng lúc xoay đầu định bụng ngó chừng Trịnh Thục Đoan và nàng đã kịp thời trụ lại, níu chặt lấy Diệu Khanh!
- Chị Khanh! Chị điên rồi à, chị muốn làm gì vậy!?
Đã tới bước đường chẳng thể hối hận chần chừ, Diệu Khanh cùng Lê Mộng Thủy giằng co qua lại, gương mặt đanh ác gằng thành từng lời dã man.
- Mày phải ૮ɦếƭ! Phải ૮ɦếƭ! Mau té xuống hồ rồi ૮ɦếƭ đuối đi, mau lên!!!
Lê Mộng Thủy vô cùng kinh tâm trước hành động điên rồ đột ngột này của Diệu Khanh, rõ ràng mới khắc trước còn chị chị em em hoài niệm chuyện cũ, ấy vậy mà chỉ khắc sau liền muốn xô ૮ɦếƭ nàng, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy chứ!?
Hai người kịch liệt đấu tranh, Lê Mộng Thủy vì muốn giữ mạng nên cũng chẳng yếu tay lơ là.

Để rồi cả hai cùng ôm nhau lăn xuống bãi cỏ và lọt thỏm trong lòng hồ...
...
Diệu Khanh vì bị sự độc ác của mình che mờ lý trí nên mới không nhớ ra được Lê Mộng Thủy vốn dĩ biết bơi, chỉ có bản thân mình là mù tịt, lại còn muốn xô người ta xuống hồ cho ૮ɦếƭ đuối! Đến cuối cùng tự mình hại mình, ở trong nước điên cuồng quẫy đạp ngụp lặn, cô chộp lấy cổ Lê Mộng Thủy xem như là chiếc phao mà siết chặt, vô tình lại đem nàng dìm xuống sâu hơn.
Bị Diệu Khanh bám sát không buông còn đè mình xuống để ngoi lên tìm đường thở, Lê Mộng Thủy dẫu bơi lặn giỏi giang thế nào vẫn khó thể ứng phó, nàng chỉ còn cách cố giữ bình tĩnh và hơi thở để đợi chờ một sự may mắn cứu rỗi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui