Chú Xin Ký Đơn


Cố Thành Lệ đuổi theo đến phòng khách, tiến lên chặn đường Diệp Vân Triệt.
Anh cười hả hê: “Em ghen à?”
Sắc mặt Diệp Vân Triệt âm trầm, tức giận đi vào phòng khách ngồi xuống, lồng ngực tức đến nghẹt thở.
Cố Thành Lệ cùng anh ngồi xuống, vỗ vỗ anh nói tiếp:
“Em phải học cách buông lỏng, dù sao trong tiềm thức của cô ấy coi Vãn Quân như em.

Em chỉ cần coi hành động của cô ấy như những gì đang làm với mình là được.”
"Sao em có thể nghĩ cô ấy thực hiện với mình? Đường Vãn Quân tồn tại bằng xương bằng thịt, muốn em xem hai người họ thân mật, nếu là anh, anh có muốn không?
Diệp Vân Triệt cuối cùng cũng hiểu, nhìn thấy người mình thích ở cùng người khác cảm giác như thế nào.
Mùi vị này thực sự rất khó chịu.
Cố Thành Lệ hừ một tiếng.
“Anh nghĩ em nên cảm tạ, ít nhất hiện tại cô ấy còn sống.

Hãy nghĩ đến trường hợp em không thể tìm không thấy cô ấy nữa.”
“…”
Tuy rằng anh rất may mắn khi cô còn sống, nhưng bây giờ ai có thể hiểu được cảm giác của anh.
Cô nhớ tất cả mọi người, nhưng không nhớ anh cũng chẳng sao.

Vấn đề là cô hoàn toàn coi người khác là anh, còn có thói quen bám lấy người khác.
Điều này khiến Diệp Vân Triệt không thể chấp nhận.
Buổi tối, cô còn ngủ cùng Đường Vãn Quân sao?
Vốn dĩ, có một số phương diện cô khá chủ động, nếu cô đưa ra yêu cầu đó với Đường Vãn Quân thì sao?

Càng nghĩ, Diệp Vân Triệt càng cảm thấy khó chịu.
Trái tim như sắp nổ tung.
“Nếu thật sự không được, chúng ta để Vãn Quân giả bộ chia tay với cô ấy thử xem, sau đó em lợi dụng cơ hội để theo đuổi cô ấy?”
Cố Thành Lệ cố hết sức nghĩ ra ý tưởng tồi.
Nhưng Diệp Vân Triệt dường như nghĩ nó khả thi.
Lúc này, Đường Vãn Quân một mình bước tới.
Anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, bình tĩnh nói: “Tôi có thể bỏ mặc cô ấy, nhưng chúng ta hãy đưa cô ấy đi hoàn thành những gì cô ấy muốn làm trước.”
Đường Vãn Quân có chút áy náy với Diệp Vân Triệt.
Nếu anh không lựa chọn từ bỏ, sớm muộn gì cũng bị cát nhấn chìm.
“Vậy cậu mấy ngày nay tính cùng cô ấy làm sao?”
Diệp Vân Triệt lạnh lùng hỏi.
Anh đã chịu đựng mấy ngày nay rồi, nếu cô còn đòi Đường Vãn Quân ở chung, anh có lẽ sẽ tức chết.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh cô ấy với lý do công việc, anh sẽ nhân cơ hội xuất hiện để lấy lòng cô ấy.”
Diệp Vân Triệt đồng ý.
“Được, tôi về phòng trước, nhớ cho tôi biết nếu cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Anh đứng dậy trực tiếp đi lên lầu, định ở lại chỗ Cố Thành Lệ một đêm.
Đường Vãn Quân dẫn Diệp Thánh Sinh trở lại biệt thự của Diệp Vân Triệt bên cạnh.
Đường Vãn Quân ngồi bên giường nói với cô:
“Tối nay anh phải quay lại phim trường, có lẽ hai ngày sau anh mới về, nếu em buồn chán, có thể đi tìm chị anh chơi.

Cuối tuần anh dẫn em đi biển."
Diệp Thánh Sinh miễn cưỡng nắm lấy Đường Vãn Quân: “Đã khuya như vậy còn muốn rời đi sao?”
“Đúng vậy, buổi tối anh quay phim.”
“Vậy hai ngày nay anh không có thời gian cùng em sao?”
Diệp Thánh Sinh có chút buồn bực.
Không có Đường Vãn Quân ở bên, cô sẽ cảm thấy bất an.
Đường Vãn Quân giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Em lớn như vậy, đi một mình sợ ma sao?”
Diệp Thánh Sinh nhếch miệng, bướng bỉnh đáp:
“Ai mà sợ ma.

Em chỉ nghĩ buổi tối anh ra ngoài làm việc, rất vất vả."
Giọng nói của Đường Vãn Quân rất dịu dàng.

Nhìn vào đôi mắt của Diệp Thánh Sinh, thậm chí còn dịu dàng hơn.
Diệp Thánh Sinh cũng nhìn anh gật đầu
“Được, vậy anh quay phim cẩn thận một chút, em ở nhà chờ anh.”
“Ừm, em ngủ đi.”
Không muốn kéo dài thời gian đi làm của anh nên vội vàng nhắm mắt ngủ.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Đường Vãn Quân thực sự không về nhà.

Diệp Thánh Sinh tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, nhìn thấy Diệp Vân Triệt đang ngồi trong phòng khách, mặc một bộ vest và đi giày da, có sức hấp dẫn lạ thường.
Nhưng cô vẫn tỏ ra phòng bị, hỏi: “Sao chú lại ở nhà tôi?”
Diệp Vân Triệt ngẩng đầu lên, nói: “Tôi tới nói chuyện với Đường Vãn Quân về công việc, cậu ấy còn chưa dậy sao?"
Diệp Thánh Sinh nhíu mày.
“Tối hôm qua anh ấy quay lại phim trường, lúc tìm anh ấy sao không gọi điện thoại trước?”
Người đàn ông này thật sự là ông chủ lớn của Đế chế Diệp Vân sao?
IQ sao mà đáng lo thế.
“Đã như vậy, công việc chỉ có thể hoãn lại.”
Diệp Vân Triệt thu máy tính, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Cách đó không xa, dì Trương gọi vọng ra: “Cô Sinh, ăn sáng đi.”
"Dạ.”
Diệp Thánh Sinh đi về phía nhà ăn, dì Trương nhắc nhở cô: “Có muốn gọi anh Diệp đó tới ăn chút gì không? Ăn một chút cũng không đáng bao nhiêu."
Thấy anh đang rời đi, Diệp Thánh Sinh hét lên:
“Này, chú đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, ở lại ăn một chút đi.”
Vì anh là bạn của chồng, cô đương nhiên sẽ đối xử tử tế.
Diệp Vân Triệt đương nhiên không từ chối, anh đặt cặp sách xuống, đi về phía nhà ăn.
“Cám ơn, vừa lúc tôi hơi đói.”
Dì Trương đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho hai người.
Trong khi ăn, Diệp Vân Triệt thỉnh thoảng nhìn cô gái đối diện.
Mặt khác, Diệp Thánh Sinh cứ nhìn xuống điện thoại của mình.
Một lúc sau, cô bấm số của Đường Vãn Quân.

ngôn tình hài
“Vãn Quân, anh đang quay phim ở đâu? Em có thể đi cùng anh không? Ở nhà một mình thật nhàm chán.”
“Vừa xuất viện đừng chạy lung tung, ở nhà chờ anh.”
Diệp Thánh Sinh có chút thất vọng: “Vậy thì, anh trở về sớm đi, em rất nhớ anh.”
"Anh biết, anh… Bây giờ anh đang bận, anh cúp máy trước.”
Không đợi Diệp Thánh Sinh trả lời lại, Đường Vãn Quân lập tức cúp điện thoại.

Anh thấy gần đây mình càng ngày càng sai.
Anh luôn nghĩ về cô những lúc rảnh rỗi.
Nếu điều này tiếp tục, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra.
Anh phải nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cô.
Diệp Thánh Sinh không ngờ Đường Vãn Quân lại cúp máy sớm như vậy.
Cô hơi thất vọng, cúi đầu ăn.
Diệp Vân Triệt ở đối diện tâm tình cũng không khá hơn bao nhiêu.
Anh chủ động hỏi: “Bạn học Diệp Thánh Sinh, tốt nghiệp xong em đã nghĩ đến nơi làm việc chưa?”
Diệp Thánh Sinh không có suy nghĩ gì, liếc nhìn Diệp Vân Triệt, không trả lời.
Cô đứng dậy nhìn dì Trương: “Dì Trương, con ăn xong rồi, con đi tìm chị Ninh.”
Diệp Vân Triệt thấy cô rời đi, anh cũng đứng dậy đi theo.
“Tâm trạng không tốt sao?”
Diệp Thánh Sinh trầm mặc.
Diệp Vân Triệt lại nói: “Nếu như em nhàm chán, có thể…”
“Chú không thấy mình phiền phức à? Chúng ta thân lắm sao? Tại sao chú cứ nói chuyện với tôi?”
Nghĩ Đường Vãn Quân tối qua không đi cùng cô, hôm nay anh lại cúp máy cô.
Dường như mấy ngày nay anh không còn nhiệt tình với cô như trước, Diệp Thánh Sinh cảm thấy có chút khó chịu.
Khi mất bình tĩnh, cô đã mắng Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt chưa bao giờ bị mắng nhiều như vậy.
Nhưng anh vẫn cố nén cơn đau, mím môi nói: “Xin lỗi, vậy thì tôi không quấy rầy em.”
Anh vòng qua cô rồi rời đi, trong lòng đau xót..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận