Chú Xin Ký Đơn


Hai ngày sau, Diệp Vân Triệt không về nhà nữa.
Diệp Thánh Sinh hàng ngày ở một mình trong căn phòng trống, ăn một mình và đi học một mình.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, tất cả học sinh đều đang học tập nghiêm túc, nhưng mỗi khi Diệp Thánh Sinh ngồi vào bàn trong ký túc xá, tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ đến là anh.
Nghĩ về những gì anh đang làm và liệu anh có đối xử tốt với Thư Vũ như khi ở bên cô không.
Diệp Thánh Sinh không có tâm trạng học bài, luôn lơ đãng nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa.

Cô đã không nghe thấy bạn cùng phòng gọi mình nhiều lần.
"Này, đang suy nghĩ cái gì, đi ăn cơm đi."
Chu Xảo hô to.

Diệp Thánh Sinh quay đầu liếc cô ấy một cái, cười khan nói: "Tớ còn chưa đói, mọi người đi ăn cơm trước đi."
"Thất tình à? Cậu có sao không?"
Diệp Thánh Sinh vội vàng lắc đầu: "Không sao, kỳ thi sắp tới hơi căng thẳng."
"Ừm, đừng nghĩ nhiều về nó.

Nếu trượt kỳ thi, chỉ là thi bù mà thôi, đừng căng thẳng quá, chúng ta đi ăn cơm đi."
Sáu giờ chiều.
Hôm nay là thứ ba, anh cũng nên nghỉ làm.
Anh có thể đang trên đường đến bệnh viện?
Sau khi do dự, Diệp Thánh Sinh bấm số của Diệp Vân Triệt.
Đợi một lúc, đầu dây bên kia bắt máy, Diệp Thánh Sinh mừng rỡ gọi: “A Triệt…”
Nhưng người đầu dây bên kia không trả lời cô.
Diệp Thánh Sinh lại hét lên: “Anh đang bận à?”
Đầu dây bên kia vẫn không trả lời, một giây sau thậm chí còn cúp máy.
Diệp Thánh Sinh thất vọng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu khi nghe thấy tiếng bíp.
Tại sao anh không nói chuyện với cô?
Cho dù trước đây anh có bận rộn đến đâu vẫn sẽ trả lời điện thoại của cô.

Còn bây giờ, anh thậm chí không nói một lời nào.
Cô đứng dậy, cầm áo khoác rời khỏi ký túc xá.

Bệnh viện.
Trong phòng, Thư Vũ vội vàng đặt lại điện thoại đang sạc của Diệp Vân Triệt, nhân tiện xóa nhật ký cuộc gọi.
Cô ta ngồi ở đầu giường, có chút không tin mình lại có thể nhìn thấy.
Cô ta có thể nhìn thấy rất nhanh.
Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Thư Vũ tiếp tục giả mù, vểnh tai hỏi: "A Triệt, anh đã trở lại?"
"A Triệt, ngồi trên giường mấy ngày, toàn thân tê dại, giúp em đi dạo một chút, hít thở không khí, được không? Nhưng em không muốn phụ thuộc vào xe lăn, anh tìm giúp em cây gậy đi."
"Được."
Hắn đem cái nạng bên cạnh đưa cho Thư Vũ, sau đó giơ tay giúp đỡ, để lại chiếc điện thoại đang sạc.
Thư Vũ được Diệp Vân Triệt đỡ xuống tòa nhà của khoa điều trị nội trú, đang đi về phía vườn hoa thưa thớt người.
Nghĩ đến vừa rồi Diệp Thánh Sinh gọi điện thoại, cô không khỏi hỏi Diệp Vân Triệt.
"A Triệt, anh định giải quyết chuyện của em thế nào?"
Diệp Vân Triệt đã quên chuyện đó rồi, nhất thời không hiểu Thư Vũ đang nói cái gì.
Anh hỏi: “Chuyện gì?”
Thư Vũ nghe vậy nổi giận, đột nhiên dừng bước nói:
“Em đã nói với anh rồi, chính Diệp Thánh Sinh đã đẩy em.

Bây giờ em không thể nhìn thấy, thậm chí đi bộ cũng khó khăn, anh không nên bắt cô ấy phải trả giá sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vân Triệt vô cảm, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
"Tôi đã xử lí rồi, đừng lo lắng."
"Hả? Anh đã làm gì cô ấy?"
"Tiền một tháng."
Thư Vũ "..."
Thư Vũ trong lòng oán hận nói: "Anh thật sự muốn cô ấy sinh ra con cho anh sao? Hiện tại không thể ly hôn sao?"
Diệp Vân Triệt mím chặt môi mỏng, thái độ có chút không kiên nhẫn.
"Anh không muốn cô ấy sinh con, nhưng ly hôn là không công bằng với cô ấy, anh cần tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô ấy."
"Một ít tiền bồi thường cho cô ấy, chẳng lẽ không..."
"Thư Vũ, đã thỏa thuận, hai năm sau anh sẽ cưới em, nhưng trong khoảng thời gian này, anh vẫn là người quyết định cuối cùng.

Giống như cô ấy, anh cũng có thể cho em tiền đền bù, em có muốn không?"
Anh hỏi ngược lại cô, giọng điệu không khoan nhượng.

Thư Vũ ngay lập tức chết lặng.
Khí chất cường đại cùng thái độ kiêu ngạo toát ra từ người đàn ông khiến cô ta không còn dám manh động nữa.
Cô biết Diệp Vân Triệt ghét nhất bị người khác chỉ đạo.

Cô ta không dám làm lại, nếu không sẽ phản tác dụng.
Thư Vũ tiếp tục chống gậy đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, thân ảnh gầy yếu của Diệp Thánh Sinh đang đi về phía bên này.
Vẻ mặt của cô ta thay đổi, giả vờ vô tình làm rơi chiếc nạng của mình, ngã vào người Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt theo bản năng đỡ lấy.
"Em không sao chứ?"
"A Triệt, em đột nhiên cảm thấy đau đầu, rất khó chịu."
"Vậy anh đỡ em về phòng bệnh."
"A Triệt, chân của em cũng đau, thật khó chịu, A Triệt..."
Thư Vũ muốn ngã quỵ xuống đất, không muốn tự mình động đậy.

Lúc này, Diệp Vân Triệt rất tự nhiên giơ tay ôm eo của cô ta.
"Anh cõng em về."
Cho đến hắn ôm Thư Vũ trong ngực rời đi, Diệp Vân Triệt cũng không chú ý tới Diệp Thánh Sinh cách đó không xa.
Nhưng Diệp Thánh Sinh đã nhìn thấy Diệp Vân Triệt trở lại tòa nhà điều trị nội trú, Thư Vũ trong vòng tay của anh ấy.
Cô đờ đẫn đứng đó, lòng đau như có hàng ngàn con kiến ​​đang gặm nhấm, cắn xé bên trong.
Hóa ra anh cũng ôm những người phụ nữ khác như vậy.
Hóa ra là anh nói dối cô.
Thư Vũ dung mạo không tồi, trong lòng anh có lẽ rất thích.
Nếu không, một nam nhân cao lớn quyền thế như vậy sao có thể vì chuyện khác mà bị Thư Vũ ép cưới.
Chú của cô...!đã không còn thuộc về một mình cô.
Diệp Thánh Sinh đột nhiên cảm thấy thế giới của mình đã biến thành màu đen, tối đến mức không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
Cô giơ tay muốn nắm lấy người đàn ông duy nhất tỏa sáng trong thế giới của mình, nhưng anh càng ngày càng đi xa, cho dù cô cố gắng nắm lấy thế nào, cô vẫn không thể bắt được.
Cô không đủ can đảm để tiến xa hơn nữa.
Cô sợ mình sẽ theo đến phòng bệnh, sẽ nhìn thấy cảnh tượng khác khiến cô đến bờ vực suy sụp.
Quay người lại, Diệp Thánh Sinh đỏ hoe mắt rời khỏi bệnh viện.

Khiêng Thư Vũ trở lại phòng bệnh, Diệp Vân Triệt gọi bác sĩ tới xem, hắn cầm di động đứng ở một bên.
Nghĩ hai ngày nay không liên lạc với cô gái nhỏ ở nhà, anh vẫn có chút nhớ nhung.

Vừa định rời khỏi phòng thì Thư Vũ đột nhiên gọi anh dừng lại.
"A Triệt, đừng rời xa em.

Em sợ.

Anh ở đâu, A Triệt? Hãy ở lại với em, được không?"
Diệp Vân Triệt không còn cách nào khác đành phải cất điện thoại, lại đi về phía Thư Vũ.
Trong hai ngày thi vừa qua, Diệp Thánh Sinh buộc mình phải bình tĩnh và học bài.

Không nghĩ tới anh và người phụ nữ đó, cô sẽ không đau lòng.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra, Chu Xảo thở hồng hộc chạy tới, hưng phấn nói: "Mau lên, dưới lầu ký túc xá có người tìm cậu."
Diệp Thánh Sinh quay đầu hỏi: "Ai đó?"
Là tiền bối của Cung Hàn, anh ấy lại đến đây để tìm cậu."
Diệp Thánh Sinh "..."
Cung Hàn...
Kẻ bắt nạt học đường được mệnh danh là đẹp trai nhất trong trường là một sinh viên đã tốt nghiệp.

Không ngờ, anh ta biến mất hai tháng rồi lại quay lại.
Diệp Thánh Sinh không chút do dự từ chối.

"Tớ sẽ không đi."
"Tại sao? Anh ấy là Cung Hàn.

Nữ sinh theo đuổi anh ấy đều xếp hàng dài.

Nhưng trong mắt tiền bối chỉ có cậu, tại sao cậu không có hứng thú với anh ấy?"
Diệp Thánh Sinh nói: "Tớ đã có người trong lòng."
"A? Cậu có người mình thích không? Là ai thế?"
Diệp Thánh Sinh nghiêm túc nói:
"Nếu sau này có cơ hội, hoặc nếu tớ không phải rời xa anh ấy, tớ sẽ giới thiệu.

Nhưng tớ thực sự không thích vị tiền bối này."

Nếu cô biết sau khi cứu anh khỏi tài nạn xe, anh sẽ có ấn tượng tốt với mình.

Cô nhất định sẽ không theo anh đến bệnh viện.
Anh rõ ràng là một người xuất sắc, nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.
"Vậy được, tớ đi thay cậu trả lời.

Thật đáng tiếc! Chàng trai tốt như vậy lại bị cự tuyệt."
Chu Xảo rời khỏi ký túc xá trong khi giả vờ khóc.
Diệp Thánh Sinh đang muốn đọc sách thì điện thoại bên cạnh vang lên.
Là dì Trương gọi.

Diệp Thánh Sinh trả lời ngay: "Dì Trương, có chuyện gì vậy? "
Quan tâm đến cô, tại sao không tự mình gọi? Có bất tiện sao? Hay là sợ Thư Vũ để ý? Mặc dù trong lòng cay đắng nhưng Diệp Thánh Sinh vẫn giả vờ không sao, cười nói:
“Dì Trương, con không sao.

Dì yên tâm, con sắp được nghỉ rồi, còn sẽ quay lại vào kì nghỉ."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thánh Sinh buộc mình phải tập trung vào việc học.

Vừa bình tĩnh chăm chỉ học bài, chuông điện thoại lại reo.

Cô cảm thấy dì Trương nhất định đã quên nói gì đó, không thèm để ý số gọi mà nhấc máy, trả lời:
“Dì Trương, còn gì nữa không ạ?"
Giọng nói lập tức nâng cao tinh thần của Diệp Thánh Sinh.

Cô liếc nhìn tên người gọi, thực sự là anh.
Sau khi chắc chắn không có bạn cùng phòng nào khác trong ký túc xá, cô mới nói.
"À, anh ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Ra ngoài đi, anh đang ở cổng trường."
Diệp Thánh Sinh kinh ngạc.

"Anh không ở bệnh viện sao?"
“Anh phải tranh thủ thời gian đi cùng em.”
Diệp Thánh Sinh trong lòng nóng lên, vội vàng thu sách giáo khoa, chỉnh lý quần áo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận