Dương Thần phái vô số người đến các sân bay, nhà ga, trạm kiểm soát để kiểm tra, nhưng cũng không có tin tức gì về Diệp Thánh Sinh.
Anh cũng đã gọi cảnh sát, nhưng Diệp Thánh Sinh dường như bốc hơi khỏi thế giới.
Hai ngày sau, Dương Thần thất vọng đến biệt thự.
Diệp Vân Triệt ngồi trên ghế sô pha hai ngày, không nhắm mắt, không ăn gì, chỉ uống vài chai nước, người vô cùng tiều tụy.
Nhìn thấy Dương Thần cúi đầu đi tới, không cần hỏi cũng biết không mang đến tin tức tốt.
Anh không muốn nghe tin xấu.
Nhưng Dương Thần vẫn bước lên phía trước, cúi đầu báo cáo:
“Sếp, tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy cô Thánh Sinh đâu.
Rõ ràng là có người cố ý.”
“Chỉ là không biết năng lực của đối phương như thế nào, ai có thể xâm nhập hệ thống kiểm soát không lưu và xóa sạch dữ liệu ở khu vực này.”
Nghĩ đến trước kia Thư Vũ bị bắt cóc về nước, nhất định phải có người giúp cô.
Nhưng loại người nào có thể mạnh như vậy.
Đột nhiên, Diệp Vân Triệt nhớ đến một số từ mà Thư Vũ đã hét lên trong hầm rắn.
Cô ta nói Diệp Thánh Sinh thông đồng với người khác,… ngoại tình…
Anh không tin cô sẽ phản bội anh.
Nhưng Thư Vũ đã chết, hiện tại không tìm được người để hỏi.
Cách duy nhất là nhìn theo một hướng khác.
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Triệt nhìn về phía Dương Thần.
“Phái người tra xem tháng này cô ấy tiếp xúc với ai, thu thập tất cả video về những người từng đi trang viên ở vùng ngoại ô, trường học, thậm chí cả những người đi mua sắm gặp qua, đều đi kiểm tra cho tôi.”
Anh không tin bên kia có thể tiêu hủy tất cả các video.
Anh sẽ tìm ra manh mối.
Dương Thần gật đầu, lùi lại một bước.
Anh ấy vừa đi thì dì Trương quay lại.
Cũng là vẻ mặt ủ rũ, rụt rè đi đến đứng trước mặt Diệp Vân Triệt, cúi đầu nói:
“Xin lỗi, tôi không tìm được cô Thánh Sinh.”
Diệp Vân Triệt đã không ăn hai ngày, hiện tại anh không có sức để la mắng người khác.
Anh lạnh lùng nhìn dì Trương, hỏi bà:
“Đêm đó dì không nghe thấy xung quanh nhà có gì khác thường sao?”
Dì Trương lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ là mình ngủ say.
Các vệ sĩ dường như đã bị gây mê.
Khi chúng tôi tỉnh dậy, mới phát hiện ra cô Thánh Sinh đã không còn."
Diệp Vân Triệt vẫy dì Trương xuống để chuẩn bị một ít thức ăn.
Nghĩ đến cô tìm một người như vậy giúp mình, nhất định sẽ tốn rất nhiều tiền.
Anh có thể tìm ra người mà cô ấy đã chuyển tiền cho.
Diệp Vân Triệt đã sử dụng các kỹ thuật hack để đăng nhập vào các tài khoản khác nhau của Diệp Thánh Sinh, muốn kiểm tra lịch sử sử giao dịch và trò chuyện của cô.
Tuy nhiên, tất cả các tài khoản xã hội của cô đã bị hủy bỏ.
Anh không thể phục hồi.
Điều bất thường duy nhất là cô ấy đã chuyển 100 triệu tiền vào tài khoản của Đường Ninh.
Nghĩ lại, cô gái đó có thể đi đâu nếu không có anh.
Nơi duy nhất là tìm Đường Ninh.
Diệp Vân Triệt lại gọi cho Đường Ninh.
Đầu dây bên kia bắt máy, anh trầm giọng hỏi thẳng: “Có phải Thánh Sinh đi cùng cô không?”
Đường Ninh bối rối, nói: “Không có.”
“Đường Ninh, đừng giấu tôi, tôi biết cô ấy đi cùng cô."
Nếu không, tại sao cô ấy lại chuyển 100 triệu cho Đường Ninh.
Đường Ninh vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Diệp Vân Triệt, Thánh Sinh thực sự không ở cùng tôi.
Hôm trước anh nói với tôi, cô ấy đã đi rồi, tôi đã cố gắng liên lạc, nhưng điện thoại luôn tắt máy.”
“Tại sao cô ấy lại chuyển 100 triệu cho cô?”
Đường Ninh do dự một lúc rồi trả lời:
“Cô ấy nói là để tôi giúp tiết kiệm cho cô ấy, có lẽ sau này có thể sử dụng, nhưng cô ấy thực sự không ở bên tôi, nếu không tin tôi, anh có thể cử người qua Kiểm tra.”
Diệp Vân Triệt im lặng.
Thử nghĩ xem, chị em nhà họ Đường cũng không có năng lực hack dữ liệu kiểm soát không lưu.
Cô gái đó đang tìm ai, tại sao cô ấy có thể lặng lẽ rời đi như vậy, dù anh có vất vả thế nào cũng không thể tìm được cô ấy.
Trước khi cúp điện thoại, Diệp Vân Triệt nói: “Nếu cô ấy liên lạc với cô, hãy cho tôi biết.”
Đương nhiên, anh không tin lời của Đường Ninh, vì vậy anh đã cử người theo dõi chị em nhà họ Đường.
Bữa ăn của dì Trương đã sẵn sàng.
Diệp Vân Triệt đứng dậy đi vào trong nhà ăn, theo thói quen ngẩng đầu nhìn đối diện.
Lúc trước anh đang ăn cơm, lúc nào ngẩng đầu cũng nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như hoa.
Bây giờ… chỉ còn lại khoảng không.
Lần này, anh thực sự cảm nhận được cô ấy sẽ không quay về.
Cô ấy đã đi đâu vậy.
Diệp Vân Triệt cúi đầu, trong lòng khó chịu, giống như bị xé thành mảnh.
Thức ăn vào dạ dày vô cùng đắng và khó nuốt.
Anh chỉ ăn được vài miếng, liền không ăn được nữa, sau đó trở về phòng của Diệp Thánh Sinh.
Anh bắt chước Diệp Thánh Sinh lúc trước, khoanh chân ngồi trên tấm thảm bên giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh ngồi đó trong vài ngày.
Dương Thần lại không mang tin vui đến, mấy lần dì Trương gọi anh đi ăn cơm, nhưng anh đều không nhúc nhích.
Cho đến khi anh ngất đi vì đói, dì Trương đã gọi 120 đưa anh đến bệnh viện.
Sau khi biết chuyện này, Cố Thành Lệ đã vội vã đến bệnh viện để gặp anh.
Khi Diệp Vân Triệt tỉnh dậy, lông mi anh ướt đẫm.
Anh hoa mắt, nhưng vẫn lẩm bẩm nói:
“Ân… Anh có tin tức của cô ấy sao?”
Cố Thành Lệ ngồi ở bên cạnh tức giận quát:
“Chuyện lớn như vậy, sao không nói cho anh biết? Em biết không biết mình suýt chết ở nhà đó.”
Nghe thấy giọng nói, Diệp Vân Triệt khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy là Cố Thành Lệ, liền không để ý tới.
Cố Thành Lệ đau lòng nhìn anh.
“Dì Trương nói với anh, cô gái đó đã bỏ đi sau khi phá thai.”
“A Triệt, vì một người phụ nữ tàn nhẫn như vậy mà hành hạ bản thân có đáng không?”
Anh không hiểu tại sao Diệp Vân Triệt lại tốt với cô ấy như vậy mà cô ấy lại bỏ đi.
Một cô bé vô tích sự lại hành hạ ông chủ của một công ty lớn súyt chết.
Anh bây giờ mới nhận ra Diệp Thánh Sinh, thực sự rất có năng lực.
“Không liên quan đến anh, không được nói xấu cô ấy.”
Diệp Vân Triệt hốc mắt đỏ lên, muốn đứng dậy đi tìm điện thoại.
Cố Thành Lệ vội vàng đè anh xuống.
“Bác sĩ nói em quá yếu, nằm xuống đừng cử động.”
“Đưa điện thoại của anh cho em.”
“Điện thoại gì, anh vội vàng đến bệnh viện, cho nên không mang theo.”
Diệp Vân Triệt cự tuyệt, kéo lấy miếng dán truyền dịch, đứng dậy về nhà.
Cố Thành Lệ có chút tức giận, hét lên:
“Diệp Vân Triệt, em không muốn sống nữa hả?”
Anh thực sự không muốn sống nữa.
Nằm ngửa như sắp chết, Diệp Vân Triệt hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, khuôn mặt tuấn tú giờ tái nhợt hốc hác, không chút máu.
Anh trở nên xúc động, muốn trút bỏ nỗi đau đè nén trong lòng mấy ngày nay.
“Thành Lệ, anh không hiểu, cô ấy là sinh mệnh của em, không có cô ấy, từ nay về sau em sống còn có ý nghĩa gì, em nhất định phải đi tìm cô ấy trở về, cô chỉ có thể bên cạnh em…”
Anh đứng dậy một lần nữa kéo miếng dán truyền dịch.
Cố Thành Lệ vội vàng giữ chặt anh.
“Em muốn tìm cô ấy, trước tiên phải chăm sóc thân thể của mình.”
Diệp Vân Triệt mấy ngày không ăn, giờ phút này căn bản không có sức lực, vì vậy anh không thể chống lại Cố Thành Lệm
Anh nằm xuống trong tuyệt vọng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lần đầu tiên không có bất kỳ thân phận cùng tôn nghiêm, ở trước mặt Cố Thành Lệ mà khóc lớn.
“Thành Lệ, em tìm không thấy cô ấy thì làm sao bây giờ? Không có cô ấy, em sống không nổi, em rất nhớ cô ấy.
Em sắp phát điên khi nghĩ về cô ấy, cô ấy đang làm gì, ở đâu…”