Diệp Vân Triệt ôm đứa nhỏ dừng một chút, nhưng vẫn không nhìn cô, anh trầm giọng hỏi:
“Trông tôi có vẻ ốm à?”
Những lời này có phần chột dạ, đến nỗi từ đầu đến cuối anh đều không nhìn vào mắt cô.
Diệp Thánh Sinh nghĩ anh chỉ là khách khí với người khác mà thôi, sao có thể cho rằng anh bị bệnh.
Lúc này, Cung Hàn bưng đồ ăn đi vào, đưa cho Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt nhận lấy, bế con gái ngồi xuống ghế, bắt đầu đút cho bé ăn.
Liên Liên đã khoẻ hơn, cũng không gây rắc rối hay tuyệt thực.
Sau khi ăn xong, cô ôm chặt lấy cổ Diệp Vân Triệt không muốn buông, cái miệng nhỏ luôn lẩm bẩm:
"Ba đừng bỏ Liên Liên lại, đừng để Liên Liên không tìm thấy ba được không?"
"Ba nói sẽ luôn ở bên Liên Liên.
Nếu ba nói dối, sau này Liên Liên sẽ không ngoan ngoãn ăn uống."
"Như vậy Liên Liên sẽ bị ốm, sau này sẽ giống như ba, đến một thế giới không có mẹ, đến một nơi tối tăm."
Diệp Vân Triệt nghiêng đầu nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường, dạy dỗ:
"Đừng nói bậy, Liên Liên, ba sẽ ở cùng con."
Đứa trẻ này, đang nói cái gì vậy? Sau khi bị bệnh, đến một thế giới không có mẹ giống như anh.
Cô có ý định chết sao?
Trái tim của Diệp Vân Triệt lỗi nhịp, anh ôm con gái mình chặt hơn.
Mặc dù lời nói ngây thơ, nhưng một đứa trẻ mà nói vậy, tâm lí có thể có vấn đề.
Anh bắt đầu có chút lo lắng.
Diệp Thánh Sinh bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô bước đến chỗ con gái mình.
“Liên Liên, ai dạy con nói bậy, Liên Liên sẽ luôn ở bên mẹ, sau này đừng nói nhảm nữa, được không?”
Liên Liên vẫn có chút bơ phờ, tức giận nói:
“Dù sao Liên Liên cũng không muốn xa ba, ba và mẹ không thể ở bên Liên Liên mọi lúc sao?”
Nghe vậy, Diệp Thánh Sinh lại nhìn Diệp Vân Triệt.
Cô ở đủ gần anh, phát hiện đôi mắt anh luôn hướng xuống, chưa từng nhìn cô, không biết vì sao, Diệp Thánh Sinh luôn cảm thấy trong lòng thiếu thiếu thứ gì đó.
Cô nhỏ giọng nói:
"Ôm dỗ con bé một lát, nó ngủ rồi sẽ không sao đâu.
Tôi ra ngoài một lát."
Sau đó, cô quay lại nhìn Cung Hàn.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
Cung Hàn liếc nhìn đứa trẻ và Diệp Vân Triệt, rồi đi theo Diệp Thánh Sinh
Sau khi hai người đi, Liên Liên không quan tâm.
Ánh mắt Diệp Vân Triệt nhìn về phía cửa, nhìn hai người rời đi, trên mặt bình tĩnh nhưng vẫn vẫn mơ hồ cảm thấy đau nhức.
Anh biết anh rất để ý cô ở cùng Cung Hàn.
Nhưng bây giờ anh không đủ tư cách ngăn cản.
Hơn nữa, anh đến gặp con gái nên người phụ nữ đó làm gì và ở cùng ai không liên quan gì đến anh.
“Ba, đừng rời khỏi Liên Liên.”
Cô bé chậm rãi dụi vào trong ngực Diệp Vân Triệt, cuộn tròn lại.
Diệp Vân Triệt cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng đáp: "Được, ba sẽ không rời khỏi Liên Liên."
Khi biết nhà hàng lẩu Thánh Sinh khai trương hôm nay, Đường Ninh đã đặc biệt bay về để chúc mừng cô.
Nhưng thời gian cắt băng khánh thành đã qua, vì vậy cô trực tiếp đến nhà hàng để tìm.
Nhưng không có cô, một giọng nam dễ chịu vang lên sau lưng: "Cô Đường?"
Đường Ninh nghệ giọng nói liền quay người lại.
Nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra anh.
Đó là anh trai của Thánh Sinh, Mộ Dung Nam Dương.
Nghĩ đến người đàn ông này nói dối cô, nói tên là Mục Nam, Đường Ninh có chút tức giận.
Thái độ khi đối mặt với anh có chút bất lịch sự.
“Anh có chuyện gì sao?”
Mộ Dung Nam Dương cười tủm tỉm nói:
“Không có việc gì, tôi chỉ muốn mời cô ăn một bữa, nhân tiện thử hương vị của quán em gái tôi?”
Anh chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.
Đường Ninh đã đến tận đây, nhưng cô vẫn chưa ăn.
Nghĩ đến cửa hàng trưởng nói mình có việc, liền đi ra ngoài, cũng không biết khi nào mới về, trước tiên ăn cái gì rồi chờ cũng không tệ.
Cô không khách sáo mà ngồi xuống chỗ anh chỉ.
Mộ Dung Nam Dương cũng ngồi xuống đối diện, lần đầu tiên nhìn phụ nữ, anh cảm thấy mắt mình sáng lên.
Không thể giải thích được, bản thân anh cảm thấy hơi lo lắng.
Đường Ninh hôm nay ăn mặc lịch sự, mái tóc xoăn ngắn vén sau tai, mang lại cho anh cảm giác đặc biệt tao nhã và thoải mái.
Ngoài ra, vẻ ngoài của cô ấy vốn đã lộng lẫy và tinh tế, càng lớn, càng tràn đầy sức quyến rũ.
Một người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ như vậy, người đàn ông nào sẽ không nhìn lần thứ hai.
Mộ Dung Nam Dương cũng không ngoại lệ.
“Coo Đường muốn ăn cái gì?”
Suy nghĩ hồi lâu, rốt cục anh cũng nặn ra được câu này.
Đường Ninh nhìn người đàn ông đối diện vẫn còn có chút dè dặt, cô cười nói:
“Nhà hàng lẩu không phải chỉ có lẩu thôi sao?”
Mặc kệ anh, cô gọi người phục vụ, tự mình gọi món.
Mộ Dung Nam Dương cười cười, có chút ngượng ngùng nói:
"Ừm, có lẽ là trước đây tôi nói dối cô, cho nên lần nữa đối mặt với cô, có chút khẩn trương."
"Nếu không phải vì anh là anh trai Thánh Sinh, tôi cũng không cho anh thể diện."
Cô rất kiêu ngạo.
Mộ Dung Nam Dương thay đổi vẻ lạnh lùng thường ngày, lại cười nói:
“Thật sao, cô Đường có thể cùng tôi ngồi xuống dùng bữa cơm này, chứng tỏ cô đã tha thứ cho tôi rồi?”
Đường Ninh cười mỉm nói:
"Tôi không tha thứ cũng không sao, quan trọng là Thánh Sinh có thể tiếp nhận anh hay không.
Nếu Thánh Sinh tiếp nhận anh, như vậy anh vũng sẽ là bạn của tôi."
Nghe vậy, anh thở dài.
"Này! Vậy thì vấn đề lớn nhất của tôi vẫn phải hỏi em gái tôi."
Đường Ninh liếc nhìn đối phương, thấy anh khá mâu thuẫn, cô không hiểu sao cảm thấy người đàn ông này rất dễ thương.
Các thành viên của gia đình Mộ Dung đều trông khá ổn.
Nhìn thấy thức ăn đã được dọn ra, Đường Ninh bắt đầu di chuyển đôi đũa.
Khi các món ăn đã được nấu chín, họ chưa bắt đầu ăn thì đột nhiên có một người đàn ông đứng cạnh.
Cô ngẩng đầu, thấy là Cố Thành Lệ cũng có chút kinh ngạc.
Cố Thành Lệ không để ý đến người đàn ông bên cạnh, trực tiếp hỏi Đường Ninh:
"Có thuận tiện nếu tôi ngồi xuống không ?"
Hôm nay là ngày khai trương nhà hàng lẩu của Diệp Thánh Sinh, anh nghĩ cô sẽ về nên đến đây xem thử.
Nhưng người đàn ông ngồi ăn cùng cô là ai?
Nhìn đối phương tuổi còn trẻ, dung mạo xuất chúng, anh mặc dù rất ghen tị, nhưng cho rằng bọn họ đã ly hôn nhiều năm, anh có đủ tư cách để kiểm soát việc cô ăn với ai không.
Nếu anh không có tư cách thì hãy hào phóng, cùng cô ấy dùng bữa cũng tốt.
Đường Ninh không muốn đồng ý, nhưng Mộ Dung Nam Dương ở đối diện lại nói:
"Có muốn giới thiệu với tôi không? Đây là..."
Đường Ninh ngồi dịch một chút bên cửa sổ, nhường chỗ cho Cố Thành Lệ, thản nhiên đáp:
"Chồng cũ của tôi, anh Cố Thành Lệ.”
Mộ Dung Nam Dương khá ngạc nhiên.
Cô đã kết hôn và ly hôn.
Cố Thành Lệ cả khuôn mặt tái nhợt.
Anh không nhìn Mộ Dung Nam Dương, nhìn chằm chằm vào Đường Ninh hỏi:
"Tiểu Bắc đâu rồi? Nó không đi cùng cô à?"
"Nó còn chưa được nghỉ."
"Cô có thể mang nó đến đây không, tôi rất lâu không có gặp nó."
"Tôi sẽ."
Đường Ninh trả lời một cách lịch sự.
Nhìn Mộ Dung Nam Dương ở đối diện, cô nói:
"Ăn đi, mùi vị rất ngon, Thánh Sinh cũng rất sành điệu, nhìn nơi này nhiều khách thật."
Đang ăn ngon, không biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút trùng xuống.
Cố Thành Lệ liếc nhìn Mộ Dung Nam Dương, hỏi cô:
"Cô có muốn giới thiệu cho tôi không? Anh ấy là bạn trai của cô sao?"
Vẻ mặt của Đường Ninh thay đổi, không rời mắt khỏi Mộ Dung Nam Dương, cố ý thừa nhận:
“Ừm, đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Quay đầu nhìn về phía Cố Thành Lệ, cô cười dịu dàng hào phóng.
“Cố tổng, anh thì sao, nhiều năm như vậy anh vẫn chưa kết hôn với dì của Tiểu Thất sao?”
Cô thường xuyên quay lại thành phố A, thỉnh thoảng gặp người đàn ông này.
Nhưng mỗi lần gặp lại là tách ra, thậm chí số lần nói chuyện cũng ít.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn không quên những gì anh đã làm trước đây.
Không biết có phải vì tư thù hay không mà cô không muốn anh sống tốt hơn mình.
Vì vậy cố ý nói người ngồi đối diện là bạn trai của cô.
Cô đang nghĩ Mộ Dung Nam Dương nợ cô một lần, chắc chắn sẽ không vạch trần cô.
Nhung sau khi cô nói ra lời này, Mộ Dung Nam Dương vô cùng kinh ngạc., nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Cố Thành Lệ.
“Xin chào.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Lệ lạnh lùng, anh không để ý đến Mộ Dung Nam Dương, tiếp tục nhìn Đường Ninh, đứng dậy nói:
“Hai người ăn cơm vui vẻ, tôi phải đi trước đây.”
Lúc nãy không sao cả, khi cô thừa nhận, trong lòng anh như ăn phải giấm.
Cố Thành Lệ cảm thấy mình nhanh chóng rút lui cũng là chuyện tốt, nếu không giây tiếp theo sẽ mất bình tĩnh mà làm ra chuyện gì, thật sự là rất xấu hổ.
Đường Ninh liếc nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, hừ lạnh một tiếng.
Cô quay lại nhìn Mộ Dung Nam Dương.
"Kệ anh ta, ăn cơm đi."
Mộ Dung Nam Dương cười nhạt: “Chồng cũ của cô rất đẹp trai, nhìn cũng rất tốt.”
Nhìn thoáng qua có thể biết một người có bản lĩnh hay không.
Cố Thành Lệ này chắc là ông chủ giàu có, mọi cử chỉ đều thể hiện sự sang trọng.
“Đẹp trai cũng có ăn được đâu."
Đường Ninh thản nhiên nói, tiếp tục ăn.
Mộ Dung Nam Dương hơi nhíu mày, không hiểu hỏi:
“Vậy tôi thế nào?”
Nghe vậy, Đường Ninh ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, giống như đang mong chờ cô đánh giá, Đường Ninh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô lúng túng cười, nói: “Anh đướng nhiên là xuất sắc.”
“Cô thực sự nghĩ vậy sao?”
Anh dường như rất quan tâm đến ý kiến của cô.
Đường Ninh hai má nóng bừng.
“Ai gặp anh cũng khó mà bỏ qua.”
Không nói đến ngoại hình, chỉ là đầu húi cua, cùng chiều cao với anh, ăn mặc chỉnh tề, đẹp trai.
Từ anh, mọi người có thể cảm thấy một tinh thần hoang dã và phóng túng.
Nó khiến người ta không thể xâm phạm, nhưng không thể không muốn đến gần.
“Thật tốt khi cô không bỏ qua tôi.”
Thấy đối phương có cảm tình với mình, Mộ Dung Nam Dương lấy điện thoại đưa cho cô.
“Nếu cô Đường không ngại, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc để sau này tôi có thể hỏi cô về em gái tôi."
Đường Ninh nhìn chiếc điện thoại mà anh đưa cho, cảm thấy xấu hổ khi từ chối.
Cuối cùng cô lấy nó và nhập số của mình vào.
Mộ Dung Nam Dương lưu lại, sau đó chủ động đem đồ ăn đưa cho cô.
...
Bệnh viện.
Có Diệp Vân Triệt bên cạnh, cơn sốt cao của Liên Liên nhanh chóng hạ xuống.
Diệp Thánh Sinh cũng đã đến thăm Mộ Dung Kỳ.
Bác sĩ nói tình trạng của Mộ Dung Kỳ gần đây khá ổn định và tay chân của anh đang dần hồi phục, chỉ không biết có tỉnh lại hay không.
Trở lại phòng bệnh, Diệp Vân Triệt vẫn ngồi đó ôm con gái, nhưng con gái đã ngủ say, cô đi tới nhắc nhở:
“Có muốn ra ngoài ăn chút gì không?”
Thấy Cung Hàn không cùng cô về, Diệp Vân Triệt cũng bớt buồn bực.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng trao đứa trẻ cho cô.
"Không cần, sau này cô chăm sóc nó thật tốt, tôi có việc phải đi trước."
Diệp Thánh Sinh vừa ôm, con gái liền tỉnh lại.
Thấy ba sắp rời xa mình, cô lập tức bật khóc.
"Ba, đừng bỏ Liên Liên ở lại.
Ba không được đi đâu.
Ba có thể ở lại với Liên Liên không?"
Diệp Vân Triệt không ngờ con gái lại dễ dàng tỉnh lại như vậy, vì vậy anh tiếp tục ôm cô bé dỗ dành
"Liên Liên, ba phải đi làm, để mẹ ở với con, ba đi làm xong sẽ đến thăm con, được không?”
"Con không muốn, sau khi ba đi con sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa.”
Cô bé nắm chặt lấy quần áo của Diệp Vân Triệt, nhìn anh khóc:
"Mẹ ơi, đừng để ba đi, ba đi rồi sẽ không quay lại đâu, Liên Liên muốn ba."
"Ba sẽ quay lại."
Diệp Thánh Sinh cũng dỗ dành con gái: "Liên Liên ngoan, để ba đi làm trước đi, được không?"
"Con không, con sẽ không, con không ăn, con sẽ không đi học, con sẽ không để ý đến mẹ,…”
Cô giơ bàn tay nhỏ bé lên, quấn chặt lấy cổ Diệp Vân Triệt, không chịu buông ra.
Diệp Vân Triệt và Diệp Thánh Sinh nhìn nhau, trên mặt biểu lộ sự bất lực.
Cô không hiểu tại sao đứa con gái vốn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện bỗng nhiên bám víu và thích nổi nóng như vậy.
Anh không muốn con gái khóc, cảm thấy cơ thể không tệ lắm, vì vậy Diệp Vân Triệt đã thỏa hiệp.
Anh nhìn Diệp Thánh Sinh, nói:
"Vậy thì tôi sẽ ở lại với nó thêm một thời gian nữa.
Nhưng cô có thể giả vờ như tôi không tồn tại, cô có thể ở bên bất cứ ai cô muốn.
Nếu cô cho rằng tôi sẽ làm phiền cô, tôi có thể đưa Liên Liên đến nhà tôi."
Diệp Thánh Sinh "..."
Đây có phải là những gì Diệp Vân Triệt sẽ nói không?
Dù không hiểu ý anh nhưng cô cũng không quan tâm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì trước đi.”
Diệp Vân Triệt ôm con gái trong ngực rời đi.
Nhà hàng lẩu hôm nay khai trương, cô phải đến để kiểm tra tình hình.
Hai người ôm đứa nhỏ ngồi ở ghế sau, Diệp Vân Triệt từ đầu đến cuối đều không chủ động nói với Diệp Thánh Sinh.
Anh đã ôm con gái và chơi với cô bé.
Liên Liên nhìn thấy mẹ bị bỏ rơi bên cạnh, cô nắm lấy tay mẹ, rồi nắm lấy tay của ba, sau đó hai bàn tay to đan vào nhau, ôn nhu nói:
"Ba, mẹ, ba người chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa, mỗi ngày ngủ chung giường có được không ạ?"
Diệp Thánh Sinh mặc cho đứa trẻ đan tay hai người vào nhau, nhưng Diệp Vân Triệt lại rút tay ra.
Nhưng đứa trẻ đã nắm chặt tay họ vào lòng, hạnh phúc nói:
"Nếu ba mẹ ở bên Liên Liên mãi mãi thì Liên Liên sẽ là cô bé hạnh phúc nhất."
"Liên Liên thích ba và mẹ ở bên cạnh con, vì vậy ba, mẹ đừng bỏ Liên Liên lại, được không?”
Cô bé nhìn mẹ rồi nhìn ba, mong họ trả lời mình.
Diệp Thánh Sinh và Diệp Vân Triệt nhìn nhau.
Không thoải mái, anh đã kịp thời đảo mắt đi.
Sắc mặt ảm đạm, Diệp Vân Triệt nói:
"Tôi sẽ ở cạnh Liên Liên.
Nếu cô nhìn thấy tôi sẽ phát ốm, vậy buổi sáng tôi cùng con bé, cô cùng nó buổi tối, tôi sẽ cố gắng tránh mặt cô."
Đối với con gái, anh sẵn sàng trì hoãn việc điều trị.
Nếu nó không hiệu quả, anh sẽ từ bỏ việc điều trị.
Dù sao anh vẫn còn hơn hai năm.
Việc dành hai năm còn lại ở bên con gái và làm cho con bé hạnh phúc cũng rất đáng giá.
Diệp Thánh Sinh cũng không biết vì sao, khi đối phương nói ra câu nói "nhìn thấy tôi liền phát ốm", trong lòng kịch liệt co quắp.