Từ lúc Diệp Thánh Sinh bước vào, Diệp Vân Triệt đã chú ý đến cô.
Nhưng anh lại giả vờ như không thấy, tiếp tục nói chuyện với Thư Vũ.
Nhìn thấy Diệp Thánh Sinh đến gần, Thư Vũ cố ý che tầm nhìn của Diệp Vân Triệt.
"A Triệt, dù sao hiện tại em không có việc gì, không bằng đến công ty của anh làm thư ký cho anh?"
Thư Vũ thấy Diệp Vân Triệt lơ đãng, vội vàng tìm đề tài nói chuyện.
“Em có thể làm sao?”
Diệp Vân Triệt thu hồi ánh mắt.
“Em cái gì cũng làm được, đừng quên em cũng là nghiên cứu sinh.”
“Được.” Diệp Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, tùy tiện đồng ý.
...
Không xa, Đường Ninh mang theo Diệp Thánh Sinh đến bên cạnh hai người đàn ông bận rộn, cười nói:
"Nào, để tôi giới thiệu em gái tôi với hai người."
Hai người đàn ông đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Diệp Thánh Sinh.
Một người là Cố Thành Lệ, chồng của Đường Ninh, ngoài ba mươi, chủ tịch tập đoàn Cố thị, thuở còn trẻ là giáo sư y khoa, chuyên ngành phẫu thuật.
Sau đó, anh rời bỏ công việc của mình và trở về nhà để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Anh ấy cao mét chín, có ngoại hình phi thường và khí chất xuất chúng.
Tất nhiên, đó cũng là bạn thời thơ ấu của Diệp Vân Triệt.
Người còn lại là Đường Vãn Quân, em trai Đường Ninh, hai mươi hai tuổi, sinh viên trường điện ảnh, chuyên ngành diễn xuất, đã đóng ba bộ phim học đường.
Nói chung, những người không chú ý đến ngành công nghiệp giải trí thì không biết anh ấy.
Anh ấy cao một mét tám năm, có vẻ ngoài đẹp trai khác thường, với lông mày như kiếm, đôi mắt như sao, sống mũi cao và đôi môi hơi nhếch lên tự nhiên khiến người ta có ảo giác rằng anh ấy luôn mỉm cười.
Để ý xem, chỉ gương mặt của anh thôi cũng có thể nhanh chóng khiến lòng người rung động, không thể rời mắt.
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh cũng nhìn họ, ngượng ngùng nói:
"Xin chào, em tên Diệp Thánh Sinh."
Cố Thành Lệ mỉm cười nói: "Anh biết em, cô bé được A Triệt bảo trợ đến trường phải không?"
Diệp Thánh Sinh cười gật đầu: "Vâng."
"Chờ chút, bọn anh nướng thịt chó các em."
Diệp Thánh Sinh có chút đói bụng, nhìn đồ ăn còn chưa nấu chín trên vỉ nướng, cô lén nuốt nước miếng.
“Em không kén ăn, ăn gì cũng được.”
“Được, bọn anh xong ngay đây.”
Diệp Thánh Sinh gật đầu, thấy người bên cạnh đang nhìn mình, cô lễ phép chào anh: “Xin chào.”
Đường Vãn Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Thánh Sinh mỉm cười nói: "Xin chào, dường như anh đã gặp em ở đâu đó."
Diệp Thánh Sinh sững sờ nhìn Đường Ninh.
Đường Ninh đá em trai mình.
"Đừng nói nhảm nữa, em nhìn thấy Thánh Sinh khi nào?
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh hỏi Diệp Thánh Sinh: "Em ở trong cô nhi viện Ánh Dương không?"
Diệp Thánh Sinh gật đầu.
"Phải, em lớn lên trong cô nhi viện Ánh Dương."
Nhưng cô không có bất kỳ ấn tượng nào về chàng trai này.
"Đúng là em rồi.
Anh nhớ rõ khi đó anh cùng các bạn chơi bóng rổ bên cạnh cô nhi viện của em, có một đứa trẻ rơi xuống hồ cá, người anh trèo tường vào cứu là em sao?"
Diệp Thánh Sinh "..."
Khi cô ấy tám tuổi, chị Ninh đã mua cho cô một con búp bê xinh đẹp, cô vừa ôm vào lòng trở lại cô nhi viện, lại bị những đứa trẻ khác cướp đi, cuối cùng cô bị đẩy xuống ao cá.
Cô chới với một lúc lâu mới thấy một anh mập nhảy khỏi tường lao xuống ao cá vớt cô lên.
Người anh trai kia mặc dù không nói tên, không đợi cô nói lời cảm ơn đã rời đi, nhưng cô nhớ rõ ràng, người anh trai kia rất béo.
Lại nhìn người trước mặt, anh ta đẹp trai như vậy, gầy như vậy, dáng người như vậy.
Thực sự không thể liên tưởng với anh béo đã cứu cô.
"Em không biết anh cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao lúc đó chúng ta vẫn còn là trẻ con.
Nhưng lúc đó anh rất mập, mười tuổi nặng khoảng hơn trăm cân, lại có mụn, so với bây giờ không thể so sánh được."
Đường Vãn Quân mỉm cười.
Lần này cô tin rồi.
Người đàn ông cao ráo, đẹp trai, tỏa nắng và lịch lãm trước mặt chính là anh béo đã vớt cô từ ao cá.
Không ngờ họ lại gặp nhau.
Diệp Thánh Sinh có chút kích động.
Bất giác, mắt đã đỏ hoe.
Cô lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu với Đường Vãn Quân, từ đáy lòng cảm kích nói:
"Cảm ơn, cảm ơn anh đã không ngại nguy hiểm, trèo tường vào cô nhi viện, vớt em từ ao cá lên."
Đường Vãn Quân có chút ngượng ngùng, vội vàng giơ tay xoa đầu an ủi cô.
"Không cần khách khí như vậy, cũng không có gì to tát, ao cá rất cạn, nếu anh không đi vào, em cũng không sao.
Cùng lắm là ngâm mình trong ao cá một hồi."
"Nhưng khi đó em còn rất nhỏ, rất có thể sẽ chết đuối."
“Được rồi, được rồi, chuyện trước kia đừng nói nữa, nhìn lại sẽ khiến em khóc mất.”
Đường Vãn Quân rất tự nhiên lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
Nhưng mà, vào lúc này, một cái lạnh thấu xương thanh âm truyền đến.
"Diệp Thánh Sinh, tôi bảo cô mang rượu tới, cô còn ở đây làm gì?"
Diệp Vân Triệt không thể nhịn được nữa.
Cô vừa đi tới liền để tên đàn ông khác chạm vào, chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt sao?
Hay là bản chất của cô, muốn quyến rũ tất cả mọi người?
Cô thật sự cho rằng Diệp Vân Triệt đã chết sao?
Bốn người đều nhìn Diệp Vân Triệt.
Đường Ninh nói: "Diệp Vân Triệt, tại sao anh lại hung dữ với Thánh Sinh như vậy? Dù là ông chủ của cô ấy cũng anh không thể đối xử với cô ấy như vậy?"
"Diệp Vân Triệt, Thánh Sinh có phải là nhân viên của anh không? Ở tuổi này, cô ấy vẫn nên đi học chứ?" Đường Vãn Quân tò mò hỏi.
Tuy nhiên, Đường Vãn Quân gọi thẳng tên cô càng khiến Diệp Vân Triệt khó chịu hơn.
Anh ta không giải thích, mà là tiếp tục hạch sách Diệp Thánh Sinh.
"Cô đưa rượu xong thì trở về, ở chỗ này làm gì?"
Diệp Thánh Sinh xấu hổ cúi đầu.
Người đàn ông này dường như đang nhắc nhở cô rằng đây là một cuộc tụ họp giữa bạn bè và anh em của họ, cô không xứng ở lại đây như một kẻ thấp hèn.
Cô xoay người, chuẩn bị rời đi.
Đường Vãn Quân đột nhiên vươn tay kéo lấy cô.
"Thánh Sinh, nếu em đã tới đây thì là khách của anh, để anh làm đồ ăn ngon cho em."
Diệp Thánh Sinh ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Vân Triệt.
Thấy anh như ác ma, cô xin lỗi nói với Đường Vãn Quân:
"Cám ơn anh Quân, em không đói.
Em xin phép đi trước."
"Đừng đi."
Đường Ninh ngăn Diệp Thánh Sinh lại, nhìn Diệp Vân Triệt tức giận nói:
"Diệp Vân Triệt, anh có chuyện gì vậy? Anh không coi Thánh Sinh là em gái sao? Anh không thể ra lệnh cho cô ấy theo ý muốn của mình bằng cách giúp đi học.
"Cô ấy là con người, cũng cần được tôn trọng.".