Diệp Thánh Sinh bị hôn đến chóng mặt, thở hổn hển đẩy anh ra.
“Diệp Vân Triệt, đừng như vậy.”
Người đàn ông dời đến hôn cổ cô, thanh âm khàn khàn dụ hoặc: "Đừng làm như vậy?”
“Em ngủ không được nên tới nói chuyện với anh, đừng chạm vào em.”
Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, trêu chọc cô: “Em thật sự không muốn anh chạm vào sao?”
Cô gái nhỏ này rõ ràng rất thích, nhưng vẫn giả vờ dè dặt.
Anh còn không biết cô như thế nào sao?
“Vậy anh thật sự sẽ luôn đối tốt với em sao?”
Diệp Thánh Sinh có chút bất an.
Trong mắt cô, Diệp Vân Triệt cái gì cũng giỏi, cô có phần không xứng với anh.
Cô sợ rằng mình sẽ cho anh tất cả, và sau khi yêu anh bằng cả trái tim, cuối cùng cô sẽ thua.
Hơn nữa lúc trước Thư Vũ đã nói, mặc dù cô không có cách nào xác minh chân tướng, nhưng ít nhất bi kịch đã xảy ra hai lần.
Cô thực sự sợ lặp lại những sai lầm tương tự.
Diệp Vân Triệt hôn má cô, từ bỏ ý định tiếp tục bắt nạt cô.
Anh giơ tay, ôm chặt cô vào lòng: “Thánh Sinh, em phải tin tưởng anh, lần này anh sẽ không bao giờ để em thất vọng nữa.”
Không có Thư Vũ.
Không ai có thể lay chuyển được tình yêu của anh dành cho cô.
Huống chi, cho dù Thư Vũ xuất hiện, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ buông tha cô, càng không nói tới đối xử tệ bạc với cô.
Diệp Thánh Sinh rúc vào trong lòng anh, không nói nữa.
Diệp Vân Triệt hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Được không?”
“Hả? Cái gì?”
Diệp Thánh Sinh không biết anh đang nói cái gì.
“Tiếp tục?”
Diệp Thánh Sinh đột nhiên hiểu ra.
Cô mím môi, không biết có nên đồng ý hay không.
“Nếu em chưa chuẩn bị xong, chúng ta đợi ngày khác đi.”
Diệp Vân Triệt không đói bụng như vậy.
Nhưng Diệp Thánh Sinh lại khao khát không thể giải thích được, cô xấu hổ hỏi anh: “Anh có cái đó không? Nếu có thì có.”
Nói xong, cô muốn kéo chăn lên che đầu.
Cũng may trong phòng tối mờ, anh hẳn là không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô
Diệp Vân Triệt giả vờ hỏi: “Em nói…”
“Ồ, anh thật phiền phức, ngủ đi.”
Cảm thấy xấu hổ, Diệp Thánh Sinh rời khỏi vòng tay anh, quay lưng về phía anh, giả vờ ngủ.
Diệp Vân Triệt khẽ cười một tiếng, đứng dậy nói:
“Chờ anh, anh luôn có ở nhà.”
Diệp Vân Triệt xuống giường, đi lấy trong ngăn tủ.
Chỉ là khi anh định quay trở lại phòng, lại đột nhiên thay đổi ý định.
Cô không muốn có con, nhưng có con là sự đảm bảo duy nhất của cô ấy.
Anh không muốn cả gia đình nhắm vào cô.
Chẳng phải ông nội chỉ muốn có cháu sao, cứ đồng ý đi.
Ít nhất sau này anh và cô gái này có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không bị ai quấy rầy.
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Triệt trở lại phòng ngủ chính lấy cái kéo, trên áo mưa làm vài động tác.
Sau khi hoàn thành, anh trở lại phòng ngủ bên cạnh.
Đêm nay, Diệp Thánh Sinh đã tự mình cảm nhận được vẻ đẹp và niềm hạnh phúc mà người đàn ông mang lại cho cô.
Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây, và cô tham lam tận hưởng nó.
Đến nỗi cô nhanh chóng thích nghi với thân phận bà Diệp.
Và cô ấy đã mở rộng trái tim mình mà không chút do dự, đặt người đàn ông tên Diệp Vân Triệt này vào trái tim mình.
Sau đó, cô bị anh ôm chặt, ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của anh.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thánh Sinh mãi đến 8:30 mới dậy.
Khi mở mắt ra, cô thấy mặt trời chiếu xuyên qua tấm màn đen nặng nề.
Cô giật mình, vụt đứng dậy tìm điện thoại.
Cô không tìm thấy điện thoại, nhưng nghe thấy giọng nói dễ nghe của người đàn ông bên cạnh: “Em tỉnh rồi à?”
Diệp Thánh Sinh lập tức hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Vẫn còn sớm.”
Diệp Vân Triệt đi mở rèm cửa.
Diệp Thánh Sinh theo bản năng giơ tay che đi ánh nắng chói chang, kinh ngạc nói:
“Em ngủ lâu vậy sao? Em còn phải đi lên lớp, nhất định là muộn rồi.”
Cô định rời giường, nhưng anh giữ cô lại.
“Đừng lo, anh xin nghỉ cho em, chúng ta từ từ giải quyết xong việc rồi sẽ đến đó.”
Anh nói xong bế cô đi vào phòng tắm.
Diệp Thánh Sinh “…”
Còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị anh ôm lấy.
Cô vô thức ôm lấy cổ anh, không biết nên nói gì.
Anh không vội đến công ty, anh sẽ giúp cô tắm rửa, thay quần áo và đi giày.
Điều này khiến cho Diệp Thánh Sinh, người vừa hết lòng vì anh, cảm thấy trong lòng thoải mái và vui vẻ hơn.
Sau khi tiễn Diệp Thánh Sinh đến cổng trường, Diệp Vân Triệt vội vã đến công ty.
Diệp Thánh Sinh liếc nhìn thời gian, đã gần trưa.
Cô vội vàng chạy vào cổng trường, chợt nhìn thấy người bạn cùng phòng chiếm giường của mình cách đó không xa, bước xuống từ chiếc ô tô màu đen.
Không có gì cả.
Nhưng Diệp Thánh Sinh vô tình nhìn thấy người đàn ông lái chiếc ô tô màu đen, trông rất quen.
Cô vội vàng trốn sau gốc cây lớn, nghiêng đầu cẩn thận liếc nhìn người đàn ông trong xe hai lần.
Thấy vậy, cô hơi bất ngờ.
Là anh rể…
Sao lại đưa bạn cùng phòng đến trường?
Mối quan hệ giữa người bạn cùng phòng đó và anh là gì?
Nhìn thấy ô tô lái đi, bạn cùng phòng cũng đi vào trường học, Diệp Thánh Sinh vội vàng đuổi kịp.
“Xin chào, Minh Huệ.”
Diệp Thánh Sinh không quen thuộc với bạn cùng phòng mới này.
Nếu cô ấy không chiếm giường của cô, cô sẽ không biết cô ấy.
Tuy nhiên, hai người họ không phải là không thân thiết, dù trước đó đã ăn uống và xem phim cùng nhau.
Nghe thấy tiếng gọi, Minh Huệ quay đầu lại, cô cũng tò mò khi thấy đó là Diệp Thánh Sinh.
“Sao lại từ bên ngoài trở về?”
“Này, tớ không ở trong khuôn viên trường, đương nhiên phải từ bên ngoài trở về, chỉ là đến muộn thôi.”
Diệp Thánh Sinh giơ tay mời cô, ngập ngừng hỏi: "Vừa rồi người đưa cậu đến đây là ai? Trông khá đẹp trai.
“Anh trai.”
“Anh trai? Cậu có quan hệ tốt với anh ấy không?”
“Ừm,… anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”
Minh Huệ không muốn nói với người khác về mình, vì vậy cô ấy vội vàng tìm một cái cớ nói: “Tớ vào lớp trước, nói chuyện sau nhé.”
Dứt lời, cô nhanh chóng chạy đi.
Diệp Thánh Sinh đứng đó, sắc mặt tối sầm đi rất nhiều.
Mặc dù cô không biết rõ về chồng của chị Ninh, nhưng theo ý kiến của cô, anh rể đối xử với chị Ninh rất tốt.
Không là… ngoại tình, phải không?
Hay Minh Huệ có liên quan đến anh rể?
Sau đó, cô có nên nói với chị Ninh những gì cô đã thấy hôm nay không?
Diệp Thánh Sinh rất bối rối.
Vào buổi trưa, cô đặc biệt gọi cho Đường Ninh.
Sau khi đầu dây bên kia trả lời, cô gọi một cách ngọt ngào: “Chị Ninh, chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi, chị có chuyện gì sao?”
"Chị không sao.
Dạo này chỉ ở nhà thôi "
“Được, vậy thì đợi em, buổi tối en sẽ tìm chị.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thánh Sinh đang định cất điện thoại đi, lại có một cuộc gọi khác gọi đến.
Cô vô thức nở một nụ cười trên môi, nhấn nút trả lời: “Xin chào.”
Giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Diệp Vân Triệt cũng rất ôn nhu, nói: “Anh kêu thư ký mang cho em một ít đồ ăn, em đến cổng trường lấy nhé.”
Diệp Thánh Sinh ngọt ngào trong lòng, nhưng lại giả vờ oán trách: “Em ăn cơm trưa lâu rồi.
Nhưng thôi đã mang đến rồi thì em sẽ thử.”
“Vậy sau này anh sẽ sắp xếp đầu bếp cho trường học, em có thể mỗi ngày ăn ở đó, muốn ăn gì chỉ cần nói với đầu bếp là được.”
Chủ yếu là anh sợ cô ăn uống bừa bãi nếu khi cô mang thai.
Từ giờ, anh sẽ tập cho cô quen với việc ăn uống lành mạnh.
“Được, em biết rồi.”
Diệp Thánh Sinh nhếch cái miệng nhỏ nhắn đáp lại.
Diệp Vân Triệt kiểm tra thời gian, chuẩn bị tham dự một bữa tiệc.
Trước khi cúp điện thoại, anh hỏi: “Hôn nhẹ anh một chút?”
Diệp Thánh Sinh hai má đỏ bừng, kiêu ngạo cự tuyệt: “Hôn cái gì, anh già như vậy còn nhờn sao?”
Diệp Vân Triệt dở khóc dở cười: “Là nhờn thế này?”
“Không.”
“Được rồi, chiều anh qua đón em.”
“Hừ, ai muốn anh đón, tạm biệt.”
Diệp Thánh Sinh cảm thấy có chút xấu hổ liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhịn không được một mình cười khúc khích, trong đầu chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt tuấn tú khiến người ta tức giận của ông chồng già..