Hắn muốn xem cậu còn có thể nói gì nữa. Nhìn thì ngoan ngoãn mà cũng tâm cơ lắm.
Nhưng Hứa Dương bị đánh giá là tâm cơ lại đang rất bối rối, bởi vì cậu không biết nên thuyết phục người trước mặt thế nào nữa. Hai chữ tâm cơ kia cậu không dám nhận, cậu chỉ là cùng đường rồi thôi. Nếu hôm nay không xảy ra chuyện thì có lẽ cậu sẽ không gấp gáp như thế. Nhưng trực giác nói cho cậu biết nếu hôm nay cậu không thể thuyết phục được người này mang cậu đi thì kết cục của cậu sẽ vô cùng thảm.
Phải nói là trực giác của Hứa Dương không hề sai chút nào.
Bởi vì đám người bên ngoài kia không tìm thấy cậu nên đã đem khu này phong tỏa. Chỉ cần có một ngày Hứa Dương ló đầu ra cậu sẽ bị túm lại ngay.
Hứa Dương gấp đến độ luống cuống, lại bởi vì bị từ chối mà nước mắt không khỏi trào ra, rơi lộp bộp xuống đất.
Không khí trong tiệm bất giác bị kéo căng ra vì sự bi thương của thiếu niên.
Ai đó trong lòng còn đang đợi nghe thiếu niên nài nỉ bất ngờ bị nước mắt của cậu tập kích thì có hơi sững người một chút. Mặc dù cậu cúi đầu nên hắn không trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt tèm lem kia, thế nhưng đỉnh đầu thiếu niên lại có bao nhiêu đáng thương đều như tùy thời tùy lúc đâm vào lòng hắn, làm hắn cứ có cảm giác như mình là tên đại ma đầu đã làm chuyện đại gian đại ác gì đó không thể tha thứ rồi.
Tạ Nghiêu không hiểu mà trào dâng một nổi bất lực. Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nhưng ở thời điểm ai cũng nghĩ là hắn sẽ thỏa hiệp thì hắn lại vô tình đem tay thiếu niên kéo ra.
"!"
Hứa Dương thiếu điều bật khóc nức nở ngay tại thời điểm đó.
Lúc này cậu không phát ra âm thanh, chỉ có đôi mắt vô thức mở to, ầm ập nước mắt không ngừng rơi xuống lại phát ra nồng đậm bi thương khiến người đau lòng lại hoảng hốt muốn đem cậu ôm vào lòng dỗ dành.
Kết quả người cậu muốn hắn an ủi nhất lại lạnh lùng quay lưng đi mất.
Cánh tay gầy gò nhỏ yếu của thiếu niên vô thức vươn ra muốn bắt lấy dù chỉ là một tia hi vọng, nhưng đến một cái chéo áo cũng không được mà thiếu điều muốn suy sụp tại chỗ. Thực chất toàn thân cậu đã rớt vào trong hầm băng lạnh lẽo.
"Ấy..."
Lưu Tranh không lường được tình huống này mà lúng túng. Lại nhìn thiếu niên rốt cuộc đã gom góp bao nhiêu động lực để bày tỏ bây giờ toàn thân lại trầm trầm tử khí cúi đầu đứng đó rơi nước mắt, hắn thầm than trong lòng nhưng lại chẳng biết nói gì mà chỉ có thể cầm lồng mèo mới mua chạy theo Tạ đại gia có khả năng sẽ độc thân cả đời vì tính thì cục mịch của mình.
"Ông làm sao vậy hả?"
Vừa vào đến trong xe hắn đã không nhịn được mở miệng hỏi, giọng điệu vô thức trào lên một tia khiển trách. Cho dù bị người đàn ông kia lạnh lùng trừng thì hắn vẫn nói: "Tôi thấy ông rõ ràng có hứng thú với người ta, tại sao cứ phải tuyệt tình như vậy."
"Không mượn cậu lo."
Tạ đại gia giọng rét căm căm.
Lưu Tranh một lời khó nói hết nhìn hắn, cuối cùng bất lực lái xe đi.
Nhưng vẫn không nhịn được buông ra một câu: "Ông sẽ hối hận."
Thời điểm đó hắn không nghĩ lời này của mình sẽ ứng nghiệm nhanh như vậy.
Đó là lúc họ lái xe rời khỏi tiệm thú cưng, khi sắp ra đến đường lớn thì bắt gặp một chiếc xe chạy ngược hướng ngang qua bọn họ.
"Lưu Tranh, quay lại đi."
"Hả?"
"Tôi nói quay lại ngay!"
"..."
Lưu Tranh chẳng hiểu mẹ gì, mặt thối hoắc, trong lòng lại muốn phỉ nhổ người nào đó. Nhưng ít ra tay hắn vẫn đánh vòng quẹo lại.
Thế mà Tạ đại gia còn chưa hài lòng: "Chạy nhanh lên."
"..."
Mẹ...
Biết vậy đã không mời cái tên này theo.
Hắn vừa nghĩ vừa mạnh tay phóng nhanh trong con hẻm nhỏ.
"Chạy cái mẹ gì thế!?"
"Có biết đường chạy không hả thằng chó!!"
Y như rằng bị chửi.
Lưu Tranh đại thiếu gia hếch mặt đưa một cánh tay ra ngoài, đối với chiếc xe bị họ vượt mặt mém thì tung vào sọt rác làm ra hành động ngón giữa chĩa lên trời đầy bỉ ổi, rước thêm một đám lời mắng mỏ nữa rồi nghênh ngang chạy đi.
"Lần này xong chuyện phải đãi tôi một chầu ngon đó. Xem tôi đều bị ông liên lụy rồi này, oan uổng biết bao nhiêu."
Nói thì nói nhưng dáng vẻ của hắn lại rất hả hê.
Quả thật là điệu bộ lộng hành đã quen, không hề có chút tổn thương nào.
Tạ Nghiêu chẳng thèm đáp lại hắn.
Mà hắn cũng không hỏi Tạ Nghiêu đi đâu đã tự ý chạy đến tiệm thú cưng lần nữa.