Chú Và Em

Đáy mắt Tạ Nghiêu bất chợt nổi lên một tia ám trầm, động tác vuốt lông vô ý tăng thêm sức, đè nặng đầu của thiếu niên nhưng cậu vẫn không rên một tiếng, quật cường nhìn hắn đầy ỷ lại. Khóe môi Tạ Nghiêu bất giác nổi lên một mạt ý cười lạ lùng, ngoài miệng lại ừm một tiếng nhẹ như gió thoảng mây bay.

Chỉ có Lưu Tranh xem như hiểu con người hắn tự nói tên nam nhân này xem ra đã hết cứu được rồi.

Nhưng mà như thế cũng hay.

Đối với nội tâm của Lưu Tranh hai người còn lại đều không biết. Sau khi ăn uống xong, mấy người chủ động ở trong phòng nghỉ ngơi một chút rồi mới quyết định ra ngoài chơi.

Lúc Lưu Tranh đã nghỉ ngơi đủ rồi, tỏ vẻ muốn đi trượt ván thì lại phát hiện không thấy Hứa Dương đâu, chỉ có Tạ đại gia đang nằm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn liền hỏi: “Dương Dương đâu?”

Tạ Nghiêu mở mắt ra, đạm mạt nói: “Em ấy đi vệ sinh…”

Nhưng hắn chỉ nói đến đây liền vô thức nhíu mày, sau đó đứng dậy đi ra cửa. Sắc mặt càng ngày càng không tốt.

Lưu Tranh cảm thấy có điều không hay cũng chạy theo.

Hắn không biết thật ra Hứa Dương đã đi khá lâu rồi, so với thời gian dùng đã đi vệ sinh đã vô cùng bất thường. Đều là do vừa mới rồi không khí quá tốt, Tạ Nghiêu thả lỏng tâm tình quá mức nên không có để ý. Hiện tại hắn hối hận muốn chết. Nếu Hứa Dương thật sự xảy ra chuyện…

Họ không biết thời điểm đó ở trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ, Hứa Dương không hề đề phòng bất ngờ đụng trúng Điền Hải.

Mà không, ông ta vốn là vì cậu mà đến.

“Xin chào, cậu Hứa.”

Điền Hải run run lớp thịt mỡ trên người, tự cho là đẹp trai phong độ hướng Hứa Dương vươn tay ra tự nhiên chào hỏi cậu.

Lão không nghĩ thử xem chỗ này là chỗ nào, có thích hợp để xã giao làm quen hay không, ở trong mắt Hứa Dương chính là vừa phèn vừa dơ bẩn. Đương nhiên hiệu quả lão ta muốn ngay từ đầu đã không đạt được mà lão còn không tự biết. Lão cho rằng lớp trang sức vàng chóe trên người có thể cứu vãn nổi sự ghê tởm của lão.

Hứa Dương vốn không biết ông ta, đối với một thiếu niên không hề yếu ớt như vẻ bình thường, mặc kệ Điền Hải vươn tay, tươi cười thân thiện là vậy nhưng với cử chỉ dẫn đàn em chặn đường không cho cậu đi, Hứa Dương không chỉ không cho ông ta sắc mặt tốt mà còn rất lạnh lùng xa cách nhìn ông ta đanh giọng hỏi: “Ông là ai? Tôi không quen ông, mời tránh ra!”

“!”

Đám đàn em của Điền Hải không ngờ tới thái độ của Hứa Dương liền bị dáng vẻ bài xích của cậu mà trong mắt bọn họ chính là không cho Điền Hải mặt mũi quả thật khiến bọn họ giật mình kinh ngạc.

Nhưng chưa đợi họ có phản ứng thì đã nghe ông chủ mình cười như một lão già dê biến thái.

“Khà khà khà…”

Âm thanh của lão chui vào tai Hứa Dương chỉ khiến cậu càng thêm phản cảm, vô thức rụt người càng sâu, tránh xa lão ta càng nhiều càng tốt. Ánh mắt nhìn lão càng ngày càng lạnh lùng.

Cậu ẩn ẩn có suy đoán không tốt nên càng không dám thả lỏng. Ánh mắt lom lom cảnh giác dè chừng không thôi.

Vốn cậu còn ôm một chút hi vọng không phải như cậu nghĩ, kết quả ngay sau đó liền nghe lão ta nói: “Tôi là Điền Hải.”

Mặt cậu không khống chế được liền tái đi.

Cậu lại không hề biết biểu tình của cậu trong mắt Điền Hải chính là càng kích phát tâm lý biến thái của lão ta.

“Chẳng lẽ cha cậu không nhắc cậu với tôi ư?”

“Vậy chắc cậu không biết Tạ Thạch đã bán cậu cho tôi làm đồ chơi rồi chứ?”

Lão cười kinh tởm, lúc nói chuyện còn không quên vươn tay muốn chạm vào cổ áo của Hứa Dương.

Nhưng lão chẳng ngờ Hứa Dương sẽ phản kháng.

“Tránh xa tôi ra! Lão già biến thái!”

Chát!

Âm thanh có hơi chói tai này vang lên trong không gian nhà vệ sinh chật hẹp quả thật là nghe vô cùng chát chúa, cũng khiến đám người trợn mắt kinh ngạc. Bản thân Điền Hải nhìn bàn tay của mình bị đánh đỏ sắc mặt không ngừng trở nên âm trầm.

Nhìn lại thiếu niên vừa động thủ đánh bay bàn tay đầy mỡ của lão, nếu trên người cậu có lông và móng vuốt thì lúc này đảm bảo nó sẽ vừa dựng lông, vừa giương nanh múa vuốt đầy dọa nạt nhìn Điền Hải. Mặc dù lão rất không vui, trước là chuyện Tạ Nghiêu đánh mặt lão, sau là Hứa Dương không biết điều, nhưng mà tâm lý biến thái khiến cho lão càng hưng phấn. Hứa Dương càng phản kháng thì lão càng thích.

Hứa Dương nhìn thấy lão nhếch bờ môi thịt mỡ của mình cười đến là biến thái nhìn mình mà trong lòng vừa kinh sợ vừa ghê tởm không thôi.

Cho nên khi tâm lý cảnh giác đạt đến cao trào, sợ hãi chiếm lĩnh tâm trí cậu, Điền Hải vừa đưa tay ra lần nữa cậu đã như con thú nhỏ kinh hoảng la lên: “Aaaaa cút đi!”

Bốp!

Vừa la cậu vừa ném cục khăn giấy bởi vì vừa đi vệ sinh xong còn chưa kịp vứt đi ném thẳng vào mặt lão, sau đó lách mình chạy vào một buồng vệ sinh rồi đóng sập cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui