So với họ ở bên này, Tạ gia bên kia lại không hề vui vẻ như vậy.
Sau khi bị Hứa Dương không chút thương lượng mà gạt bỏ chuyện về nhà như vậy, Tạ Thạch đương nhiên không chịu được mà nổi điên đập phá đồ đạc một trận.
Nhưng vấn đề cần giải quyết lại không phải thông qua việc đó mà giải quyết được. Ông ta còn chẳng có thời gian nổi giận với đồ đạc đã phải đối mặt với lửa giận của Điền Hải.
“Anh Hải, không phải em muốn như vậy, nhưng mà em thật sự không tìm được thằng nhóc kia. Anh xem…”
Tạ Thạch khúm núm đến mức không dậy nổi chút hùng hổ nào, làm gì giống lúc ở nhà, hở tí là mắng chửi đập phá chứ. Nhưng vì cái mạng của lão, lão chỉ đành phải như vậy thôi.
Liếc thấy sắc mặt Điền Hải vẫn không tốt lên, Tạ Thạch nghĩ một chút liền nói: “Anh Hải, mặc dù em không biết nó ở chỗ nào, nhưng mà em biết nó đang ở với ai.”
“Ai?”
Điền Hải rốt cuộc có hứng thú mà ngẩng đầu lên nhìn lão, trong lúc đó còn không quên đem khói thuốc từ trong miệng phun ào ạt ra ngoài, trực tiếp phun cho Tạ Thạch một mặt khói bụi mịt mù.
Nhưng lão chẳng dám than vãn, chỉ lấy lòng nói: “Nó đang ở cùng thằng em tôi, Tạ Nghiêu.”
“Tạ Nghiêu?”
Cái tên này có vẻ Điền Hải không có ấn tượng lắm, này cũng bởi vì Tạ Nghiêu không ở Hải thành. Nhưng danh tiếng của hắn cũng như việc hắn xuất hiện ở Hải thành lại vẫn ung dung tự tại không bọ chèn ép thì đàn em của lão vẫn là biết. Lập tức có người ghé tai lão nói rõ.
Trong lúc đó Tạ Thạch vẫn không quên rũ bỏ trách nhiệm: “Thằng em này của tôi sớm đã đoạn tuyệt với gia đình, cũng chẳng nể mặt người anh trai này một chút nào. Tôi chẳng rõ nó về Hải thành làm gì, nhưng mà nó có hứng thú với thằng con riêng kia của tôi.”
“Ồ!”
Điền Hải khó được kinh ngạc một tiếng.
Bởi vì đàn em của lão vừa nhắc đến một cái tên, khiến cho lão liên tưởng đến một vài chuyện.
Bấy giờ lão mới biết hôm đó mình bị người nẫng tay trên, nếu không lão đã bắt được thằng nhóc kia rồi. Nói không chừng còn bị bọn chúng bắt tay vào tính kế, hại hắn mất hết mặt mũi.
Càng nghĩ lão càng tức tối, gằn giọng ra lệnh cho đàn em: “Tìm hiểu.”
“Vâng ông chủ!”
Người phía sau lão lập tức vâng lệnh mà đi làm việc.
Tạ Thạch thấy vậy thì trong lòng không khỏi thở ra.
So với việc bán đứng Tạ Nghiêu, lão một chút cũng không áp lực, ngược lại còn muốn mượn tay Điền Hải giáo huấn hắn một chút. Dù sao lão làm gì có tình cảm tình thân máu mủ với Tạ Nghiêu. Lão chỉ biết có mình thôi, huống chi là với một đứa em trai từ nhỏ đã xa cách, ganh đua.
Điền Hải làm người tâm tư sâu nặng, lão nhìn một cái liền biết ý nghĩ của Tạ Thạch. Nhưng lão không nói gì, ngược lại rất có hứng thú với trò chơi cướp đoạt này. Chỉ hi vọng Tạ Nghiêu gì kia có thể chịu nổi lão chơi bời.
Còn có con nhỏ chủ tiệm kia, nhất định là đã tiếp tay cho bọn chúng, lão nuốt không trôi cục tức ngày đó đâu.
Những chuyện này người trong cuộc một chút đều không biết. Bản thân Tạ Nghiêu còn đang bận giáo huấn con cừu nhỏ Hứa Dương không biết sống chết năm lần bảy lượt trêu chọc hắn kia.
Hắn nghiêm khắc gọi: “Hứa Dương.”
“Dạ!”
Thiếu niên bị hắn gọi liền thẳng lưng, ngoan ngoãn đặt tay lên đùi, mắt sáng long lanh nhìn hắn. Một chút cũng không biết bản thân mình sai lầm thì làm gì có chuyện hối lỗi.
Tạ đại gia cảm thấy cái đầu nhức nhức ngoài mặt vẫn trang nghiêm mà ngồi trước mặt thiếu niên chuẩn bị giảng đạo.
“Em có biết mình đang làm cái gì không?”
Hắn chân thành tha thiết là vậy, ấy thế mà con cừu nhỏ nào đó lại ngây thơ lắc đầu với hắn, ngôn từ đường hoàng hỏi: “Em đã làm gì sao?”
Con cừu nhỏ không biết nghĩ cái gì mà biểu tình có chút đáng thương nhìn hắn.
Tạ Nghiêu vừa nghe liền thấy não hơi đau. Nhưng hắn không thể nói nặng được mà phải nhỏ nhẹ khuyên nhủ. Mẹ!
“Em nghe cho rõ đây…”
“Dạ!”
“…”
Tạ Nghiêu không nhịn được đưa tay day day trán. Nhưng ở nơi hắn không thấy thiếu niên lại trộm cười như mèo trộm được mỡ.
Đến lúc hắn nhìn lại thì cậu vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó, mắt sáng long lanh nhìn hắn lom lom, có bao nhiêu ngây thơ ngoan ngoãn nè.
Hắn hạ quyết tâm, không khỏi cứng rắn lên: “Tôi không cần em hầu hạ.”
“Đó không phải hầu hạ mà.”
Hứa Dương dẩu môi nhỏ giọng phản bác: “Đó là em muốn gần gũi với chú thôi.”
“Chẳng lẽ chú ghét bỏ em?”
Thiếu niên nói một hồi lại tủi thân khát cầu nhìn hắn.
“…”
Tạ đại gia câm nín.
“Không phải trước đó chú còn rất thích em sao? Em nghĩ rằng mấy chuyện kia chính là để thúc tiến tình cảm mà.”
“…”
Này có tính là hắn tự bê đá đập vào chân mình không.
Mệ! Xúc tiến cái quỷ! Đó là hắn muốn cho cậu biết khó mà lui hiểu không!!!
Tạ đại gia thét gào trong lòng, không khỏi đưa tay bất lực chống đỡ.
Cuối cùng hắn không thể không cắn răng đính chính lại: “Đó không phải…”
“Không phải cái gì ạ?”
“Không cho ngắt lời tôi!!”
Tạ đại gia rốt cuộc không nhịn được nữa mà gào thét.