Chú Và Em

Nhưng chuyện đã đến nước này Tạ Thạch đã còn cách nào khác ngoài việc nghĩ xem nên làm sao tìm Hứa Dương. Nếu không ông ta không chỉ phá sản mà còn đắc tội Điền Hải. Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

“Thằng khốn này nó có thể trốn đi đâu!!”

“Đúng là thứ ăn cháo đá bát! Không biết nhớ ơn!”

So với việc tức giận vì bị Điền Hải vẻ mặt, ông ta còn hận đứa con riêng kia hơn. Biết vậy ông ta đã sớm lợi dụng nó ngay từ đầu rồi.

Nhưng giờ nói chuyện gì cũng đã muộn.

“Có khi nào…”

Đúng lúc này mẹ Hứa Dương bỗng rụt rè ló ra, nói một câu: “Có khi nào nó đi theo chú út rồi không?”

Lúc bà ta nói lời này có dựa vào căn cứ nào để nói không, chẳng ai biết, nhưng ở thời điểm không có cọng rơm cứu mạng nào để bám lấy, Tạ Thạch vừa nghe xong mắt liền sáng lên một cách quỷ dị.

“Đúng! Nhất định là nó!”

Tạ Thạch điên cuồng nói: “Ở trước mặt tao nó giả điên giả dại, tao biết tỏng cái bản mặt đạo đức giả của nó rồi. Nhất định là nó ở sau lưng đưa thằng nhóc kia đi! Không muốn trả giá mà hưởng!!”

“Đúng! Đúng!”

Cứ như thế, hai ba câu tự thuật liền gán hết cho Tạ Nghiêu, quả thật là chó cùng dứt giậu.

Mặc dù ông ta đã đoán đúng được kết cục. Nhưng thế thì sao chứ?

Xẩm tối, lúc Tạ Nghiêu đầu tóc hơi rối đi ra từ trong phòng nhìn thấy vẫn là Hứa Dương đang loay hoay trong bếp. Hắn có một giây khó hiểu chẳng rõ vì sao Hứa Dương cứ phải vội vàng như thể mình là người giúp việc trong nhà hắn, chẳng lẽ cậu cho rằng làm vậy thì có thể ở lại đây?

Hừ, quả là ngây thơ.

Nói thì nói vậy nhưng lần này hắn không có áp sát cậu nữa mà ung dung bước đến tủ lạnh lấy ra một lon bia.

Vừa thưởng thức thiếu niên bởi vì sự xuất hiện của hắn mà giật mình rụt cổ theo bản năng hắn vừa bật nắp lon bia, ngửa đầu tu ừng ực. Bia lạnh theo cổ họng chảy xuống, lúc đi qua yết hầu nam tính không ngừng khiến cho nó động động, dáng vẻ gợi cảm vô cùng. Đã vậy lúc uống hắn còn không quên nhìn chòng chọc vào thiếu niên, ai không biết còn tưởng thứ hắn nuốt vào bụng là cậu không chừng.

Đổi lại là người khác, hoặc là một cô gái si mê hắn, vừa thấy như vậy nhất định sẽ nhào lên liền. Còn ở đây…

Thiếu niên đang đứng trong bếp lại không dám nhìn hắn, chỉ lí nhí gọi một tiếng: “Chú út.”

“…”

Mặc dù uy lực vẫn rất lớn nhưng còn may, lần này Tạ đại gia đề phòng rồi, hắn không có bị hai chữ chú út kia tập kích bất ngờ nữa mà ung dung hờ hửng đáp lại: “Ừm.”

Thiếu niên rõ ràng rất e ngại đối với sự tồn tại của hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tung cửa bỏ chạy, Tạ đại gia biểu đạt hắn thật không hiểu sao mình lại liên tục bại lui trước. Nội tâm không sao thoải mái cho được.

Nhìn tạp dề trên người thiếu niên, hắn buột miệng hỏi ra thắc mắc lúc trưa của mình: “Cái đó lấy ở đâu ra?”

Hắn không nhớ trong nhà mình có món đồ này.

“A?”

Hứa Dương ban đầu không hiểu ý của hắn, đợi nhìn thấy ánh mắt của hắn cậu mới biết là hắn đang nói đến tạp dè.

Không hiểu vì sao, cậu bỗng có chút ngượng ngùng mà vô thức vò vò vạt áo, lí nhí đáp lại: “Em thấy nó treo bên cạnh kệ chén bát.”

Tạ Nghiêu ồ lên một tiếng như đã rõ. Hắn cũng đã nghĩ đến được có lẽ là tạp dề của người giúp việc để quên. Nhưng nhìn đuôi mắt thiếu niên đang lén lút nhìn hắn, bên trong còn nhộn nhạo lóng lánh chút xuân thủy ướt át, dây thần kinh mẫn cảm nào đó của hắn liền căng lên. Dù ngoài mặt hắn rất là lạnh lùng đi ra ngoài không nhìn cậu nữa.

Lúc Hứa Dương còn chưa rõ vì sao mình cảm thấy mất mát khi nhìn thấy bóng lưng hờ hửng của hắn thì bỗng nhiên hắn nói: “Đến chà lưng cho tôi.”

“Dạ?”

Cậu ngớ ngẩn không hiểu theo bản năng thắc mắc một tiếng. Nhưng chính là không có âm thanh nào đáp lại cậu cả. Người kia để lại một câu rồi mất hút trong phòng.

Đợi Hứa Dương tự hiểu được ý tứ của câu nói kia thì khuôn mặt nhỏ kia không nén được mà đỏ bừng lên.

Này… Đây là…

Hứa Dương không biết mình có nên sợ hay không. Sợ bản thân sắp phải dâng mình lên… Cậu vẫn là còn sợ hãi. Cậu sợ mình chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng ở một nơi nào đó sâu trong nội tâm, cậu lại vui vẻ.

Vì cái gì chứ…

Chẳng lẽ là vì chú ấy không có lơ là cậu ư. Này cũng đại biểu cho việc mình vẫn còn có ích, sẽ không vô dụng bị chú ấy đuổi ra ngoài đi.

“Sao còn chưa vào?”

Đúng lúc này bên trong liền vang lên tiếng hối thúc khiến Hứa Dương giật mình.

Vốn dĩ cậu không phải quá khẩn trương, kết quả lại bị âm thanh này dọa cho bối rối, vội vàng như con chim cút rụt rè nhích vào phòng, miệng thì yếu ớt đáp lại: “Dạ…”

Cậu không biết biểu hiện của mình thông qua âm thanh truyền hết vào tai người đàn ông kia khiến cho khóe môi hắn nở nụ cười đắc thắng.

Còn chưa có làm gì đâu… Mà thắng cái gì mới được?

Bên trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, rõ ràng Tạ Nghiêu chỉ vừa mới vào mà nước đã xả xong rồi. Như thế này khó trách người ta không nghĩ tới hắn đã dự mưu từ trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui