Edit: jena
Lúc này chạy thì không còn khả năng.
Hiệu trưởng hiển nhiên biết "hạc" trong "bầy gà" kia là ai, tức điên lên: "Đại Minh! Lại là em!"
Cảnh Tây tròn xoe mắt: "Em có thể giải thích."
Hiệu trưởng: "Em giải thích được gì? Em không phải là người đánh hả?"
Ông vừa đến gần đã thấy mấy học sinh nằm trên đất mặc đồng phục của trường Tam Trung.
Cảnh Tây xuống tay rất có chừng mực, bọn họ chỉ bị đau trong chốc lát là đã có thể tự bò dậy. Hiệu trưởng vốn có máu "gà mẹ", muốn mời cả đám vào văn phòng đàm đạo nhưng bọn học sinh côn đồ lại không vui chút nào, la ó "Ông không có quyền quản chúng tôi!" vọt chạy đi mất.
Mà đám đàn em trường Nhị Trung đã sớm chạy thoát từ lâu, bị bắt lại chỉ có mỗi Cảnh Tây.
Vì vậy cậu phải ngoan ngoãn phối hợp đi theo thầy hiệu trưởng.
Vừa ra khỏi con hẻm nhỏ, ngẩng đầu lên, cậu đã thấy nhân vật chính và thầy chủ nhiệm lớp nên đánh giá một chút về nhân vật của cốt truyện này.
Khí chất của thầy giáo rất tốt, là kiểu trí thức tinh anh xã hội vừa tốt nghiệp đại học.
Có lẽ sợ bị lộ thân phận nên cậu ta đeo một cặp kính đen bảng bự, tóc mái cũng vuốt keo ép xuống, muốn khiến bản thân "xấu xí" đi ít nhiều nhưng bấy nhiêu thứ đó cũng không thể che lấp được khí khái của nhân vật chính với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
Cảnh Tây hỏi hệ thống nhỏ: "Cậu ta tên là gì?"
Hệ thống nhỏ: "Phượng Tinh Nhiên. Vừa rồi ngài đã dọa cậu ta sợ mất mật."
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh: "Không sao, ấn tượng đầu tiên thường không chính xác."
Hệ thống nhỏ lo lắng: "Về sau ngài tiết chế khi đánh nhau nhé?"
Cảnh Tây: "Ta đã tiết chế lắm rồi."
Cậu thấy Phượng Tinh Nhiên và thầy chủ nhiệm nhanh chân đi phía sau hiệu trưởng, lễ phép cười chào hỏi: "Chào các thầy ạ."
Thầy chủ nhiệm "ừm" một tiếng, không muốn nhiều lời.
Phượng Tinh Nhiên mặt không đổi sắc nhìn học sinh cá biệt trước mặt.
Tuy rằng cậu ta không được gia tộc coi trọng nhưng tốt xấu gì thì vẫn sống vô ưu vô lo, cơm nước đầy đủ, từ nhỏ đến lớn đều học ở trường quý tộc, chỉ mới nhìn thấy học sinh cá biệt qua phim ảnh.
Trường cấp ba thường không có quy củ nặng nề về vẻ ngoài của học sinh, học sinh cá biệt này nhuộm highlight vài sợi sáng màu, mái tóc bị gió thổi hơi rối, tuy chưa trưởng thành nhưng ngũ quan sắc nét có vài phần tùy ý, tự tại.
Hơn nữa khi cười lên còn đặc biệt chói sáng, không pha nhiễm tạp chất, nếu không phải vừa chứng kiến một màn gió tanh mưa máu khi nãy, đây chắc chắn là một học sinh dễ gây thiện cảm nhất cho người khác.
Thật là kỳ lạ, Phượng Tinh Nhiên nghĩ thầm.
Cậu ta do dự vài giây, cuối cùng mở miệng: "Em mặc như vậy không thấy lạnh sao?"
Cảnh Tây: "Dạ vẫn bình thường."
Hiệu trưởng hừ lạnh: "Đánh nhau hăng thế mồ hôi vã ra như tắm, sao mà lạnh được?"
Cảnh Tây: "Dạ không. Nếu em nói mình lạnh thì thầy chắc sẽ không nói với em một câu tốt lành gì."
Phượng Tinh Nhiên nháy mắt không không chế được, phụt cười một tiếng.
Hiệu trưởng tức giận quay đầu chỉ thẳng tay vào mặt học sinh cá biệt, thở phì phò. Ông kêu con trai mình dẫn Phượng Tinh Nhiên đi tham quan trường còn dẫn Cảnh Tây đến văn phòng, hỏi: "Sao lại đánh nhau?"
Cảnh Tây: "Bọn họ khi dễ học sinh trường chúng ta, thực sự là do em bị bức đến đường cùng thôi."
Cậu nói xong thì mở diễn đàn trường học ra, dựa theo manh mối mà cộng sự cung cấp, mở ra vài topic: "Thầy xem thử đi, khánh trúc nan thư*, vốn dĩ em muốn cùng bọn họ nói chuyện, nhưng mấy tên côn đồ đó không muốn nói năng gì, vừa gặp đã nhào đến đánh, thầy nghĩ xem không lẽ em đứng yên chịu trận?"
*罄竹難書: Có nghĩa là dù có chặt sạch hết rừng tre làm thẻ thì cũng không thể kể hết tội lỗi. Dùng để ví về tội ác hoặc căn bệnh xã hội trầm trọng
Hiệu trưởng: "..."
Cảnh Tây tròn xoe mắt long lanh nhìn thầy.
Hiệu trưởng cũng nhìn cậu, vài giây sau đập bàn: "Em chỉ bịa chuyện thôi!"
Cảnh Tây: "Em nói thật mà."
Thái độ cậu hòa nhã: "Thế nhưng em cũng phải thừa nhận rằng phương pháp em dùng là không đúng, em đánh người là sai."
Thật ra hiệu trưởng có chút tò mò: "Vậy em nghĩ xem bây giờ em nên làm gì nhỉ?"
Cảnh Tây chần chờ: "Em phải nói cho thầy nghe?"
Hiệu trưởng híp mắt: "Đúng vậy, nói thật."
Cảnh Tây: "Em chưa nghĩ ra."
Hiệu trưởng: "Vậy thì đi về viết bảng kiểm điểm, khai giảng đứng đọc nó trước toàn trường."
Cảnh Tây "Dạ vâng", xoay người rời đi.
Hiệu trưởng: "Tôi cho phép em đi chưa?"
Cảnh Tây ngoan ngoãn quay lại.
Hiệu trưởng cảm thấy học sinh này khá là nghe lời, bắt đầu thao thao bất tuyệt, khuyên bảo cậu học hành chăm chỉ, thi đại học, cho đến khi nghe thấy bụng cậu kêu lên kháng nghị mới chịu thả ra, lấy áo khoác từ tủ quần áo đưa cho.
Cảnh Tây cảm ơn, cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ.
Đàn em cầm balo và quần áo ở bên ngoài chờ, thấy cậu đi ra thì "phần phật" bay qua, hỏi han ân cần.
Cảnh Tây nghe nói có người mời ăn cơm, sảng khoái đi theo, sau khi ăn xong thì alo cho hệ thống nhỏ tìm xe bus quay về trấn, vào một khu phố nhỏ.
Cậu tìm được phòng ở của nguyên củ, nhìn ngắm đồ vật bị ném loạn trong phòng, thảm không nỡ nhìn: "Cậu ta không có người máy gia dụng à?"
Hệ thống nhỏ: "Có, nhưng bị đập thành từng mảnh rồi."
Cảnh Tây: "Không đem đi sửa?"
Hệ thống nhỏ: "Đã sửa nhưng không sửa được, phí sinh hoạt học phí đều là tự cậu ta đi làm thêm kiếm được, nghèo khó không có tiền mua đồ mới."
Cảnh Tây liền phân phó nó chuyển một số tiền sang, đi ra ngoài tìm khách sạn, dự định ngày mai mua một con AI mới đến dọn dẹp rồi mới vào ở được.
Mới vừa tắm xong, Đoạn Trì đã gửi tin nhắn hỏi thăm.
Cảnh Tây: [ Cũng ổn lắm. ]
Đoạn Trì: [ Em đổi thân thể rồi? ]
Cảnh Tây: [ Đổi rồi. Từ giờ gọi tôi là anh Minh. ]
Đoạn Trì: "..."
Hắn nhìn xưng hô có phần quen thuộc này, im lặng một chút, đem tài khoản bị quăng vào danh sách đen mở ra.
Hắn hỏi: [ Là cái này? ]
Cảnh Tây mở điện thoại của nguyên chủ, đáp lời: [ Suy nghĩ kĩ chưa? Con trai của anh có thể bị mất mạng đó. ]
Đoạn Trì cong cong khóe miệng: [ Tôi không có con trai, chỉ có người yêu. ]
Cảnh Tây nhướng mày, không cắn miếng mồi ngon này.
[ Tôi yêu người ấy lắm, chỉ cần cậu ta quay trở về bên tôi, cậu muốn làm gì tôi cũng được. ]
Hệ thống nhỏ hít hà cơm chó thượng hạng.
Cảnh Tây: "Làm sao?"
Hệ thống nhỏ ngay lập tức kéo khóa miệng, giả bộ chết máy.
Cảnh Tây ngươi một câu ta một câu với Đoạn Trì một chút rồi chuyển đến chính sự, hỏi giao tình giữa hắn với Úc Bạc.
Đoạn Trì: [ Lần này em muốn làm gì? ]
Cảnh Tây: [ Chờ anh đến rồi tôi nói cho anh. ]
Hai người nói chuyện đến khuya, Cảnh Tây bắt đầu buồn ngủ.
Cậu tắt đèn, trước khi ngủ alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ giả bộ chết máy, dò hỏi thời gian nguyên chủ sẽ giúp nhân vật chính.
"Khoảng một tuần sau, thầy giáo đang đứng ngắm hoa mai bên đường thì bị trẹo chân, lúc ấy xung quanh không có ai, chỉ có thể lết từng bước. Nguyên chủ đang trên đường đi làm thì thấy, tiện đường giúp cậu ta đến trạm giao thông công cộng."
Cảnh Tây: "Cậu ta đi làm ở đâu?"
Hệ thống nhỏ: "Hostclub. Khi cậu ta vào trong thành phố chơi, bị giám đốc nhìn trúng, muốn thuê cậu ta làm việc. Cậu ta nghe tiền lương cao nên đồng ý, diện mạo của cậu ta ở đó cũng rất được chào đón."
Cảnh Tây mở mắt: "Cậu ta làm host?"
Hệ thống nhỏ: "À không, chỉ là người phục vụ thôi, nhưng cũng có không ít người muốn cậu ta bồi rượu cho mình."
Cảnh Tây: "Cậu ta có làm không?"
Hệ thống nhỏ: "Cũng không hẳn. Chỉ có hai ba lần cậu ta đem rượu vào phòng, có phú bà bỏ tiền ra muốn cậu ta uống một chén, cậu ta uống xong, cầm tiền đi rồi muốn nghỉ việc."
Cảnh Tây đánh giá: "Không tồi, học sinh cá biệt biết co được dãn được."
Hệ thống nhỏ: "Nhưng sau này gương mặt của cậu ta chọc không ít phiền toái, một lần thầy giáo nhận được tin thì đi cứu cậu ta, qua đó quen biết với Úc Bạc."
Cảnh Tây: "Không phải nói cậu ta chọc Úc Bạc sao? Chọc như thế nào?"
Hệ thống nhỏ: "Cậu ta bị hạ thuốc, chạy trốn vào một phòng trống, sau đó Úc Bạc đi vào, ngay lúc đó thuốc phát tác. Hôm đó Úc Bạc uống quá nhiều, sức chiến đấu cũng giảm xuống. Tình hình lúc đó tương đối hỗn loạn, thầy giáo vừa tìm đến, thiếu chút nữa hắn động thủ đánh người, cuối cùng phát hiện là hiểu lầm."
Cảnh Tây khen: "Tốt lắm, rất drama máu chó."
Hệ thống nhỏ: "Bây giờ đổi thành ngài, ngài cũng không làm như vậy đâu đúng không?"
Cảnh Tây: "Ta có thể đánh tên hạ thuốc."
Hệ thống nhỏ theo bản năng muốn khuyên cậu đừng làm chuyện dại dột, nhưng nghĩ lại tính tình của cậu, lại còn thêm Đoạn Trì, tức khắc ngậm bồ hòn làm thinh.
Cảnh Tây nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đi mua đồ.
Ở đây năm trấn nhỏ tạo thành một khu, có ba trường trung học và hai khu thương mại ở khu trung tâm. Nói là "trung tâm" nhưng vì ở gần vùng biên giới, thực sự không quá sầm uất, phát triển như trung tâm thành phố, so với khu trung tâm của tinh cầu Thập Lạc thì càng không sánh bằng. Thế nhưng về cơ bản thì các phương tiện và đồ dùng sinh hoạt vẫn có đầy đủ, không cần đi đến nơi khác mua.
Cảnh Tây mua một đống đồ vật, quay về phòng trọ sửa sang.
Đột nhiên cậu nhìn thấy ở trong góc phòng có một người máy bị hỏng, trong lòng hơi động, đem nó kéo ra ngoài kiểm tra một chút.
Hệ thống nhỏ hỗ trợ, có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng ngài không thích ở đây, sẽ tìm phòng trọ ở gần trường học ở cơ."
Cảnh Tây: "Cốt truyện này của các ngươi, có phải là lúc trước thầy giáo xử lý rắc rối do nguyên chủ gây ra, Úc Bạc bên cạnh hỗ trợ, sau đó hai người thảo luận tìm cách đưa ta quay đầu là bờ, chờ đến lúc sau Úc Bạc phát hiện Đại Minh là em họ của mình thì bắt đầu vô trận, đúng không?"
Hệ thống nhỏ: "... Không sai biệt lắm."
Cảnh Tây: "Cho nên nếu ta quá khác thường thì giải thích cũng mệt, cứ ở đây thôi."
Hệ thống nhỏ thở dài, đúng thật vậy, nhìn cậu tháo gỡ con AI ra, nói: "Cái này sửa không tốt lắm."
Cảnh Tây: "Đổi linh kiện là được."
Hệ thống nhỏ: "Không phải mua cái mới là được rồi sao?"
Não nó tạch tạch tạch soát lại các dữ kiện, bắt đầu phản ứng kích động: "Tôi biết rồi! Ngài muốn sửa xong thì đưa cho Đoạn Trì!"
Cảnh Tây lựa chọn làm lơ bệnh nhân fan girl giai đoạn cuối.
Hệ thống là một fan girl chèo thuyền chuyên nghiệp, thật sự không thể nhịn nổi: "Nói nói nói, đi mà. Ngài cứ nghẹn một bụng tâm sự như vậy, ngài không khó chịu sao?"
Cảnh Tây: "Không khó chịu."
Hệ thống nhỏ học theo ngữ điệu của Hồ Tiêu: "Ngài quả thật là một người hiên ngang bất khuất."
Cảnh Tây ngay lập tức phì cười.
Một người một hệ thống kiểm tra xong người máy, lên mạng tìm kiếm thêm linh kiện và công cụ, sau đó chuyên tâm tu sửa AI.
Ở đây không giống ở trạm thu mua phế phẩm có nhiều dụng cụ chuyên nghiệp, Cảnh Tây chỉ có thể tự tay sửa, tốc độ có hơi chậm. Cậu mất ba ngày mới sửa xong, thảnh thơi nhàn nhã thêm vài ngày rồi đi làm.
Hostclub ở trung tâm thành phố phồn hoa, 7 giờ tối cậu bắt đầu làm việc.
Nhưng trước khi vào làm cần có công tác chuẩn bị cho nên cậu đến tương đối sớm, nghe lời nhắc nhở của hệ thống nhỏ mà gặp trúng Phượng Tinh Nhiên trên đường.
"Tại sao cậu ta không gọi taxi?" Cảnh Tây hỏi: "Không dám?"
Hệ thống nhỏ: "Tất nhiên rồi. Cậu ta vừa mới chạy trốn khỏi nhà, gần đây luôn dùng tiền mặt, không dám dùng ví điện tử, càng không dám đi phi thuyền."
Cảnh Tây nghĩ đúng là thảm, bước nhanh lên, hô to: "Thầy ơi?"
Phượng Tinh Nhiên vẫn chưa quen với xưng hô này, chờ người đằng sau gọi thêm hai tiếng nữa mới quay lại, phát hiện ra là học sinh cá biệt, trong chớp mắt có chút khẩn trương: "Là em hả?"
Cảnh Tây nhìn cổ chân cậu ta: "Thầy bị sao vậy?"
Phượng Tinh Nhiên cười khổ: "Trật chân."
Cảnh Tây: "Vậy sao thầy không đi bệnh viện?"
Phượng Tinh Nhiên: "Thầy đang tính đi xe bus đây."
Cảnh Tây: "Em cũng đang đến đó, để em giúp thầy."
Phượng Tinh Nhiên xua tay: "Không cần đâu."
"Đường đi còn dài lắm, để em giúp thầy." Cảnh Tây ngồi xổm trước mặt cậu ta: "Em khỏe lắm, thầy yên tâm."
Phượng Tinh Nhiên do dự vài giây, cuối cùng chấp nhận.
Cậu cảm thấy học sinh cá biệt này cũng không tệ lắm, nói nhiều chút: "Nhà em ở khu này à?"
Cảnh Tây: "Dạ."
Phượng Tinh Nhiên: Bây giờ em đi đâu?"
Cảnh Tây: "Em đi làm."
Phượng Tinh Nhiên ngạc nhiên: "Em đi làm?"
Cảnh Tây dùng giọng điệu thản nhiên "bán thảm": "Cha em qua đời, mẹ tái giá với người khác, cho nên em sống một mình từ năm 10 tuổi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bức Màn Hôn Nhân
2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
3. Dũng Sĩ Và Ma Pháp Sư
4. Tâm Niệm Em Đã Lâu
=====================================
Phượng Tinh Nhiên không ngờ một người có vẻ cà lơ phất phơ như thế này lại có cuộc sống như vậy.
Cậu hơi hé miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
Cảnh Tây chủ động tìm đề tài: "Còn thầy, thầy đến đây làm gì?"
Phượng Tinh Nhiên theo bản năng đáp: "Ngắm hoa mai."
Cậu nói xong thì ngậm miệng lại, vừa rồi chỉ mới đi bộ một đoạn ngắn đã cảm thấy cuộc sống mình bế tắc, bản thân quá mức đáng thương, nhưng hiện tại so sánh với đứa trẻ này, phiền não lo âu của mình có đáng gì đâu.
Phượng Tinh Nhiên bộc bạch: "Em thật giỏi."
Cảnh Tây không hề khiêm tốn: "Đúng không ạ? Em cũng thấy mình giỏi."
Phượng Tinh Nhiên cười cười, buồn bực trong lòng đã tiêu biến mất.
Hệ thống nhỏ vô cùng hài lòng.
Với đầu óc và mị lực của Cảnh Tây, tạo thiện cảm cho người khác quá mức dễ dàng.
Để phòng ngừa, nó vẫn tri kỉ vì cả hai mà tra xét hoàn cảnh xung quanh: xe bus ổn định, tình hình giao thông tốt đẹp không bị ùn tắc, 20 phút nữa xe bus sẽ đến trạm, bọn họ có thể nói chuyện với nhau khá lâu... Từ từ, tại sao phía trước lại có nhiều người như vậy?
Nó phóng mắt zoom lên, "oe" lên: "Cảnh Tây! Ngài đừng đi!"
Cảnh Tây hơi dừng bước: "Sao vậy?"
Hệ thống nhỏ: "Đoạn... A không cái tên con trai của Đoạn Trì đang đứng chặn đường phía trước chờ ngài đến!"
Cảnh Tây: "Sao họ biết ta đi đường đó?"
Hệ thống nhỏ nhanh chóng điều tra.
Trong cốt truyện chính, việc đánh hội đồng cũng không căng thẳng như thế này, lần trước đánh xong liền thôi, nhưng lần này Cảnh Tây xuất hiện đánh người ta quá tàn nhẫn, đám đàn em Tam Trung tức giận lên mạng chửi bới. Tên cầm đầu cảm thấy quá mất mặt, muốn báo thù.
Mà việc Cảnh Tây bị giám đốc hostclub nhìn trúng rồi ký hợp đồng làm việc cả trường Nhị Trung đều biết, nghe nói đó là một nơi rất xa hoa, còn có cả người đại diện, minh tinh xuất hiện ở đó, bởi vậy đám đàn em của Đại Minh "nổ" cho người người nhà nhà biết chuyện này, nói cậu ta về sau có thể làm minh tinh luôn. Tên cầm đầu Tam Trung tất nhiên cũng biết.
Cảnh Tây nghe xong, trầm mặc.
Phượng Tinh Nhiên thấy cậu dừng lại, hỏi: "Thầy nặng quá hả?"
Cảnh Tây: "Dạ không. Em cảm nhận được sát khí."
Phượng Tinh Nhiên: "... Gì?"
Cùng lúc đó, một đám người chờ trong góc tối nhịn không được, cầm gậy gộc nhào ra.
Phượng Tinh Nhiên: "!!!"
Cảnh Tây không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Một đám người Tam Trung rống giận: "Mày có bản lĩnh thì đừng chạy!"
Cảnh Tây: "Tụi bây không động tới người vô tội thì tao không chạy nữa."
Tên cầm đầu: "Tụi tao không động!"
Cảnh Tây tin? Chắc chắn là không.
Cậu và Phượng Tinh Nhiên trò chuyện cả đoạn đường, mọi người đều nhìn thấy. Nếu đánh không lại, bọn họ làm sao mà không lấy Phượng Tinh Nhiên uy hiếp cậu được.
Cảnh Tây: "Đến đây, đuổi kịp tao thì đánh."
Người Tam Trung "đm" một tiếng, cắm cổ chạy theo.
Con đường nhỏ an tĩnh bỗng chốc ầm ầm ào ào, người qua đường nhìn thấy một thiếu niên cõng một người lao về phía trước như điên, phía sau là một đám côn đồ cầm gậy gộc giơ cao, hình ảnh vô cùng kich thích.
Hai bên một trước một sau chạy mấy trăm mét, khoảng cách bắt đầu thu hẹp.
Hệ thống nhỏ: "..."
Phượng Tinh Nhiên:..."
Phượng Tinh Nhiên tự nhận mình là người trưởng thành nhưng chưa bao giờ gặp qua trường hợp này.
Cậu càng nhìn đám người đằng sau kéo đến càng gần, giọng nói run run: "Em... Em... Hay em bỏ thầy xuống đi? Cõng theo thầy em thoát không nổi đâu..."
Cảnh Tây không rảnh rỗi trả lời, thương lượng với hệ thống nhỏ: "Có thể cho ta chút năng lượng được không?"
Hệ thống nhỏ vô cùng tuyệt vọng: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng bây giờ không đủ điều kiện, bởi vì thực lực của ngài có thể đánh thắng bọn họ. Hơn nữa thân thể này của ngài là gen hỏng..." Cảnh Tây chưa nghe xong, đã nghe giọng của Phượng Tinh Nhiên: "Alo, cảnh, cục cảnh sát? Chúng tôi đang bị người đuổi giết, cứu mạng!"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Ba mươi giây ngắn ngủi trôi qua, hệ thống nhỏ kêu lên thảm thiết: "Ngài không thể để cậu ta gặp cảnh sát! Thân phận của cậu ta là giả!"