Chú Xin Ký Đơn


Tình nhân nhỏ…
Nghe được ba chữ này, Diệp Vân Triệt cảm thấy không thoải mái.
Sắc mặt anh nghiêm túc nói: “Không có người đó.”.

“Hừ!”
Diệp Thánh Sinh cười lạnh một tiếng, không thèm để ý.
Một Thư Vũ đã khiến cô chết một lần.

Bây giờ còn người khác?

Người đàn ông này thực sự không thay đổi.
Đừng mong đợi anh ta sẽ thấy đổi vì cô.
Điều cô cần làm bây giờ là bắt Thư Vũ trả giá.
Nụ cười khinh bỉ của cô khiến Diệp Vân Triệt càng thêm khó chịu.
Anh nhìn cô, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không giải thích được.
Bây giờ người của anh chỉ phát hiện Thư Vũ đã liên lạc với Lâm Vị Vị, và Lâm Vị Vị đã hối lộ bác sĩ để không thể phá thai.
Mặc dù hai điểm này đủ để khiến anh đẩy Lâm Vị Vị xuống địa ngục, nhưng anh muốn chờ xem họ có thể làm gì.
Sau khi đứa trẻ trong bụng Lâm Vị Vị có thể được kiểm tra DNA, để chắc canh đứa trẻ không phải là của anh, anh sẽ cho cô ta nếm trải đau khổ.
Trên đường đi, cả hai không ai nói chuyện.
Trở lại biệt thự, Diệp Thánh Sinh lấy cớ mình rất mệt nên về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Vân Triệt không quấy rầy cô, vào thư phòng làm việc.
Sau khi nghỉ ngơi, Diệp Thánh Sinh gọi cho cô út cung cấp thông tin liên lạc của Mộ Dung Kỳ.
Đối phương không biết là Diệp Thánh Sinh, trầm giọng hỏi: “Ai?”
“Là tôi, Diệp Thánh Sinh.”
Diệp Thánh Sinh cũng không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề:
“Anh nói nợ tôi một mạng, bây giờ còn tính không?”
Mộ Dung Kỳ để bù đắp cho những gì nợ cô, thái độ tốt trả lời: “Được tính.”
“Vậy thì anh nên tìm Thư Vũ, phải không?”
Mộ Dung Kỳ nói: “Đúng.”
“ảy thai không phải do anh, lời nói suông cũng vô ích, giúp tôi tìm Thư Vũ, tôi muốn anh đối chất với cô ta.”
“Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở, tốt nhất anh đừng nhắc đến tôi, sau khi tìm được cô ta, anh đưa người đến thành phố A, sau đó liên hệ với tôi.”
Mộ Dung Kỳ cùng Thư Vũ đều đáng chết, cô tuyệt đối sẽ không tha họ.

Trước để họ đấu đá nhau, còn cô làm ngư ông đắc lợi.
Diệp Hân Nhiên không phải đã nói Mộ Dung gia rất có thế lực sao? Cô muốn xem Mộ Dung Kỳ thực lực đến đâu.
Nghe Diệp Thánh Sinh nói xong, Mộ Dung Kỳ trầm mặc một lát, hồi lâu mới đáp: “Được, tôi đi tìm Thư Vũ.”
“Được.

Nếu anh thực sự làm được, tôi sẽ tha thứ cho anh vì đã bắt cóc tôi.”
Mặc dù đối phương có thể không quan tâm đến sự tha thứ của cô.
Nhưng anh ta có thể xuất hiện trước mặt cô và giải thích rõ ràng vấn đề với cô, điều đó chứng tỏ người này có tư cách tốt.
Bây giờ cô chỉ có thể chờ xem khi nào Mộ Dung Kỳ này sẽ ra tay.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, dì Trương xuất hiện ở cửa, quan tâm nói: “Cô Thánh Sinh tỉnh rồi, chắc là đói lắm, xuống lầu ăn cơm đi."
“Được.”
Diệp Thánh Sinh đứng dậy đi rửa mặt.

Khi xuống phòng ăn dưới lầu, cô không ngờ Diệp Vân Triệt sẽ ở đó, cô giả vờ như không nhìn thấy.
Diệp Vân Triệt ân cần gắp thức ăn cho cô, hỏi: “Em khoẻ hơn chưa? Nếu conf không thoải mái, chúng ta sẽ đến bệnh viện, hoặc anh sẽ gọi bác sĩ đến.”
“Tôi ổn.”
Diệp Thánh Sinh đáp hai chữ, tiếp tục ăn, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Vân Triệt cảm thấy hơi chua xót.
Anh mím chặt đôi môi mỏng nhìn cô, nói: " Vẫn còn tức giận?"
Diệp Thánh Sinh không trả lời.
Sau khi ăn xong, cô lại lên lầu.
Diệp Vân Triệt thấy cô càng ngày càng lãnh đạm, từng nói nhiều và thích bám lấy anh, nhưng hôm nay lại không nói với anh thêm mấy câu.
Một mối quan hệ hôn nhân như vậy không phải là điều anh muốn.

Khoảng mười ngày sau, Diệp Thánh Sinh đang ở trong lớp thì đột nhiên nhận được điện thoại của Mộ Dung Kỳ.
Sau khi tan học, cô vội vàng tìm một nơi không có ai, gọi lại cho anh.
Đối phương hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Diệp Thánh Sinh nghi hoặc, thản nhiên trả lời: “Chẳng lẽ anh đã làm theo lời tôi yêu cầu?”
“Ừm, chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“…”
Mười ngày, Thư Vũ đã bị bắt?
Là thật, hay một trò lừa bịp?

Nghĩ đến việc không thể hoàn toàn tin tưởng Mộ Dung Kỳ, Diệp Thánh Sinh nói:
“Gửi cho tôi một bức ảnh, và vị trí của anh, tôi sẽ tìm thời gian để gặp anh.”
Mộ Dung Kỳ giải thích: “Thư Vũ rất khó đối phó, tôi trực tiếp sai người trói cô ta lại rồi lén đưa đến đây.”
“Chỗ của chúng tôi hơi hẻo lánh, cô là phụ nữ mang thai đến đây không tiện, để tôi đưa cô ta đi gặp cô.”
“Anh đem cô ta đến vùng lân cận của thành phố A rồi liên lạc với tôi.”
Mộ Dung Kỳ đáp: “Được, chúng tôi chỉ mất nửa ngày là đến thành phố A, đến lúc đó tôi sẽ thu xếp để cô gặp.”
"Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thánh Sinh băn khoăn không biết có nên nói cho Diệp Vân Triệt hay không.
Nói với Diệp Vân Triệt, anh ta có tin những gì Thư Vũ đã làm?
Có thể không.
Đừng quên bao nhiêu lần Diệp Vân Triệt đã không tin cô vì Thư Vũ.
Và Diệp Vân Triệt vẫn nợ Thư Vũ một ân tình, nếu Thư Vũ cầu xin Diệp Vân Triệt để, có lẽ anh ta sẽ mềm lòng.
Cô không thể trông cậy vào người đàn ông đó về mọi thứ.
Ở anh, cô đã hết hy vọng từ lâu rồi.
Hôm nay vừa vặn là thứ sáu, Diệp Vân Triệt đúng giờ lái xe đến đón Diệp Thánh Sinh ở cổng trường.
Diệp Thánh Sinh lên xe, vẫn giả vờ rất ngoan ngoãn.
Diệp Vân Triệt rất tự nhiên ôm lấy cô, nhìn chằm chằm vào bụng cô, hỏi:
“Có động tĩnh gì không? Có phải hai tháng là có, đúng không?”
Diệp Thánh Sinh lắc đầu: “Mới có hai tháng, không có dấu hiệu gì.”
“Nếu em không thoải mái, nhớ phải nói với anh.”
Cô rất nghe lời, gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”
Diệp Vân Triệt đưa tay xoa đầu cô, sau đó đem đầu cô ôm vào trong lòng.
Diệp Thánh Sinh cũng không kháng cự, cô nói với anh: “Cuối tuần, tôi có hẹn với Chu Xảo và những người khác đi xem phim."
Diệp Vân Triệt không có ngăn cản.
“Vậy anh sắp xếp người lái xe đi đón em.”
“Không, Chu Xảo và những người khác sẽ nghi ngờ.

Tôi sẽ tự đặt xe.

Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bản thân và đứa bé.


Tôi biết cái gì nên ăn không nên ăn.”
Diệp Vân Triệt cụp mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ mấy ngày nay có vẻ rất hiểu chuyện, không còn mất bình tĩnh với anh nữa, cư xử ngoan ngoãn như hồi mới kết hôn, khiến anh cảm động.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Được, cần gì thì gọi cho anh."
“Được.”
Trở về nhà, Diệp Vân Triệt nhận được cuộc gọi từ Dương Thần.
Tránh Diệp Thánh Sinh, anh vào thư phòng.
Trong điện thoại, Dương Thần báo cáo:
“Sếp Diệp, tôi không phát hiện ra Thư Vũ liên lạc với Lâm Vị Vị gần đây, nhưng số tiền anh đưa cho, cô ta tiêu rất phung phí.”
Diệp Vân Triệt sắc mặt tối sầm, thanh âm lạnh lùng: “Vậy thì nhốt cô ta lại, đóng băng tất cả tài khoản, đưa cho tôi xét nghiệm ADN càng sớm càng tốt.”
Bác sĩ nói nước ối khi đứa trẻ được 14 tuần có thể lấy nước ối để kiểm tra quan hệ cha con nên anh sẽ đợi một thời gian nữa.
Nếu đứa trẻ là của anh, anh nhất định sẽ không giữ lại.
Nếu không phải của anh, vậy để cô ta cùng đứa nhỏ kia đi dự tang lễ.
Dương Thần lập tức đáp: “Được, tôi lập tức cử người nhốt cô ta lại.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thần đích thân đến chỗ ở của Lâm Vị Vị.
Lâm Vị Vị mặc một chiếc váy đắt tiền, đi giày cao gót và trang điểm tinh tế, đang ngồi trên ghế sô pha, khiển trách những giúp việc tội nghiệp.
Tất cả họ đều được Lâm Vị Vị thuê làm người hầu với số tiền mà Diệp Vân Triệt đưa cho để thỏa mãn bản thân.

Cô ta biết Diệp Vân Triệt sẽ không đến gặp mình, cho nên bất cứ khi nào không vui, cô ta sẽ đánh đập và mắng mỏ những cô gái đó, hoặc trừ lương của họ.
Vì đều là người ở quê nên cô bé chưa được đi học nên rất rụt rè, không dám chống cự lại.
Giống như bây giờ.
Lâm Vị Vị cầm một cây roi trong tay, không dám phát ra âm thanh khi nó quất vào người.
Một khi họ lên tiếng, họ sẽ không được trả lương và bị nghỉ việc.
Lúc Dương Thần đi tới, cũng không nhấn chuông cửa, chỉ nhập mật khẩu rồi mở cửa đi vào.
Vừa bước vào, anh đã thấy Lâm Vị Vị đang dùng roi đánh những cô gái mười bảy, mười tám tuổi đó.
A lạnh giọng nói: “Cô đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói, Lâm Vị Vị giật mình.
Cô chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy trợ lý của anh Diệp, vô thức buông roi xuống, cười nói:
“Anh Dương, sao anh lại ở đây? Tôi, tôi đang chơi trò chơi với họ.”
Vừa nói, cô ta ra hiệu cho các cô gái đi xuống.
Dương Thần xông lên trước, hung hăng nói:
“Cô cho rằng tôi mù sao? Lâm Vị Vị, cô đúng là không có lý trí.

Nếu cô không biết tự giác thì từ giờ trở đi, cô không được phép bước ra khỏi căn phòng này một bước, cũng không có bảo mẫu hầu hạ.”
Vừa nói, Dương Thần vừa nhìn mấy cô gái đáng thương kia.
“Nghe tôi nói, người phụ nữ này cũng giống như mấy người, căn bản không phải tiểu thư, không có tiền trả lương.


Xem trong nhà có gì giá trị, lấy rồi đi đi.”
Các cô gái nhìn nhau.
Lâm Vị Vị choáng váng, vội vàng chạy đến bên cạnh Dương Thần, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi hỏi: “Anh Dương sao vậy? Tôi chỉ là…”
Chưa kịp nói hết câu thì những cô gái còn đang rụt rè đứng bên cạnh đã chạy tán loạn khắp nơi, đặc biệt chọn ra những món đồ xa xỉ đắt tiền mà Lâm Vị Vị đã mua.
Thấy họ như vậy, Lâm Vị Vị hung dữ hét lên:
“Ai bảo các người chạm vào đồ của tôi, đặt chúng xuống!”
Dương Thần cũng hét lên: “Tôi bảo các người lấy đi, các người có thể lấy thì lấy cho tôi, không thì thôi.

Không giữ lại bất cứ thứ gì.”
Những cô gái đó sau khi nghe xong, càng trở nên táo bạo hơn.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, thấy trên người Lâm Vị Vị vẫn còn đeo vòng cổ và nhẫn, một cô gái chạy tới hỏi:
"Vậy cái này sao đây? Chúng tôi có thể lấy nó?
Dương Thần gật đầu: “Ừ.”
Vì vậy, một số cô gái lao đến Lâm Vị Vị, trực tiếp giật đồ trang sức đắt tiền trên người cô ta.

Họ thậm chí còn không buông váy và giày.
Lâm Vị Vị cứng nhắc, mọi thứ trên người đều bị cướp đi.
Cô ta mặc quần áo mỏng, xấu hổ ngồi đó, nhìn Dương Thần với vẻ không thể tin được hét lên:
"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi vẫn đang mang thai, là Diệp…”
“Im đi."
Dương Thần lạnh lùng nhìn cô ta cảnh cáo:
“Cô thử nói ra ba chữ đó xem.

Bây giờ không ai có thể cứu được cô, cô ở đây chăm sóc bản thân và đứa trẻ thật tốt, xét nghiệm xong cũng là lúc cô được đi."
Lâm Vị Vị tuyệt vọng, ngồi ủ rũ ở đó, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô ta nên làm gì? Làm sao bây giờ?
Cô gái bên cạnh đứng trước mặt Dương Thần, tay cầm một đống đồ xa xỉ vẫn không dám rời đi.
Dương Thần ra hiệu: "Các người về đi, đồ trong tay coi như tiền lương.
Các cô gái mừng rỡ, vội vàng cúi đầu cảm ơn Dương Thần, hả hê nhìn Lâm Vị Vị nằm dưới đất, thậm chí có người còn nhổ nước bọt vào mặt cô ta, sau đó tất cả đều rời đi.
Dương Thần sau đó cũng rời đi, lệnh cho hai vệ sĩ đứng gác ở cửa, đúng giờ chỉ giao đồ ăn.

Cuối tuần, Diệp Vân Triệt vốn muốn ở nhà với cô gái nhỏ, nhưng cô nói hẹn bạn cùng lớp xem phim, anh sẽ không cản trở tự do của cô.
Ăn sáng xong, anh đến công ty.
Biết Diệp Vân Triệt đã rời đi, Diệp Thánh Sinh mang theo khoảng hơn chục vệ sĩ mà cô đã thuê, vội vã đến nơi Mộ Dung Kỳ đã gửi.
Lần này, cô phải khiến Thư Vũ phải trả giá đắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận