"Cậu là con trai của Tạ Thạch?"
Lưu Tranh không để ý đoạn sóng ngầm này, ngược lại có hứng thú với thân phận của Hứa Dương hơn mà không khỏi gặng hỏi.
Ai biết lại thấy thiếu niên rõ ràng mặt mũi vẫn còn trắng bệch nhưng lại lạnh tanh đính chính: "Ông ấy là cha dượng của tôi."
Hai mắt Lưu Tranh liền sáng lên như hai cái đèn pha. Bên trong viết rõ hai chữ bát quái to đùng.
"A! Cậu là đứa nhỏ bỏ nhà ra đi ưm ưm..."
Nhưng hắn vừa nói đến đây đã bị người bị bịt lôi ra.
Hắn vừa ú ớ vừa đưa mắt lên án người nào đó, mặc dù tận sâu dưới đáy lòng lại tràn ngập hứng thú mà nhìn đối phương đầy thăm dò. Tạ đại gia nhìn mà phát bực.
"Còn muốn mua mèo nữa không?"
Tạ Nghiêu ở khóe mắt nhìn thấy thiếu niên đang lắm lét nhìn mình, miệng lại lạnh lùng nói với Lưu Tranh: "Không mua nữa thì về!"
"Ấy đừng! Mua chứ sao không!"
Lưu Tranh được buông ra lập tức kêu lên quang quát. Đùa à, trò đang hay, về cái gì mà về!
"Em gái, cho anh xem mèo của em đi!"
Đặng hắn rống lên với Lục Phỉ.
"Em không sao đâu, chị đi đi."
Thấy Lục Phỉ quan ngại nhìn mình, Hứa Dương trấn an cô.
"Được rồi."
Lục Phỉ cảm thấy mọi chuyện chắc cũng ổn rồi nên bước đến dẫn Lưu Tranh đi xem mèo.
Bỏ lại hai người Hứa Dương và Tạ Nghiêu đứng tần ngần trong tiệm.
Nói đến cửa tiệm này mặc dù cũng không nhỏ nhưng xung quanh đều bày đầy lồng nuôi thú cưng nên không gian dùng để đi lại vẫn có hạng. Lúc này bị hai vị khách cao lớn chiếm đóng, trông nó bỗng nhiên trở nên chật chội, khiến cho người ta trong lòng đang không yên lại không tránh khỏi càng thêm bồn chồn, chân tay không biết để đâu cho hết. Nội tâm còn cảm thấy rất áp lực.
Cũng bởi vì Hứa Dương nghĩ rằng trước đó mình còn bị cha dượng hứa đưa cho Tạ Nghiêu, thân phận thành ra có chút lúng túng.
Chỉ vì cậu biết Tạ Thạch đưa cậu cho hắn để làm gì.
Lúc này có thời gian, cậu không khỏi nghĩ đến... Người này vậy mà là đồng tính luyến ư... Thật không ngờ.
Cơ mà hắn thật sự thích thiếu niên như cậu ư...
Cậu cứ mãi lo nghĩ, lại không tránh khỏi lén lút dòm người ta, kết quả bị bắt quả tang liền càng thêm lúng túng mà quy quy cũ cũ cứng người đứng một chỗ. Nhưng nếu quan sát kỹ một chút có thể nhìn thấy thính tai cậu ửng đỏ khả nghi.
"Cậu làm ở đây?"
Tạ đại gia - Căn nguyên khiến người ta lúng túng im lặng đem dáng vẻ hoạt sắc sinh hương của thiếu niên gom cả vào mắt, bên ngoài lại ung dung hỏi.
Mới một thời gian không gặp mà diện mạo trông ổn hẳn ra. Coi bộ cậu ta ở Tạ gia sống không tốt chút nào, ngược lại ra ngoài thì như cá gặp nước, dưỡng đến trắng nõn, ưa nhìn.
"Dạ..."
Thiếu niên không biết đánh giá trong lòng hắn đối với mình, vừa nghe hỏi liền khúm núm trả lời, trái lại nào có giống dáng vẻ lúc phản bác Lưu Tranh đâu.
Nhưng mà cảm giác quy phục đó lại khiến Tạ đại gia vừa ý.
"Ngủ ở đâu?"
Tạ đại gia liếm răng, lại hỏi.
Dáng vẻ của hắn nhìn từ bề ngoài ai không biết lại tưởng là gia trưởng đang răn dạy đứa nhỏ trong nhà.
Ờ mà cũng đúng thôi. Tuy không có máu mủ, bởi vì Tạ Nghiêu được tính là thoát ly Tạ gia rồi nên trên mặt pháp lý cũng chẳng có quan hệ gì với Tạ Nghiêu nhưng chung quy ra hắn vẫn là chú út của cậu. Cậu gọi hắn một tiếng chú út được thì hắn vẫn là bề trên.
Có điều dáng vẻ của hai người lúc này như chỉ gà cồ với gà con, trông rất hài hước.
Ít nhất là Lưu Tranh và Lục Phỉ bên kia, miệng thì không ngừng trò chuyện về thú cưng, còn sắp xác định được nên mua con gì rồi nhưng mắt vẫn cứ hướng bên này xem. Rồi bởi vì quá chuyên chú mà vô tình cụng đầu vào nhau cái bốp. Lúc bị hai đôi mắt chiếu tướng lại đây thì cùng ôm đầu cười ngu rồi giả bộ nghiêm chỉnh xem thú, thế mà trông còn rất ăn ý.
Hứa Dương xấu hổ cúi đầu nắn nắn vạt áo đến nhăn nheo nhưng mà vẫn thành thật đáp: "Ngủ ở đây..."
Cậu không chút nào phòng bị, thậm chí là cảnh giác với Tạ Nghiêu, tựa như không sợ hắn bán đứng cậu mà khai báo.
Có thể đó là trực giác của cậu. Nó nói rằng hắn sẽ không làm vậy, cho nên cậu liền hỏi gì đáp nấy, thành thật đến mức khiến người ta muốn bắt nạt.
Người đàn ông vừa nghe cậu nói xong thì ngược lại khẽ nhướng mày. Lúc này hắn mới có tâm tình đi nhìn xem gian cửa hàng thú cưng này. Thế nhưng lại không phát hiện ra nơi thiếu niên có thể ngủ tạm ngủ bợ trông như thế nào.
Chỉ là sau đó hắn không có hỏi nữa, giống như chỉ thắc mắc vậy thôi, không hề có ý định hỏi thêm gì cậu nữa.
Thế nhưng như vậy lại khiến Hứa Dương bồn chồn khó hiểu.
Sao hắn không hỏi nữa... Tỉ như sao cậu lại ở đây chẳng hạn... Hứa Dương trong lòng lăn tăn, rồi lại không khỏi lén lút nhìn người đàn ông cao lớn hơn cậu cả một cái đầu. Thậm chí cậu chỉ đứng tới vai của hắn... Thật cao.
Cũng thật an toàn...