Chú Xin Ký Đơn


Buổi chiều.
Diệp Vân Triệt đến trường đón Diệp Thánh Sinh đúng giờ.
Vừa lên xe, một bó hoa hướng dương đã xuất hiện trước mắt Diệp Thánh Sinh, rất rực rỡ và xinh đẹp.
Cô cầm lấy, cười hỏi người đàn ông bên cạnh: “Cho em?”
“Ừ.”
“Anh khá lãng mạn đấy.”
Diệp Thánh Sinh ôm hoa ngồi bên cạnh anh, mùi hương khá ngọt ngào.
Diệp Vân Triệt rất tự nhiên ôm cô vào lòng, theo thói quen hôn lên trán cô.
Diệp Thánh Sinh không từ chối, lấy điện thoại ra chụp ảnh hoa rồi chụp ảnh tự sướng.
Sau khi quay xong, cô cất điện thoại hỏi anh: “Diệp Vân Triệt, em hỏi anh một chuyện.”
“Được, em hỏi đi.”
Diệp Vân Triệt nhìn cô không rời mắt.
Cô gái nhỏ này giống như bó hoa trên tay, xinh đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hoặc anh sợ rằng nếu cô ấy rời đi, cô ấy sẽ biến mất.
Vì vậy, anh phải để mắt đến cô.
“Nhà anh Lệ có em gái sao? Hay em họ cũng được.”
Nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy ở cổng trường, Diệp Thánh Sinh có chút bối rối, băn khoăn không biết có nên nói cho chị Ninh hay không.
Diệp Vân Triệt không biết tại sao cô đột nhiên hỏi như vậy.

Anh cau mày nhìn cô, khẳng định nói:
“Nhà anh ấy không có em gái, ngay cả em họ cũng không, sao vậy?”
Diệp Thánh Sinh “…”
Cho nên Minh Huệ không phải em gái anh rể.

Vậy mối quan hệ giữa cô ấy và anh rể là gì? Tại sao anh rể đưa cô ấy đến trường?
Bởi vì không biết rõ Minh Huệ, Diệp Thánh Sinh không dám phỏng đoán lung tung, vì sợ có thể làm hỏng gia đình của chị Ninh.
“Ha ha, không có việc gì, đã lâu không gặp chị Ninh, muốn đến nhà chị ấy chơi.”
“Bọn họ vừa ở bên nhau, em đừng nên quấy rầy thù hơn.”
Diệp Thánh Sinh nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân Triệt.
“Bọn họ vừa mới bên nhau? Đây là có ý gì? Không phải đều đã kết hôn sao, đứa nhỏ bao nhiêu tuổi?”
Diệp Vân Triệt giơ tay xoa đầu cô, từ tốn giải thích:
“Không phải trước đây chúng ta không liên lạc được với Đường Ninh sao? Lúc đó cô ấy đã ra nước ngoài sau khi mang thai.

Thời gian trước mới mang con về.

Đứa trẻ rất thông minh.

Chính cô ấy đã chủ động tìm Cố Thành Lệ.”
“Sau đó, Cố Thành Lệ mới biết Đường Ninh đã sinh con cho mình.

Hai người lựa chọn kết hôn vì con cái, nhưng không tổ chức hôn lễ, sau đó liền chuyển đến cạnh nhà chúng ta.”
“Thì ra là thế.”
Nghĩ tới điều gì, cô vội vàng hỏi tiếp: “Vậy trước khi chị Ninh xuất hiện, Cố Thành Lệ có bạn gái không?”
“Đó là một câu chuyện dài, nhưng đừng nói với Đường Ninh, cô ấy không biết.”
“Ồ.”
Diệp Vân Triệt hỏi cô: “Vậy em vẫn muốn đến nhà Đường Ninh?”
“Ừ.” Diệp Thánh Sinh nhẹ nhàng đáp.
Khi xe chạy đến trước nhà Đường Ninh, anh vẫn để cô xuống xe.
Bảo mẫu nói chị Ninh đang ở phòng trên lầu, cô liền chạy lên.
Đứng ở cửa, Diệp Thánh Sinh giơ tay gõ cửa.
Một giọng nói dịu dàng từ trong phòng truyền ra: “Mời vào.”
Diệp Thánh Sinh đẩy cửa ra, vừa nhìn liền thấy người phụ nữ ngồi bên giường đang giơ tay lau nước mắt.
Cô nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng gọi: “Chị Ninh.”
Đường Ninh hít sâu một hơi, cố gắng che giấu vết thương trên mặt, quay người lại, gượng cười nhìn Diệp Thánh Sinh.
“Thánh Sinh đến rồi.”
Diệp Thánh Sinh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhìn thấy hai mắt chị đỏ ngầu, cô đau lòng hỏi: “Chị Ninh, chị không sao chứ?”
Đường Ninh cười cười, nhưng cũng không giấu được đôi mắt đầy bi thương.
“Chị không sao.”
“Nhưng mà chị đang khóc mà.”
Diệp Thánh Sinh thầm nghĩ, anh rể không phải thật sự lừa gạt chứ?
Sẽ không.
Cô thấy anh rể cũng là một người đàn ông lịch lãm thì sao có thể làm chuyện thất đức được.
Chắc cô ấy suy nghĩ nhiều rồi.
“Chị chỉ là có chút nhớ con trai.”

Nói đến đây, Đường Ninh không khỏi rơi nước mắt.
Cô cúi đầu, cố gắng che giấu sự khó chịu của mình, nhưng cô không thể.
Diệp Thánh Sinh lập tức hỏi: “Con của chị đâu? Có chuyện gì xảy ra với nó sao?”
Đường Ninh lắc đầu: "Nó đang ở chỗ ông bà nôi.
Nghĩ đến từ khi cô đưa đứa trẻ cho hai ông bà, họ đã giấu đứa trẻ đi, cô đột nhiên có linh cảm không lành.
Cô luôn cảm thấy mình bị nhà họ Cố lừa.
Còn người được gọi là chồng của cô cũng không giúp cô lấy lại đứa bé, cô cảm thấy nhà họ Cố đang có âm mưu gì đó.
“Chị Ninh, chị đừng khóc.

Đứa trẻ là của chị và nhà họ Cố, bọn họ chắc sẽ không làm gì đứa bé đâu.

Nói bọn họ biết chị nhớ đứa bé, bọn họ sẽ để chị gặp.”
Nhìn thấy cô ấy khóc, cô cảm thấy tồi tệ.
“Thánh Sinh, hình như chị sai rồi, lẽ ra chị không nên quay lại, cũng không nên nghĩ rằng anh ấy sẽ yêu chụ, có lẽ tất cả những gì anh ấy muốn chỉ là một đứa trẻ.”
Đường Ninh ôm lấy cô gái bên cạnh, không khỏi bật khóc.
Nhưng cô không hiểu, nếu bọn họ chỉ muốn có con, tại sao lại cưới cô?
Nếu như ba ngày sau Cố Thành Lệ không đem con trai trả lại, đừng trách cô tới nhà họ Cố làm loạn.
“Chị Ninh đừng khóc.

Em nghĩ anh rể vẫn yêu chị, nếu có chuyện gì thì hai người cùng bàn bạc.”
Diệp Thánh Sinh không biết nên an ủi chị như thế nào, đành giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô, cho cô một bờ vai để dựa vào.
Đường Ninh không muốn cô gái nhỏ lo lắng cho mình, vì vậy cô ấy gật đầu nói: “Ừm, chị sẽ hỏi anh ấy.”

Lúc đó, Diệp Vân Triệt vừa bước vào nhà.
Lâm Vị Vị vội vàng chào và nói:
“Anh Diệp, trong nhà có khách đến.”
Diệp Vân Triệt không thay giày đi xuyên hành lang đến phòng khách.
Khi nhìn thấy Thư Vũ đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng.
Anh đi tới, đứng trước mặt Thư Vũ, lạnh giọng nói: “Thư Vũ, cô cho rằng tôi là thỏ sao?”

Thư Vũ nhìn anh, mắt đỏ hoe làm ra vẻ nhu nhược.
“A Triệt, anh muốn em đi đâu? Đời này em không thể kết hôn, sẽ không có đàn ông nào muốn em, em chỉ có thể dựa vào anh.”
Cô cố gắng vắt ra hai hàng nước mắt, sụt sịt khóc nói: “Em biết anh yêu Diệp Thánh Sinh, em không hy vọng anh sẽ giữ lời hứa cưới em, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, được không?”
Ngoại trừ cô gái kia, anh sẽ không rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào khóc trước mặt mình.
Tránh nhìn Thư Vũ, Diệp Vân Triệt rút di động ra gọi.
Thư Vũ biết anh lại định gọi người đuổi cô đi.

Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, bất ngờ nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn dí vào cổ mình.
Diệp Vân Triệt nhìn động tác của cô, đặt điện thoại xuống: “Thư Vũ, cô định làm gì?”
“Em chỉ muốn anh cho em một con đường sống.

Em có thể ở lại làm việc bên cạnh anh không? Chúng ta không phải từng là bạn sao? Không có anh, em cũng sống cũng vô nghĩa.”
Cô đang đưa ra yêu cầu cuối cùng.

Nếu người đàn ông này vẫn còn máu lạnh, thì đừng trách cô ta độc ác.
Diệp Vân Triệt lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, không vui nói: “Cô có rất nhiều lựa chọn, tại sao phải ở bên tôi?”
Thư Vũ khóc lóc nói:
“Bởi vì em yêu anh.

Bởi vì người ta sẽ chán ghét em khi biết em không thể sinh con.

A Triệt, nếu như anh cũng khinh thường em, vậy em sẽ chết ngay bây giờ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận