Trời bên ngoài đã tối, trong rừng u ám có tiếng côn trùng, thỉnh thoảng vang lên tiếng sói hú ghê rợn.
Lan Hồ nhờ ánh sáng của trăng, cẩn thận rẽ cây về nhà. Mặc dù đã đi qua con đường này vô số lần nhưng giữa đêm khuya đi lại có chút khó khăn, cô không cẩn thận vấp ngã mấy lần, cánh tay, khuôn mặt đều có vết xước.
Cô vốn định đi tìm sư phụ nhưng bây giờ trời đã tối đen, vẫn nên để trời sáng rồi đi. Bây giờ cô phải về nhà, biết đâu sáng mai tỉnh dậy sư phụ sẽ về với cô.
Có lẽ từ khi sư phụ rời đi, chỗ này đã bị cắt hết nguồn điện và nước. Lan Hồ mò mẫm tìm được mấy cây nến trong tủ, ít ra có thể sưởi ấm căn nhà trống trải.
Suốt mười năm năm qua, Lan Hồ chưa từng ở nhà một mình, cảm giác bây giờ vừa quen vừa sợ.
Tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy tấm chăn trên nóc tủ. Vốn chỉ là tìm may không ngờ đồ của sư phụ mất hết lại còn một tấm chăn. Lan Hồ thở dài, nằm trên giường, bọc kín chăn sau đó cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Trải qua một đêm khó ngủ, hai mắt Lan Hồ thâm quầng, trời vừa sáng cô đã vác theo túi nhỏ vào rừng. Đi cả một chặng dài, cổ khát khô, Lan Hồ dừng chân dưới một gốc cây to.
Nhìn lên bầu trời rợp lá, Lan Hồ bỗng thấy có chút vô vọng. Đột nhiên nhớ đến Diệp Vân Triệt, anh có khả năng giúp cô, nhưng nếu cô tìm anh, Mộ Dung Nam Dương cũng sẽ tìm đến. Lan Hồ lắc đầu, cô vẫn nên tự mình đi tìm, nếu không được thì nhờ cảnh sát.
Sau khi sốc lại tinh thần, Lan Hồ tiếp tục chống gậy đi. Không biết đi bao lâu, phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ. Nhìn vẻ ngoài lụp xụp của nó, Lan Hồ do dự một chút vẫn đi vào.
Cô nhớ sư phụ từng cấm cô không được đi về phía này, thấy căn nhà hoang phải đi ngay, nhưng lúc này cô mang tâm lý muốn thử xem sư phụ có ở đây không.
Á!
Tiếng kêu thất thanh của Lan Hồ vang lên. Không ngờ ngay bậc thềm thứ hai của căn nhà này lại có một cái hố. Lan Hồ rơi từ trên cao xuống cả người bị đập xuống đất, đầu óc có chút choáng váng.
Cô xoa cơ thể đau nhức của mình, ngẩng đầu lên, không ngờ cái hố này lại sâu như vậy, xung quanh không có điểm tựa để trèo lên.
Lan Hồ chống tay đứng dậy, cố gắng trèo lên nhưng đều vô ích, còn khiến bản thân ngã mấy lần.
Khoảnh khắc này Lan Hồ gần như tuyệt vọng. Ở đây là sâu trong rừng, chỗ này là căn nhà hoang, nếu cô không thoát ra được, chỉ có thể đói chết ở đây.
Lan Hồ không muốn chết lãng xẹt như này. Cô vội tìm xung quanh xem có thứ gì có ích không. Nhưng không có gì cả.
Chờ từ sáng cho tới đêm khuya lạnh lẽo, Lan Hồ vẫn không thoát ra được. Cô buồn bã ngồi bó chân một góc, hai mắt đã xưng đỏ.
"Đã tìm không được sư phụ còn khiến bản thân ra nông nỗi này." Lan Hồ tự lẩm bẩm.
Lúc này cô vừa đói vừa khát, bụng không ngừng réo lên. Gặm miếng bánh quy, nước mắt cô ứa ra. Cũng may trong túi nhỏ có chút bánh, nhưng cô không dám ăn nhiều bởi cô không biết mình sẽ phải ở đây bao lâu.
Ăn xong, cô cuộn tròn người lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ để giảm bớt cơn đói.
Ở bên ngoài, một bóng đen lướt qua, dừng lại trước cửa, ánh mắt nham hiểm nhìn xuống hố sâu.
Lan Hồ cảm thấy một trận rét lạnh, cô rùng mình mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ nhìn lên miệng hố, chỉ thấy cát bụi rơi xuống.