Đêm khuya, phố phường vắng lặng, trên đường không có lấy một bóng xe qua lại.
Cả thành phố chìm vào giấc ngủ, ánh đèn đường leo lắt cùng ánh trăng tĩnh mịch.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, một chiếc Maybach đen lao nhanh, cuốn bụi mù mịt, rồi dừng đột ngột trước cổng một bệnh viện Alpha tư nhân tại Giang Thành.
“Kétttt…”
Tiếng phanh chói tai vang lên.
Quý Trì cảm thấy choáng váng, như thể mặt đất đang rung chuyển dưới chân.
Cơ thể cậu lảo đảo, không thể ngồi vững, cảm giác chỉ chút nữa là sẽ ngã sập xuống.
Nhịp thở Quý Trì gấp gáp, mặt cậu đỏ bừng khác thường.
Làn da trên cổ lộ ra ngoài, mồ hôi làm áo quần cậu dính chặt vào người.
Toàn thân cậu nhuốm màu dục vọng.
“Đến rồi! Cậu chủ, cố lên một chút nữa, bác sĩ sẽ đến ngay thôi!”
Tài xế nói, bàn tay nắm vô lăng ướt đẫm mồ hôi.
Đoạn đường cần 20 phút lái xe, họ đã đến chỉ trong 10 phút.
Anh ta vội xuống xe, đỡ Quý Trì ra khỏi ghế sau.
Bình thường, ai đụng vào Quý Trì, Alpha ấy sẽ như một quả bom chực nổ, khiến người khác e sợ.
Thế mà giờ đây, cậu trông giống như một con sư tử gầy đói, ngoan ngoãn đến khó tin.
Không mắng, không chửi, không đánh ai.
Hai phút sau, họ đã có mặt tại phòng cấp cứu.
Tiến hành rút máu để kiểm tra nồng độ pheromone.
“Xem qua thì có vẻ cậu đang trong kỳ mẫn cảm,” bác sĩ nói khi thấy Quý Trì khó chịu, đặt tờ phiếu đăng ký khám xuống bàn.
“Kết quả xét nghiệm máu sẽ có trong 15 phút nữa.”
Bác sĩ chỉ vào một phòng nhỏ bên cạnh: “Nếu cậu thật sự không thoải mái, bên trong có phòng trấn an tinh thần, với pheromone Omega phổ biến để xoa dịu.”
“Có lẽ pheromone của Omega sẽ giúp cậu dễ chịu hơn.”
Quý Trì siết chặt tay, vài lọn tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Đôi mắt cậu ánh lên vẻ tàn nhẫn, như một con chim săn mồi hung dữ, dù lâm vào thế yếu nhưng vẫn mang một sự xa cách đáng sợ.
“Không cần,” cậu từ chối ngay lập tức.
Vì không có Omega phù hợp, Quý Trì luôn dựa vào thuốc ức chế để vượt qua kỳ mẫn cảm từ khi trưởng thành.
Nhưng lần này thì khác, thuốc ức chế không có tác dụng, ngay cả tiêm thuốc cũng vô ích.
Cậu cảm thấy bức bối, khó chịu hơn bao giờ hết.
Điều kỳ lạ nhất là cảm giác này không khiến cậu muốn đánh dấu Omega.
Cậu không khao khát Omega, cũng không muốn Omega trấn an.
Điều này hoàn toàn khác biệt với biểu hiện của kỳ mẫn cảm.
Một ngày, Alpha chỉ được tiêm tối đa một liều thuốc ức chế, nên cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải đến bệnh viện.
“Omega của cậu đâu?” bác sĩ hỏi.
“Tôi chưa đánh dấu Omega nào cả,” Quý Trì cố giữ bình tĩnh để trả lời.
Bác sĩ cau mày, nghĩ rằng Quý Trì đang nói dối.
Bởi lẽ, một Omega chưa bị đánh dấu khi vào kỳ phát tình cũng không nghiêm trọng đến mức này.
Kỳ mẫn cảm là thời điểm Alpha có tính chiếm hữu cao nhất với Omega.
Phản ứng càng dữ dội, chứng tỏ cậu càng cần một bạn đời Omega để trấn an.
“Cậu không thể nói dối bác sĩ,” giọng bác sĩ nghiêm túc.
“Cậu đã uống thuốc ức chế và tiêm thuốc, nhưng tình trạng của cậu bây giờ nghiêm trọng đến mức phải cách ly.”
“Nếu rời khỏi đây, cậu có thể gây nguy hiểm cho các Omega xung quanh.”
Luật pháp quy định rõ ràng rằng Alpha trong kỳ mẫn cảm nghiêm trọng phải bị cưỡng chế cách ly, bởi họ trở nên hung hăng, giống như sư tử săn mồi, vô cùng nguy hiểm.
“Tôi không nói dối.” Quý Trì bình tĩnh đáp.
“Tôi cũng không chấp nhận cách ly!”
Cậu thật sự không có ý định đánh dấu Omega.
Cơ thể cậu nóng bừng, cảm giác như bị đẩy vào lò lửa, bồn chồn, khó chịu.
Đúng lúc ấy, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.
“Bác sĩ, đã có kết quả xét nghiệm máu của bệnh nhân A90,” một y tá bước vào, vẻ mặt cô hơi kỳ lạ khi nhìn Quý Trì.
Cô đưa kết quả cho bác sĩ.
Khi bác sĩ xem qua, vẻ mặt ông biến đổi.
Y tá hỏi lại nghiêm túc: “Cùng một mẫu máu đã xét nghiệm ba lần, có cần kiểm tra lại không ạ? Có thể máy móc có trục trặc.
Hay nên chuyển bệnh nhân đến bệnh viện cao cấp hơn?”
Mặt Quý Trì tối sầm.
Chuyển viện? Không lẽ đi kiểm tra kỳ mẫn cảm lại ra thêm bệnh nan y?
“Có chuyện gì vậy, bác sĩ?” tài xế bước tới hỏi.
Bác sĩ xua tay với y tá: “Không cần kiểm tra lại nữa.”
Y tá liếc nhìn Quý Trì rồi ra ngoài.
Cậu ngồi đối diện bác sĩ, hai tay chống lên bàn, cơ thể run nhẹ.
Bác sĩ đưa tờ phiếu kiểm tra cho cậu: “Nồng độ pheromone giới tính: 9000+.
Xeton trong máu: 300+.”
Quý Trì nhìn phiếu, chẳng hiểu gì.
“Cái này...!nghĩa là sao?”
“Không phải cậu đang trong kỳ mẫn cảm,” bác sĩ nói.
“Mà là kỳ phát tình.”
Trong chớp mắt, Quý Trì nổi giận, muốn đập phá cả bệnh viện.
Kỳ phát tình là chuyện của Omega, làm sao một Alpha như cậu lại có kỳ phát tình?
“Đừng nói với tôi là tình trạng của tôi sẽ được ghi vào hồ sơ đặc biệt nhé?” Quý Trì châm chọc.
Bác sĩ không phủ nhận: “Đúng vậy, đây là một trường hợp hiếm gặp.”
“Mẹ kiếp…” Quý Trì rủa thầm.
“Tôi biết cậu khó chấp nhận, nhưng sự thật là cậu đã bị đánh dấu,” bác sĩ nói tiếp.
“Cậu cần người đã đánh dấu cậu để giúp cậu vượt qua kỳ phát tình.”
Hô hấp Quý Trì trở nên nặng nề, đầu óc quay cuồng.
Bị đánh dấu? Một Alpha như cậu bị đánh dấu?
Tài xế bối rối hỏi lại: “Cậu ấy là Alpha mà?”
Bác sĩ đáp: “Chúng tôi là bệnh viện tư nhân Alpha, anh không cần xác nhận lại thuộc tính với chúng tôi.”
Chuyện Omega đánh dấu Alpha tuy hiếm nhưng không phải chưa từng xảy ra.
Bác sĩ đứng dậy: “Triệu chứng của cậu rất nghiêm trọng.
Nếu không được trấn an, cậu sẽ không thể ngồi đây nói chuyện với tôi thêm hai giờ nữa.”
“Nếu cậu bị đánh dấu trong lúc không tỉnh táo, tôi có thể xin dấu truy xuất để tìm hiểu.
Cậu có thể tố cáo đối phương về tội cưỡng bức.”
“Cưỡng bức đánh dấu là một tội ác.”
Tội cưỡng bức… Một Alpha tố cáo cưỡng bức nghe thật nhục nhã.
Bác sĩ nhìn thẳng vào Quý Trì: “Cậu nhớ ra ai không?”
“Tôi không có thời gian.”
Một bóng người vụt qua trong ký ức.
Ánh đèn bệnh viện hòa với ký ức nhấp nháy vụt qua, Quý Trì chợt nhớ ra.
Một tháng trước, cậu đã bị Omega đánh dấu.
“Đi!” Quý Trì ra lệnh cho tài xế: “Tìm cho tôi Omega tôi đã tán ở quán bar Linh Tâm! Bây giờ cậu ta đang ở đâu, đi tìm ngay lập tức!”