Biên tập: Măng Cụt
Khương Yến Duy đứng đó như chim cút trốn vào cây nhỏ lúc mùa đông, run lẩy bẩy trong gió rét, nhìn đâu cũng thấy đáng thương
Nghe lời nói ôn tồn, nhỏ nhẹ của Quách Sính Đình, cậu không mở miệng, cũng không nhúc nhích.
Tình cảnh dần trở nên lúng túng, Quách Sính Đình cảm thấy những ánh mắt sắc bén xung quanh như dao, đâm cô bị thương cả người toàn máu.
Lúc này lửa giận trong lòng cô cũng không ít hơn của Khương Yến Duy là bao, thậm chí mỗi phút càng thêm lớn.
Nếu ở đây không có người, Quách Sính Đình chắc chắn sẽ mắng rủa Khương Yến Duy thậm tệ, quá đáng hơn là còn muốn đánh nhau với cậu.
Cô không cảm thấy việc mình so đo với Khương Yến Duy là sai.
Đúng, cô là mẹ kế của nó nhưng cô cũng chỉ lớn hơn nó có hai tuổi thôi mà, tại sao cô phải nhường nó?
Nhưng hôm nay không làm thế được, cô phải cố gắng kìm chế, cô cảm thấy dường như mình sắp phải đi kiểm tra tuyến sữa rồi, cô tức đến mức sữa muốn trào ra.
Có điều vẫn phải dùng thái độ ôn hoà nói với Khương Yến Duy, "Yến Duy, lên lầu mở nước ấm tắm rửa đi, thay quần áo xong xuôi rồi xuống, bạn bè con đến hết rồi.
Ba mẹ đã chuẩn bị phòng khách nhỏ đầy đủ cho mấy đứa, đi nhanh đi rồi xuống chơi với bạn."
Khương Yến Duy không muốn nhịn cho qua chuyện, cậu mất hết hai ngày mới nghĩ ra được cái chiêu này.
Đây là lần đầu tiên cậu không thể khiến ba mình làm lớn chuyện, dù cho cậu đánh người, mắng người hay bị thương, chịu oan ức gì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của ông.
Con khỉ kia vừa ra đời, ba cậu đã không còn yêu cậu nữa.
Mấy hôm nay chưa từng có ai ở lại phòng bệnh chăm cậu.
Con khỉ kia đã có Quách Sính Đình bên cạnh, ba cậu dù cho nói yêu cậu nhưng vẫn ra khỏi phòng thăm nó.
Nếu khái niệm của tình yêu là yêu thương người này bằng cách làm tổn thương người khác thì đó đã không phải là tình yêu nữa rồi.
Tất nhiên ví dụ cụ thể không ai khác chính là ba cậu, thật ra cậu cũng không đành lòng nói như thế nhưng cậu cảm thấy tình yêu của ba mình đã đặt nhầm chỗ, cậu cần phải giành lại.
Vì vậy dù cho muốn trả thù, cậu cũng không thể xắn tay áo cãi nhau với Quách Sính Đình, không thể làm ba cậu tức giận.
Nắm được điều này, cậu suy nghĩ hai ngày thì nảy ra được cách đó.
Bây giờ nhìn đi, cách đó đã có tác dụng rồi.
Ba đang đau lòng nhìn cậu, quan trọng nhất là Quách Sính Đình đã tức đến mức mặt mày biến dạng, đừng nói là ả đi phẫu thuật thẩm mỹ nha.
Khương Yến Duy nghĩ xấu một chút.
Khương Yến Duy tiếp tục kế hoạch của mình, một bước châm dầu vào lửa, cậu đáng thương nói, "Đi đâu? Phòng của tôi đã bị đập mất rồi..."
Một câu này...!Quách Sính Đình hận không thể tát mình một cái, cô lại quên mất chuyện đó.
Bây phòng Khương Yến Duy vẫn còn đang trang trí, không thể vào, cô đúng là hồ đồ.
Cô khựng lại, giờ thì những lời cảnh sát vừa nói đã được chứng thực rồi.
Giờ đây, khi đối mặt với những người xung quanh, cô biết những người đang tỏ ra thờ ơ, dè dặt thực chất lại là người đang quan tâm, để ý hơn bất kì ai.
Trớ trêu thay cô lại không thể đắc tội bọn họ, Quách Sính Đình mờ mịt luống cuống.
Điều này chứng tỏ những năm trải đời của cô quá ngắn, có thể là do xinh đẹp từ nhỏ nên chỉ biết nói chuyện yêu đương, không tiếp xúc nhiều với những chuyện khác bên ngoài, do vậy mà cách xử lý của cô với loại chuyện này có hơi ngu ngốc.
Cũng may, còn có Khương Đại Vĩ.
Khương Đại Vĩ là người xem trọng mặt mũi, sẽ không cho cô phạm sai lầm lần nữa.
Khi cảnh sát vừa đi, Khương Đại Vĩ lập tức kéo Khương Yến Duy qua nhìn từ trên xuống dưới, thấy cậu không sao thì mới yên tâm.
Sau đó lại nhìn vợ mình đang luống cuống một, thẳng thắn ra lệnh, "Cô ở đây trò chuyện với khách, tôi dẫn Yến Duy lên lầu thay quần áo." Nhân tiện, ông nhìn bạn bè xung quanh, ngại ngùng nói, "Trong nhà nhiều việc, tôi không quan tâm thằng bé nhiều.
Các vị chơi vui vẻ, tôi đi với nó một chút." Ông vừa nói vừa dùng tay vỗ vai Khương Yến Duy, ai cũng nhìn ra được ông đang đau lòng đứa con trai mày.
Mọi người đều hiểu, tự làm việc của mình, mỗi nhà mỗi cảnh, họ sẽ không ý kiến.
Rất nhanh, âm nhạc vang lên, mọi người tụ tập như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tất nhiên là bọn họ tám nhảm cái gì thì không ai quản được.
Khương Đại Vĩ dẫn Khương Yến Duy lên tầng hai.
Phòng của cậu đã không còn, chỉ có thể đến căn phòng nhỏ bên cạnh -- trước khi ly hôn, đây là địa bàn nhỏ của Khương Yến Duy.
Vào phòng, thái độ trở lại như lúc ở bệnh viện, ai muốn đánh thì đánh, ai muốn mắng thì mắng, sao cũng được.
Tuy Khương Đại Vĩ mất mặt nhưng phần lớn lại là đau lòng, ông thở dài, xoa đầu cậu, hỏi, "Chạy trên đường cao tốc thật sao con? Lại còn tận 30 dặm sao con?"
Khương Yến Duy nghe ông hỏi thì cũng không nói dối, cậu đúng là có đi, muốn diễn trò với ông thì phải làm thật.
Cậu gật đầu, "Vâng, con đi từ phía Tây thành phố, thật ra cũng không tới ba mới, chỉ mới có sáu, bảy dặm đã bị cảnh sát bắt lại rồi."
Khương Đại Vĩ khó chịu, nhìn quần áo đầy đất của cậu, nói, "Ba làm con thất vọng rồi, trong lòng khó chịu lắm có đúng không? Sao lại không gọi cho ba? Cao tốc nguy hiểm lắm, dù cho con giận ba cũng không thể lấy chuyện này đùa giỡn được.
Con đi Tây thành, Đông thành lung tung, lỡ như có chuyện gì thì ba biết phải làm sao hả con?"
Khi ông nói, trong lòng nhiều cảm xúc, gương mặt đau lòng đến nhăn nhó, vành mắt cũng đỏ lên, nhìn là biết ông đang cực kì sốt ruột.
Quan trọng là dù cho Khương Yến Duy đã cố gắng tránh né, làm cho người bị cảnh sát dạy bảo chỉ có Quách Sính Đình nhưng cuối cùng Quách Sính Đình mất mặt, ba cậu mất mặt.
Ba cậu xem trọng mặt mũi như vậy nhưng lại không trách móc dù chỉ một câu.
Trong mắt ông chỉ có đau lòng.
Khương Yến Duy vốn tức giận bây giờ cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Dù sao Khương Yến Duy cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy rằng cậu tính kế, bày ra chuyện này nhưng thật ra cũng chỉ vì ba cậu.
Cậu muốn giành lại tình cảm mà đáng lí ra ba phải dành cho mình, ba cậu bộc bạch, lời chất vấn nghĩ ra từ trước bây giờ lại không thể thốt ra đầu môi.
Cậu nhẹ giọng phản bác, "Hai người đều bận, không ai rảnh.
Học bá lớp con giữa trưa còn có thời gian gọi điện ăn cơm với bạn gái.
Ba nói bận rộn chỉ là cái cớ.
Công ty quan trọng, Khương Yến Siêu quan trọng, Quách Sính Đình quan trọng, chỉ có con là không quan trọng.
Vì vậy con là người cuối cùng, thời gian của ba đều có người chiếm hết, dùng xong rồi thì phần còn lại mới là của con."
Nghe xong lời này, trong lòng Khương Đại Vĩ chua xót, ông cũng không phủ nhận.
Đúng là Khương Yến Duy bị đẩy xuống phía dưới thật.
Không biết từ khi nào, rõ ràng là một năm trước, đứa nhỏ này còn được ưu tiên hơn cả công ty, nhưng hôm nay, Khương Yến Siêu đã chiếm của ông hơn nửa thời gian, mà công ty là không thể không lo, chỉ có thể để thằng bé chịu đựng tất thảy.
Sự thay đổi này không có tính trước, nó thay đổi một cách tự nhiên, tự nhiên đến mức ông cũng không nhận ra.
Điều này làm Khương Đại Vĩ thấy hổ thẹn, ông nhẹ giọng xin lỗi, "Ba sai rồi.
Yến Duy, ba không cố ý, ba thật sự rất mệt mỏi, mọi người đều cần ba, nhưng ba chỉ có một thân này thôi, Yến Duy, ba thật sự rất mệt mỏi."
Ông nói, ôm lấy cậu.
"Không phải ba không thương con nhưng con xem, cái nhà này đều phải dựa vào công ty để sống.
Em trai con vừa ra đời sức khoẻ đã không tốt, ba ngày qua toàn ở trong bệnh viện, không về nhà.
Ba già rồi, xoay qua xoay lại cả những năm người, không phải ba cố ý không quan tâm con, chỉ là ba quá bận.
Nơi nào cũng cần ba, nhưng con trai, ba lại không thể phân thân được.
Xin lỗi con."
Khương Yến Duy có chút xúc động.
Cậu có thể cảm nhận được, lồng ngực cứng rắn của ba khi còn bé đã trở nên mềm đi, cánh tay mạnh mẽ đã dần trở nên mất lực, trước kia cậu thấy ba mình rất cao to, nhưng giờ đây cậu đã có thể thấy đỉnh đầu của ông.
Phải, cậu lớn rồi, ba đã cũng già đi.
Ba cậu có lúc tràn đầy năng lượng, cũng có lúc mệt mỏi không thể làm gì, ông không phải là thần.
Khương Yến Duy tự hỏi liệu rằng có phải mình đã làm lố rồi không?
Ban đầu cậu có hơi luống cuống nhưng sau đó cũng dang tay ôm lấy ông.
Cậu không cam tâm nhưng lại đau lòng nói, "Con biết thằng nhóc kia không khoẻ, ba quan tâm nó nhưng cũng đừng bỏ rơi con...!được không ba?"
Khương Đại Vĩ thở ra, vỗ vai Khương Yến Duy, "Ừ, ba hứa với con."
Quách Sính Đình ở bên cũng không dễ dàng gì.
Khương Đại Vĩ để cô lại chào hỏi khách khứa, tuy mặt mày đã nóng đỏ lên nhưng cô vẫn muốn thử một chút, không ngờ lại quên dù Khương Yến Duy đã đi nhưng đám bạn của nó vẫn ở đây.
Mấy đứa nhóc này cũng không vào phòng sách nhỏ, nhất quyết ở lại đây, theo sát ba mẹ chúng nó.
Người ở đây cô chưa quen ai, chỉ có bạn tốt của Khương Đại Vỹ là Chu Lập Đào thường đến đây làm khách thì coi như là có hơi quen biết.
Mắt thấy đa số vây quanh Chu Lập Đào, cô định nhờ Chu Lập Đào giới thiệu cô với người khác.
Không ngờ chỉ mới vừa tới gần đã nghe tiếng Chu Hiểu Văn nói, "Không biết Yến Duy có bị đánh không.
Sắc mặt chú Khương có vẻ không tốt nhưng mà dù sao cũng không phải là Yến Duy cố ý, nếu không phải do mẹ kế cậu ấy quá đáng thì cậu ấy cũng không đến nỗi như vậy.
Căn phòng kia bị đập, không tính cũng được vì nó cũng chỉ là vật chất thôi, nhưng vấn đề là mẹ của cô mẹ kế đó lại đập thủng đầu cậu ấy, ba có thấy không? Đầu bị băng bó như cái bánh chưng luôn, mẹ kế và bà già kia cũng không đi thăm cậu ấy, hung dữ lắm luôn, đã vậy còn không chịu xin lỗi nữa.
Gặp chuyện thế này ai mà nhịn được."
Chu Lập Đào nghe vậy thì lại dạy bảo y, "Được rồi, đừng nói nữa.
Con nít thì biết cái gì?"
Chu Hiểu Văn càng nói dữ hơn, "Con nít đã hiểu chuyện thì người lớn phải hiểu chuyện hơn.
Chứ có mỗi mình con nít hiểu chuyện thì sao được."
Quách Sính Đình nghe không lọt, cũng không dám cãi lí với Chu Hiểu Văn nên chỉ có thể quay đầu rời đi.
Cô tình cờ gặp vài đám người, không ngờ họ vừa nhìn thấy cô đã tản đi.
Cô hết cách rồi, không thể làm gì khác ngoài kiếm một góc nào đó ngồi.
Kết quả vừa tìm được chỗ đứng đã gặp phải Trương Phương Phương.
Hôm nay ba cô không tới, có lẽ là do đã nhìn chán bộ dạng giả vờ quen biết lại còn tỏ ra xinh đẹp của những người ở đây.
Mấy phu nhân đang có mặt đang ngồi trêu đùa với cô.
Những vị này ngoài mặt đều bình tĩnh, quý phái nhưng bên trong lại rất muốn hóng hớt.
Bọn họ chọn góc này cũng là vì muốn hỏi chuyện hôm trước.
"Chuyện Khương Yến Duy là thật sao?"
Trương Phương Phương trả lời lưu loát như thể tận mắt chứng kiến, chỉ tay vào bình hoa phía xa xa, "Là thật, cái bình hoa đó đã đổi rồi nhưng cũng không khác mấy.
Mẹ của mẹ kế cậu ấy giơ bình lên đập vào đầu cậu ấy, Chu Hiểu Văn cũng có ở đó, nói là máu trên đầu Khương Yến Duy chảy xuống thành đường, chỉ trụ được mấy phút đã té xỉu, phải khâu tới mười lăm mũi luôn."
"Trời ạ!" Mấy vị phu nhân đều thổn thức không thôi.
Sau đó lại có người tiếp tục hỏi, "Khương Đại Vĩ không nói gì sao, tôi thấy mặt mày Quách Sính Đình vẫn còn hồng hào chán.
Trước kia ông ấy coi Khương Yến Duy như bảo bối, các cô có nhớ chuyện đó không? Là chuyện mấy năm trước đó..
" vị này có hơi kích động, "Khi mà chúng ta đi cắm trại đó nhớ chưa? Ai ngờ Khương Yến Duy lại bị chó cắn, lúc đó mặt Khương Đại Vĩ đen thui luôn, lại còn cãi nhau với vợ, cuống cuồng ôm con trai tới bệnh viện.
Bây giờ lại khác xưa nhiều quá."
Một vị phu nhân khác cảm thán, "Thà theo mẹ ăn xin chứ nhất quyết không theo cha làm quan(*).
Câu này đúng là chuẩn thật, trước kia là con trai quan trọng còn bây giờ người quan trọng đã trở thành vợ trẻ.
Có điều chỉ nhìn bề ngoài thì không nhận ra Quách Sính Đình lại là người ác độc như thế."
(*)宁跟着要饭的妈,不跟着当官的爹: Nói về tình thương vô bờ bến của mẹ, dù có khổ thế nào cũng cố gắng dành dụm cho con.[1]
Quách Sính Đình đen mặt, trùng hợp lúc này, Trương Phương Phương lại nhìn thấy cô ta, "Dì Quách, dì nghe hết rồi sao?"
Giọng nói trong trẻo vừa vang lên, mấy vị sau lưng đã nhìn về phía ả.
Các vị này tuy là nói xấu, là bên sai nhưng lại không cảm thấy chột dạ, áy náy gì, người người lần lượt tản ra.
Duy chỉ có một người khi lướt qua cô thì nhỏ giọng khinh thường, "Ài...!Gia đình dạy dỗ tốt thật, đã đánh con trai lại còn đi nghe lén, có còn gì mà cô không dám làm không?"
Quách Sính Đình biết vị này, cô là mẹ Chu Hiểu Văn, cũng là bạn thân Vu Tĩnh- mẹ Khương Yến Duy.
Ả giận run người "Cô...!"
Mẹ Chu Hiểu Văn thật tâm nhắc ả từ tận đáy lòng, "Tôi khuyên cô đừng la lớn, ở đây không có ai đứng về phía cô đâu."
Nói xong, cô ung dung rời đi.
Quách Sính Đình đứng đứng đó nhìn xung quanh, trong phòng nhiều người như vậy, ít nhiều gì tụ tập thành nhóm, là khung cảnh sang trọng cô đã muốn thấy nhiều năm.
Nhưng bây giờ, cô lại không như vậy, thậm chí còn có hơi sợ, cô cảm giác được, nếu đám người kia quay lại thì họ sẽ dùng vẻ mặt trào phúng nhìn cô.
Họ không làm gì cả, nhưng họ giết người không thấy máu.
Cô mất mặt, cảm thấy mình không thể tiếp tục đứng đây nữa, cô đã không còn cơ hội làm quen với đám người này, từ nay trở về sau, cô đã trở thành trò cười của bọn họ!
Chân cô không còn đứng vững, hốt hoảng chạy ra khỏi bữa tiệc.
[1] Cảm ơn bạn Anh Nguyễn đã giúp mình đoạn này..