Chú Xin Ký Đơn


“Chị Ninh …”
Diệp Thánh Sinh ngồi xuống bên cạnh Đường Ninh, biết cô không thoải mái, cô giơ tay ôm cô ấy.
Đường Ninh rốt cuộc không kìm được, nước mắt rơi xuống.
Cô ôm chặt lấy Diệp Thánh Sinh thì thào:
“Thánh Sinh chị sai sao? Chị chỉ muốn bảo vệ con mình khỏi bị tổn thương.

Anh ta có quyền gì trách chị? Anh ta có con với người phụ nữ khác cũng không phải việc của chị.”
Diệp Thánh Sinh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, thấp giọng an ủi:
“Chị không cần có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.

Lỗi đều do anh ta.

Anh ta không có quyền đổ lỗi cho người khác.”
Cô cũng biết đứa trẻ tên Tiểu Thất rất đáng thương.
Nhưng cô bé sinh nhầm thời.
Chỉ mong kiếp sau nó được đầu thai vào một gia đình trọn vẹn, sức khỏe tốt, có cha mẹ bên cạnh, không phải chịu bệnh tật như thế này.
“Thánh Sinh, chị đau quá.”
Giọng Đường Ninh nghẹn ngào, cô ôm Diệp Thánh Sinh chặt hơn:
“Anh ta chỉ quan tâm đến bản thân mình, không quan tâm đến cảm xúc của mẹ con chị.

Nếu anh ta thực sự không ly hôn, làm sao bây giờ!”
Cô biết rõ Cố Thành Lệ, khi trở nên tàn nhẫn, liền sẽ dùng mọi thủ đoạn.
Huống chi, anh ta và Diệp Vân Triệt một tay che trời, chỉ cần họ buông tay, sẽ không luật sư nào dám nhận đơn kiện của cô.

Anh ta thậm chí có thể bóp méo sự thật.
Cô biết rất rõ mình không thể chống lại Cố Thành Lệ xảo quyệt.
“Chị Ninh, chị đừng sợ, anh ta có lỗi.

Anh ta lừa hôn, nhốt Tiểu Bắc.

Luật pháp luôn công bằng, sẽ không để bất kỳ kẻ xấu nào thành công.”
Cho dù anh ta có quyền lực đến đâu, anh ta cũng phải cúi đầu trước luật pháp.
Anh ta bắt cóc và ép con trai mình cứu con gái mình, anh ta có quyền gì mà không ly hôn, còn đổ lỗi cho người khác.
Anh ta không xứng làm chồng, làm cha!
“Phải, chị không nên sợ anh ta.

Tại sao chị phải sợ?”
Đường Ninh điều chỉnh lại cảm xúc.

Cô đã giao bằng chứng về cuộc hôn nhân lừa đảo của Cố Thành Lệ và việc nhốt con trai cho cảnh sát.
Tòa án chắc chắn sẽ xét xử công bằng.
“Chị Ninh, Tiểu Bắc đâu?”
Diệp Thánh Sinh hỏi.
Đường Ninh chỉ trên lầu.
“Chị đã bảo Vãn Quân đưa nó lên trên.”
“Thật tốt, chị Ninh, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh chị.”
“Ừm.”
Đi cùng cô ấy còn có một người nữa, Đường Ninh sẽ dũng cảm hơn.

Vào ban đêm, Diệp Vân Triệt đã kiểm tra vị trí của Diệp Thánh Sinh trên điện thoại.
Thấy cô ở bên hàng xóm không về, trong lòng chua xót.
Đã một tuần rồi, cô chống cự với anh, không về nhà, không liên lạc với anh.
Ngồi trong phòng khách, Diệp Vân Triệt mấy lần muốn đứng dậy đi sang bên cạnh bắt người, nhưng nghĩ đến lần nào anh cũng là người thỏa hiệp, lần này anh không muốn chủ động đi tìm cô.
Thấy dì Trương mang trái cây đi tới, Diệp Vân Triệt ra lệnh: “Đi bên cạnh gọi cô gái kia về.”
Hai ngày nay cô không có về nhà, Lâm Vi Vi cùng anh ở nhà, vì vậy đã gọi dì Trương qua.
Dì Trương đặt đĩa trái cây xuống nói: “Vâng, cậu chủ.”

Nhà bên cạnh.
Diệp Thánh Sinh đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, thì giọng nói của Đường Vãn Quân từ ngoài cửa truyền đến.
“Thánh Sinh, dì Trương đang gọi em.”
Diệp Thánh Sinh đi xuống lầu, khi nhìn thấy dì Trương, cô ấy quan tâm hỏi: “Dì Trương đã xuất viện rồi.

Dì có khỏe hơn không?”
“Cậu chủ đang đợi cô ở nhà.” Dì Trương lịch sự nói.
Người đàn ông đó không tin tưởng cô, vì vậy cô không muốn quay lại.

Cô tức giận nói: “Con không về, bảo anh ấy đừng đợi.”
Đường Vãn Quân xuống lầu nói: “Em trở về đi.

Giải thích cẩn thận với anh ấy.”
Cuối cùng, cô theo dì Trương trở về nhà.
Khi bước vào nhà, trong phòng khách được thắp sáng rực rỡ, Diệp Thánh Sinh ngước mắt nhìn thấy người đàn ông lịch lãm trong bộ quần áo ở nhà đang ngồi trên ghế.
Nhìn thấy sắc mặt của anh so với đáy nồi còn đen hơn, Diệp Thánh Sinh không vui lắm, yên lặng đi lên lầu.
Diệp Vân Triệt nhìn thoáng qua bóng dáng của cô, không nói gì.
Ngồi trong phòng khách một lúc, anh lên lầu, do dự hồi lâu trước cửa phòng mới bước vào.
Diệp Thánh Sinh đã ngủ rồi.
Diệp Vân Triệt thân hình cao lớn đứng ở bên giường, mặc dù rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn lên giường.
Ngủ bên cạnh Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh không di động đậy.
Anh giơ tay đẩy cô, nhắc nhở: “Ngủ đi.”
Diệp Thánh Sinh quay lưng về phía anh, hơi nhích qua một bên, vẫn không nói lời nào, thậm chí không thèm nhìn anh.
Nhưng Diệp Vân Triệt nhìn cô, thấy cô còn nóng nảy, anh cảm thấy không ổn.
“Diệp Thánh Sinh.”
Anh trầm giọng gọi cô.
Diệp Thánh Sinh không trả lời.
Diệp Vân Triệt giơ tay kéo cô.
“Diệp Thánh Sinh, em giận anh cái gì?”
“Đừng động em.”
Cô kéo tay anh ra.
Ai bảo anh ta nói cô rất chủ động với mọi người đàn ông.
Là tại anh không tin tưởng cô, tại sao bây giờ lại cùng cô ngủ.
“Anh thật sự… muốn tát em.”
Diệp Vân Triệt vén chăn lên, tát vào mông cô.
Diệp Thánh Sinh cảm thấy đau, đột nhiên đứng dậy, che mông nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
“Anh đánh em?”

Diệp Vân Triệt nhướng mày, tức giận nhìn cô: "Anh không nên đánh em?
“Sao đánh em?”
“Ai bảo em không nghe lời.”
“Em không nghe lời sao? Rõ ràng là anh đã vu oan cho em.”
Diệp Thánh Sinh cảm thấy đau lòng, bĩu môi muốn khóc.
Diệp Vân Triệt không nói nên lời.
Anh còn chưa chạm vào cô nhiều, vậy tại sao lại khóc?
Trái tim anh như bị thứ gì đó làm tổn thương, dù sao anh cũng là người cúi đầu trước, giơ tay nhéo mặt cô.
“Được rồi, đừng khóc.”
“Ai khóc? Tại sao mỗi lần đều đánh người?”
Nghĩ đến mấy ngày nay mình chịu đựng oan ức, Diệp Thánh Sinh mặc kệ anh, kéo chăn che đầu, trốn đi.
Nhìn thấy cô như vậy, Diệp Vân Triệt cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm lớn và đáng chết.
Anh nằm xuống, giơ tay ôm lấy cô.
“Ngoan ngoãn, đừng làm loạn nữa.”
“Em không có cùng anh làm loạn.

Anh chán ghét em, không cho em chạm vào anh, hiện tại cũng đừng chạm vào em, anh đi phòng khác ngủ đi.”
Cô kéo tay anh ra, giữ khoảng cách với anh.
Diệp Vân Triệt muốn lại dỗ, lại từ điện thoại trên tủ đầu giường truyền đến một tin nhắn.
Nghĩ đó là điện thoại của mình, anh cầm lên vuốt mở màn hình.
Khi nhìn thấy người gửi tin nhắn trên WeChat, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Trên màn hình hiển thị tên của Cung Hàn: “Anh vẫn không thể tha thứ cho mình, thực xin lỗi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận