Chữ Trinh


Bên trong tâm trí chính mình, Thục Quyên bị mắc kẹt giữa một khoảng không tăm tối, vùng sáng duy nhất soi rọi là nơi cô đang đứng lúc này, nhỏ bé và loe loét, còn tất thảy xung quanh đều là bóng đêm mù mịt, điều kỳ lạ là mỗi khi cô di chuyển đến đâu thì vùng sáng cũng theo chân cô đến đó, cứ như nó cố ý bám đuôi dõi theo cô vậy.

Thục Quyên đã kêu cứu, đã gào thét, đã chạy trối ૮ɦếƭ cố tìm lối thoát nhưng làm sao thoát được khi hiện tại nơi cô đang bị giam cầm là chính thân thể của mình? Tuyệt vọng, Thục Quyên ngồi bệt xuống bất lực, không biết cô đã ngồi như vậy bao lâu, chỉ là cô cứ ngồi như thế, trông chẳng khác nào tượng đá vô tri, cho đến khi...
- Cô ba đã quên tôi rồi sao?
Thanh âm trong trẻo đến rợn người bất chợt vang lên khiến Thục Quyên giật nảy mình quay đầu nhìn lại cái hướng phát ra tiếng nói ấy.

Quả nhiên, đứng đó là cô gái mặc áo dài hồng kia, nói đúng hơn là ma nữ trong bộ áo dài hồng nhạt kia.
Thục Quyên nhìn vào ma nữ, trong lòng phút chốc bình tĩnh đến lạ, cô đứng lên, mặt đối mặt trực diện với ả.
- Cô muốn gì ở tôi? Sao cô lại ám tôi?
Ma nữ không đáp, tà áo dài của ả phất phơ dù chẳng có lấy một ngọn gió nào, thật quỷ dị...
Thục Quyên hét lớn, giọng chứa đầy phẫn uất.
- Tôi hỏi tại sao cô lại ám tôi!? Tôi đã làm gì sai chứ!?
Ma nữ chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm ngô nghê tựa chú cún nhỏ đang thắc mắc với chủ nhân rằng "Vì sao lại hỏi người ta như vậy?" thoáng qua trông có vẻ rất đáng yêu, nhất là khi ả ta đã không còn bộ dạng thịt xương nhơ nhớp kia nữa, mà thay vào đó là dung nhan hoa phấn có thể nói xinh đẹp đến động lòng người.

Nhưng, giống với bao hồn ma khác, sự đối diện bình thường chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyển biến rợn người.
Vì cái nghiêng đầu của ả ta mà làm cho mảnh da nơi cổ từ từ rách toạc ra, lộ dần cuống họng bên trong và đốt xương cổ trắng hếu.

Khỏi phải nói, một màn này đã làm cho Thục Quyên thất kinh hồn vía, chân đứng không vững, khụy xuống mà dùng hai tay bịt miệng lại cố không để cơn nôn trào ra.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, vì chiếc đầu của ả lúc này đã không còn giữ được trên cần cổ, nó rơi xuống đất rồi lăn lông lốc đến ngay trước mặt Thục Quyên làm cô giật nảy mình, chưa kịp phản ứng thì nó đã chớp chớp đôi tròng mắt nhìn thẳng vào cô, rồi đôi môi đỏ chót cong lên một nụ cười quái gở.
Thục Quyên ước gì mình có thể ngất đi ngay tại thời khắc này, ấy thế nhưng thân xác cô hiện giờ đã bất tỉnh sẵn rồi, đây là tiềm thức, là thần trí thì làm sao có thể bất tỉnh được nữa?
Thân thể không đầu của ma nữ chầm chậm tiến tới, từng bước...từng bước....
Ả cúi xuống nhặt lấy chiếc đầu của mình ôm lên trên đôi tay khẳng khiu, và chiếc đầu đó thình lình cất tiếng, thanh âm thánh thót đến mức gần như the thé, chắc vì cổ họng rách toạc nên chất giọng của ả giờ đây đã trở nên méo mó dị hợm hơn hẳn.
- Làng Xuân Ổ, đêm mùng 4 tháng Giêng, chợ Âm Dương...làng Xuân Ổ, đêm mùng 4 tháng Giêng, chợ Âm Dương...! LÀNG XUÂN Ổ...ĐÊM MÙNG 4 THÁNG GIÊNG...CHỢ ÂM DƯƠNG...!!!
Ả ma nữ lặp đi lặp lại những câu ấy bằng chất giọng mỗi lúc một lớn hơn, từng tiếng phát ra như xoáy sâu vào đôi tai, truyền đến đại não rồi phá hủy từng mạch máu bên trong khiến Thục Quyên đau nhức tột cùng.

Bằng thứ ma lực kỳ lạ, dẫu đau đớn dữ dội nhưng Thục Quyên không thể ngừng nói theo từng câu từng chữ mà ả ma nữ thốt ra..."Làng Xuân Ổ, đêm mùng 4 tháng Giêng, chợ Âm Dương."
Gió lạnh từ đâu nổi lên như bão vũ, khiến hai tròng mắt Thục Quyên khô rát mờ mịt không nhìn chi rõ ràng được nữa, chỉ biết trong thời khắc giông gió chập chờn, cô mơ hồ trông thấy ả ma nữ gắn lại chiếc đầu lên cổ mình, còn nghiêng qua nghiêng lại vài cái cố định nó, trước lúc ả quay lưng rời đi, Thục Quyên cảm giác như ánh nhìn cuối cùng lần này của ả có thêm mấy phần vui vẻ, mấy phần chờ mong.
...
Trong lúc đang trò chuyện với bác sĩ về tình trạng của Thục Quyên thì bỗng đâu từ phía giường bệnh phát ra thanh âm kêu gào cùng tiếng giãy dụa kịch liệt khiến cả ông bà Trương Quân, Đình Trúc cùng vị bác sĩ trưởng khoa bị một phen giật mình.

Phải mất một lúc khá lâu sau các bác sĩ y tá mới kiềm chế được cơn động kinh của Thục Quyên trở về trạng thái bình thường, nhưng điều đáng lo ngại là cánh môi Thục Quyên vẫn không ngừng mấp máy lẩm bẩm một câu gì đó rất khó nghe, ông Trương Quân nhanh trí lập tức lấy điện thoại ghi âm lại rồi tăng âm lượng thật lớn, kết quả đã nghe được câu thế này.
"Làng Xuân Ổ, đêm mùng 4 tháng Giêng, chợ Âm Dương..."
Đây rốt cuộc là ý gì? Một địa điểm, một ngày tháng cụ thể như thế, không lẽ Thục Quyên là muốn kêu cha mẹ tìm đến nơi đó, vào đúng thời khắc đó, ắt sẽ có phát hiện sự lạ?
Làng Xuân Ổ ở đâu thì hiện thời ông bà Trương Quân, Đình Trúc chưa rõ, còn ngày mùng 4 tháng Giêng, xem qua âm lịch chẳng phải còn một tháng nữa sẽ đến đó sao? Vậy...chợ Âm Dương? Nghe qua liền biết đây chẳng phải khu chợ bình thường, hẳn là liên quan tâm linh quỷ dị, có điều ở đất nước Việt Nam này sẽ có một khu chợ Âm Dương như vậy sao? Trước nay cả hai vợ chồng đều chưa từng được biết.
...
3 ngày sau.
Thục Quyên vẫn hôn mê không có dấu hiệu hồi tỉnh, nhưng cũng may đã chẳng còn cơn động kinh nào bộc phát nữa, cho đến khi...
- Bảo Quang? Ông đến thăm Thục Quyên đó à?
Bước vào phòng bệnh là người đàn ông trung niên, vóc dáng cao lớn, gương mặt gai góc trông qua có vài phần đáng sợ, nhưng người đàn ông tên Bảo Quang này lại bước tới mang theo nụ cười hiền hậu nắm lấy tay ông Trương Quân mà vỗ nhè nhẹ.
- Ừ, tôi đến thăm cháu Thục Quyên, chậc...rốt cuộc gia đình bị sao vậy nè? Bạn già có tiện kể tôi nghe không? Tôi sẽ giúp.
Bà Đình Trúc đang lau mặt cho Thục Quyên, vừa nhìn thấy ông Bảo Quang thì cũng gượng cười cho có lệ.
- À dạ, chào chị, chị vẫn khỏe chứ?
- Dạ, tôi vẫn khoẻ.
Đây rõ ràng là câu nói xã giao, bởi lẽ nhìn qua bộ dạng xanh xao muộn phiền của bà Đình Trúc thì sao có thể nói là "vẫn khoẻ" được.
Vốn dĩ ông Trương Quân không hề định kể ra sự tình cho ông Bảo Quang nghe, bởi lẽ dù thân thiết đến mấy nhưng quỷ sự kỳ lạ thế này ông cũng thừa biết khiến người khó tin, nhất là khi bạn già của ông lại là một vị cảnh sát điều tra, những người như vậy sẽ luôn đề cao tính logic trong mọi vấn đề trường hợp, nào dễ dàng tin chuyện ma ám quỷ theo thế này.

Nhưng nói tới nói lui rốt cuộc lại bị chính người bạn cảnh sát điều tra ấy khai thác được thông tin, vậy là ông Trương Quân đành kể hết đầu đuôi mọi chuyện, ngỡ rằng sẽ phải nghe mấy lời phân tích lập luận đầy thực tế khoa học của ông Bảo Quang, nhưng không ngờ điều duy nhất xảy ra sau câu chuyện lại là sự trầm tư đến khó hiểu của ông Bảo Quang kia.
- Tôi đã định nói với ông là nên xem xét lại chuyện này, rất có thể cả nhà đang bị ai đó lừa đảo một cách tinh vi.
- Vậy tại sao ông không nói như thế?
- Vì...theo như ông nói, Thục Quyên trong cơn động kinh đã nhắc tới chợ Âm Dương.
Ông Trương Quân thắc mắc.
- Nơi đó thì sao?
Người bạn cảnh sát điều tra này có chút do dự, hồi sau mới tiếp.
- Đó là một nơi có thật ở Việt Nam đấy, vì liên quan một vụ án mà có lần đích thân tôi đã đến đó điều tra, ông không tin được nơi đó...lạ lùng đến thế nào đâu, hãy làm theo lời Thục Quyên đi, tôi sẽ đi cùng cả nhà.
- Ông không phải vẫn cần làm việc sao? Dù gì đây cũng là chuyện nhà tôi, làm phiền ông như vậy...
Thình lình ông Bảo Quang thay đổi sắc mặt.
- Trương Quân, ông nói chuyện nhà ông là sao!? Không xem tôi là anh em nữa à? Thục Quyên từ nhỏ đã như con cháu của tôi rồi, bây giờ con bé gặp chuyện như vậy, trước thì tôi với tư cách chú bác của nó nên nhất định phải chung tay, sau thì tôi là một cảnh sát, phá án, bảo hộ nhân dân là trọng trách một đời của tôi.
Nghe qua lời bộc bạch của người bạn tâm giao, ông Trương Quân muôn phần cảm động, cả bà Đình Trúc cũng cảm kích vô cùng.

Đúng là không thể gạt phăng đi người anh em chí cốt này rồi, hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau tỏ rõ thâm tình, sau đó cả ba vị trưởng bối này cùng bàn luận về kế hoạch một tháng sau đúng ngày mùng 4 tháng Giêng sẽ có mặt tại làng Xuân Ổ, cụ thể là chợ Âm Dương để giải mã tất cả vấn nghi bấy lâu.
Nhưng điều đáng quan ngại là Thục Quyên vẫn chưa hồi tỉnh, vậy không lẽ tới ngày mùng 4 tháng Giêng ông Trương Quân và Bảo Quang phải tự thân đến đó tìm hiểu mà không có nhân vật chính là Thục Quyên hay sao? Và không lẽ Thục Quyên sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa? Thật nan giải và...bi kịch...
...
Đêm đó, ông Bảo Quang quyết định ở lại bệnh viện thức canh Thục Quyên để hai vợ chồng bạn mình có thể qua ghế sofa nghỉ ngơi dưỡng sức trọn vẹn một đêm.

Vì bị ảnh hưởng tính chất công việc, nên dù ngồi không thì ông Bảo Quang cũng vô thức dùng nghiệp vụ mà sắp xếp suy luận về chuyện đã xảy ra với Thục Quyên, tự vấn đáng lẽ bản thân sẽ không bao giờ tin vào ma quỷ thánh thần nếu năm ấy không xảy ra "sự việc đó." Nghĩ mãi, không biết không hay đồng hồ đã điểm đúng 00:00 nửa đêm, vươn vai có chút mệt mỏi, âm thầm chế nhạo chính mình đã già nua mất rồi, ông Bảo Quang đứng dậy ngó qua Thục Quyên một chút rồi dời chân ra canteen định bụng mua ly cafe lên phòng uống cho tỉnh táo, nhưng ông đã không biết được quyết định này của mình sẽ là sai lầm ૮ɦếƭ người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui