Edit: jena
Chị bảy buổi chiều cùng ngày đã được thả về nhà.
Tuy rằng cô có nhắn tin với Tiểu Khang rằng muốn sát hại chồng mình nhưng thủ pháp gây án, hung khí gây án vẫn chưa có lên kết hoạch, vì vậy liều mạng thừa nhận mình và tình nhân chỉ nói giỡn. Cảnh sát đến nhà họ Phong tìm chứng cứ cũng không tìm thấy gì, cũng không chịu nổi tiếng gào rú thảm thiết áp lực từ cô, vì vậy đành phải thả người đi.
Chồng cô đã dự đoán được kết quả này từ sớm.
Hắn không đánh phụ nữ, những tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cục tức này, vì vậy mua tài khoản clone, đăng ảnh chụp và video của cô ta trong sở cảnh sát cùng lịch sử trò chuyện của đôi gian phu dâm phụ này lên mạng.
Gần đây không ai không biết đến cái tên Phong Bạch Thanh, cộng thêm tiếng tăm nhan sắc của chị gái thứ bảy của cậu, sự tình liên quan đến cả hai người này nên trạng thái vừa đăng nhanh chóng leo lên hot search.
Acc clone đăng tải những hình ảnh cô ta khi bị phanh phui chuyện xấu không chỉ không chột dạ mà còn cứng miệng vu oan cho con thỏ nhỏ, bắt em trai mình sa thải cậu ta.
Con thỏ nhỏ là ai?
Fan của Hồ Tiêu không ai không biết.
Chú hai bị người khác khi dễ như vậy, bọn họ không lên tiếng thì còn đâu là tình nghĩa?
Kết quả khi lửa đã cháy còn được đổ thêm dầu đó chính là khi chị bảy vừa bước vào cửa, chuẩn bị ăn cơm thì chuyện xấu của chính mình đã bị người người nhà nhà biết, thậm chí mắng nhiếc cô tâm địa rắn rết xấu xa khiến cô điên tiết bẻ gãy mất đôi đũa.
Đoạn Trì và Hồ Tiêu cũng sớm nhìn thấy hot search hiện tại, không hẹn mà cùng gửi tin nhắn cho người nào đó, nội dung đều là: [ Là do em/chú hai làm? ]
Cảnh Tây nhìn tin nhắn, lựa chọn trọng sắc khinh bạn.
[ Anh nói gì vậy? Em không hiểu gì hết. ]
Đoạn Trì đầu dây bên kia cười nhẹ một tiếng: [ Được rồi, là tôi hiểu lầm em. ]
Cảnh Tây cong cong khóe miệng, gửi một tệp gif xoa đầu cho đối phương.
Đoạn Trì: [ Hôm nay sao rồi? ]
Cảnh Tây: [ Tốt lắm. ]
Đoạn Trì: [ Cậu ta có làm khó em không? ]
Cảnh Tây: [ Tất nhiên là không có rồi. ]
Cậu kể lại mọi chuyện, còn tỏ vẻ bây giờ mình đang mềm lòng "cho" Phong Bạch Thanh thời gian thử việc, nếu được thì mới ở lại với người ta.
Đoạn Trì nghe đến đây thì nhíu mày. Sức hấp dẫn của Cảnh Tây như thế nào không ai hiểu rõ hơn hắn, vì vậy nhắc nhở cậu mong chóng nói cho Phong Bạch Thanh là mình đã có người yêu rồi.
Cảnh Tây: [ Em biết rồi. ]
Vừa gửi tin nhắn xong, Phong Bạch Thanh vừa lúc nói: "Nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy? Cơm cũng không thèm ăn."
Cảnh Tây nhân cơ hội nói luôn: "Người tôi yêu thầm."
Phong Bạch Thanh tức khắc tò mò, thế nhưng trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì: "Cậu mà cũng yêu thầm người khác?"
Cảnh Tây: "Có chứ. Cậu không có à?"
Phong Bạch Thanh: "Không có."
Cảnh Tây: "Vậy cậu thích người như thế nào? Tôi có thể giới thiệu cho cậu."
Phong Bạch Thanh: "Không cần. Tôi không thích ai cả."
Chuyện này không quan trọng, cậu rất muốn biết với một người thông minh như con thỏ nhỏ có thích người như thế nào, hơn cả vì sao tới giờ vẫn chưa thành đôi, hỏi: "Cậu tỏ tình chưa?"
Cảnh Tây: "Chưa. Tôi ngại lắm."
Phong Bạch Thanh dịu dàng nhìn cậu.
Cảnh Tây vô cùng thành thật: "Thật mà. Cậu đừng nhìn tôi thích gây sự như vậy mà can đảm, thật ra trên phương diện tình cảm tôi nhát lắm."
Phong Bạch Thanh: "Hay tôi giúp cậu?"
Cảnh Tây: "Thôi không cần, chuyện của tôi, tôi muốn tự mình xử lý."
Phong Bạch Thanh một chữ cũng không tin, đẩy hai dĩa rau xanh qua cho đối phương, sau đó kéo dĩa thịt về phía mình.
Cảnh Tây là con thỏ, ăn rau cỏ không có chút mệt mỏi nào, gắp một cọng bỏ vào miệng nhai nhai, tiếp tục nhắn tin với Đoạn Trì, thuận tiện cùng hắn bàn luận làm sao để giúp Phong Bạch Thanh có ý chí sống.
Ký ức của Đoạn Trì đã dần khôi phục, hỏi: [ Có phải cậu ta có chút giống em không? ]
Cảnh Tây: [ Hình như có một chút. ]
Đoạn Trì: [ Vậy thì lúc đó em nhờ điều gì mà sống tiếp? ]
Cảnh Tây: [ Thật ra em cũng không nhớ rõ lắm. ]
Cậu đã quên thế giới nào, hình ảnh gì, đột nhiên trong lòng cậu bỗng xuất hiện một suy nghĩ rằng sống cũng không phải tệ lắm. Nhưng thời gian lúc đó quá ngắn ngủi, chờ đến khi cậu có thể ý thức được việc này đã bắt đầu chết thì sẽ tiếc nuối cực kỳ.
Đoạn Trì: [ Tôi còn tưởng là vì tôi. ]
Cảnh Tây cười cười: [ Đúng rồi, là vì có anh ở đây chơi với em. ]
Cậu tự hỏi một chút: [ Anh nghĩ thử xem, nếu em cũng ở bên cạnh chơi với cậu ta, liệu cậu ta có thể từ từ không muốn chết nữa? ]
Đoạn Trì: [ Không được. ]
Cảnh Tây biết trong lòng hắn băn khoăn cái gì, bổ sung: [ Nếu là nhiều người chơi với cậu ta thì sao? ]
Đoạn Trì: [ Còn có ai nữa? ]
Cảnh Tây: [ Hồ Tiêu đang trên đường đến đây nè. Nếu cậu ta không vội thì em kéo cậu ta tới chơi chung. ]
Đoạn Trì: [ Còn ai nữa không? ]
Cảnh Tây: [ Phải đi tìm thêm. ]
Có thể có người giống Hồ Tiêu thì thực sự quá ít.
Ngoại trừ Hồ Tiêu và Đoạn Trì, đến đây Cảnh Tây cũng chỉ gặp qua được vài người, đại đa số những người cậu quen đều ở bộ phận trọng sinh, những người còn lại là ở cục quản lý... Từ từ, Lộ A không phải đang nói là đang tìm thân thể để đến đây sao? Cũng qua một thời gian rồi, hẳn là có rồi chứ nhỉ?
Tuy rằng Lộ A và Hồ Tiêu vẫn còn công việc phải làm, nhưng ít nhất vẫn có thời gian đến đây để giúp cho Phong Bạch Thanh nhận ra rằng trên đời này vẫn còn nhiều người thú vị đúng không? Có lẽ một giây phút nào đó cậu ta sẽ thấy rằng sống cũng không tồi lắm.
Cậu trong lòng tính toán tối nay sẽ liên lạc với Lộ A, lại phát hiện thêm: [ Không nhất định phải là người ở đây, nếu em thấy tính cách ổn hoặc biết làm việc em vẫn có thể chấp nhận được ]
Đoạn Trì: [ Được rồi, để tôi tìm thử. ]
Cảnh Tây lại nói chuyện với hắn thêm vài câu, lúc này mới quay sang chiếu cố cháu trai minh tinh nhà mình.
Cậu đã giải thích nguyên nhân vì sao mình ở đây cho Hồ Tiêu, cũng giống với lí do thoái thác với Phong Bạch Thành, lúc này lại kể thêm vài tình tiết trọng điểm.
Hồ Tiêu: [ Oh wow, có thể tùy tiện gây chuyện? Tôi thích, dẫn tôi theo với. ]
Cảnh Tây đứng ở lập trường là một trợ lý, quăng qua một câu: [ Cậu còn nhớ mình là ảnh đế không vậy? ]
Hồ Tiêu: [ Tôi có thể linh hoạt sắm vai mà [uốn éo] ]
Cảnh Tây bật cười: [ Chờ cậu đến rồi nói. ]
Cậu tắt điện thoại, chuyên tâm ăn cơm. Sau khi ăn xong thấy thiếu gia không có chuyện gì cho mình làm thì trở về phòng tắm rửa, leo lên giường gọi điện cho Lộ A.
Lộ A lần này trả lời hơi chậm, nửa ngày sau vẫn chưa có động tĩnh.
Cảnh Tây nghĩ rằng trong cục có chuyện, vì vậy vừa chờ tin vừa xem xét bug.
Vì "người kia" ngoài ý muốn bỏ mình, so với cốt truyện chính sai lệch lớn nên để lại bug cũng lớn, cậu nhìn thấy một đống điểm đỏ nhấp nháy, bỗng chốc đau đầu.
Hệ thống nhỏ: "Ngài xem cái này làm gì vậy?"
Cảnh Tây: "Tìm thử chuỗi số liệu kia có thể ở trên người ai."
Hệ thống nhỏ cũng đã biết chuyện về chuỗi số liệu đó, hỏi: "Làm sao để tìm ạ?"
Cảnh Tây: "Dựa vào hai quy tắc của hai cốt truyện trước, hẳn là sẽ ở trên người của người trong quá trình theo đuổi."
Hệ thống nhỏ hiểu, nhanh chóng tìm thử.
Nhưng mà không có "người kia", bên người Phong Bạch Thanh toàn là những người đến rồi đi theo lợi ích của mình, vẫn chưa có ai gây thiện cảm được cho cậu ta.
Một người một hệ thống nhìn danh sách, im lặng hai giây, Cảnh Tây tắt trang bug lại, mở cốt truyện ra, dặn dò hệ thống đánh dấu những người cần dọn dẹp.
Hệ thống nhỏ nghe lời làm việc. Giai đoạn đầu có chị bảy, sau đó có anh trai thứ 23, khi còn nhỏ, Phong Bạch Thanh đều bị hai người này bắt nạt.
Cảnh Tây xem thông tin nó gửi qua, lập tức nhướng mày, cảm thấy dường như ông trời vừa cho cậu một cơ hội lớn.
Hệ thống nhỏ: "Ngày mai ngài muốn xử lý hắn luôn?"
Cảnh Tây: "Người đã đưa đến cửa, không lẽ không làm?"
Hệ thống nhỏ thắp cho anh trai thứ 23 kia một cây nến.
Cảnh Tây lên kế hoạch xử lý đối phương. Chờ đến rạng sáng thì nhận được tin nhắn của Lộ A.
[ Rốt cuộc cũng chịu nhắn tin cho tôi? Nhìn tin nhắn của tôi xa tít tắp trên kia đi, cảm thấy bản thân cần phải giải thích chút gì không nào? ]
Cảnh Tây: [ Cậu sang đây tôi tự mình giải thích. Trong cục sao rồi? ]
Lộ A: [ Sếp dẫn người ở tổng cục nhanh chóng quay về, vì phòng ngừa số liệu len lỏi vào, gần đây chúng tôi phải sắp xếp trận mạc phòng thủ quanh bộ phận xuyên thư, tổng cộng có ba lớp, toàn là tiêu chuẩn giống với hồ phong ấn, khá phiền toái. ]
Cảnh Tây nghĩ thầm thảo nào không có thời gian trả lời tin nhắn, hỏi: [ Khi nào thì xong việc? ]
Lộ A: [ Cũng nhanh thôi. Làm phòng tuyến xong thì lên kế hoạch tiêu diệt triệt để chuỗi số liệu kia. Tôi cũng đăng ký tham gia chiến dịch lần này, cũng tìm thấy thân thể phù hợp rồi. ]
Cảnh Tây: [ Vậy thì tốt. Nếu cậu tới sớm thì có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ sớm luôn được đó. ]
Lộ A: [ OK. Chờ nhé. ]
Cảnh Tây ngắt kết nối, nghỉ ngơi một chút, sáng hôm sau thành thật ở trong sân vườn tập thể dục, ngẫu nhiên còn đùa nghịch với hoa cỏ xung quanh, vô cùng vui vẻ.
Phong Bạch Thanh quan sát cậu một ngày, cảm thấy hôm nay cậu không muốn làm việc, lại đến buổi thấy đối phương đi bộ ra sân.
Nửa giờ sau, bên ngoài vang lên chút ồn ào, ngay sau đó, con trai của chú năm chạy đến, vẻ mặt nôn nóng: "Anh họ ơi, anh đến đây xem một chút đi. Cha em gọi điện cho em nói rằng trợ lý của anh bị người ta ức hiếp!"
Phong Bạch Thanh nghĩ thầm con thỏ nhỏ kia không hành người khác thì không chịu nổi, trên mặt tỏ vẻ thật là ngoài ý muốn, đi theo cậu bé ra ngoài sân.
Từ chỗ cậu đến đó cách khá xa, càng tới gần, âm thanh càng loạn hơn, mơ hồ còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Vừa đến hiện trường, ngẩng đầu lên nhìn thấy một người trần trùng trục vọt ngang qua, một đám người "xôn xao" đuổi theo sau.
Trừ việc này ra, trong sân còn có thêm vài người đang mơ mơ màng màng, quần áo xộc xệch, tư thế khó coi. Ba bốn thiếu nữ tỉnh táo thì ôm lấy nhau khóc lóc.
"Tới đây! Đuổi theo anh đi! Đêm nay thiếu gia là của các em hết!" Người trần trùng trục lại "vèo" chạy ngang qua chỗ của Phong Bạch Thanh.
Phong Bạch Thanh: "..."
Tốt lắm, rất náo nhiệt.
Cảnh Tây nhìn thấy thiếu gia nhà mình, hai mắt đỏ hoe chạy tới, lại lần nữa yếu ớt núp sau lưng đối phương.
Phong Bạch Thanh xoay đầu liếc cậu một cái, thần sắc trìu mến xoa đầu: "Sao lại thế này?"
Cảnh Tây hít hít mũi, không cần mở miệng, chú năm đi theo đã giúp đỡ nói.
Cảm thụ buổi sáng và buổi tối khác nhau. Ban ngày con thỏ nhỏ vẫn đi dạo quanh khu nhà cũ, định buổi tối lại đi thêm một lần nữa, nhưng hôm qua vừa xảy ra chuyện, không thích hợp để đi ra ngoài, vì vậy tối nay cậu ấy đi đến chỗ này, vừa lúc gặp phải chú năm.
Hai người lại đi dạo quanh khu nhà cũ, bất tri bất giác đi đến khu vực phía đùa, đột nhiên nghe thấy tiếng người từ trong một tòa nhà bỏ hoang. Chú năm đương nhiên tò mò, mở cửa ra nhìn, phát hiện một đám người đáng cắn thuốc phiện, một người trong đó nhìn thấy con thỏ nhỏ đáng yêu, đứng dậy muốn kéo người nhập cuộc, sự việc cũng từ đó mà loạn lên.
"Cái kia..." Chú năm chỉ tay vào nhân vật trần trùng trục nọ: "Là Tiểu Hào, là đứa cắn thuốc nhiều nhất."
Lời vừa dứt, gia chủ nhà họ Phong cũng chạy đến nơi.
Con trai nhà mình tụ tập cắn thuốc ở nhà cũ, trên mặt ông một mảnh xanh mét, phân phó người tóm Tiểu Hào lại, cho hắn một bạt tay.
Tiểu Hào chưa từng bị đánh, cả người sảng thuốc, lập tức nói: "Đánh tiếp đi!"
Gia chủ: "..."
Ông tức giận đến mức thở hổn hển, vừa định cho con trai rớt xuống ao cho tỉnh lại thì nghe thấy tiếng còi hụ cảnh sát ò e ò e đến.
Sắc mặt của ông sợ hãi: "Ai lại báo cảnh sát?!"
Nhưng mà lời này bây giờ đã trở nên vô dụng, máy bay quân dụng đã hạ cánh, cảnh sát đem toàn bộ những người này rời đi.
Chị bảy nghe được động tĩnh cũng chạy ra xem, lạnh lùng nói: "Lại là cái tên sao chổi kia, mày có phải hay không tới đây phá hoại hạnh phúc gia đình người khác?"
Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía con thỏ nhỏ.
Phong Bạch Thanh ngăn tầm nhìn của bọn họ lại, từ tốn hỏi: "Mấy người phạm sai lầm, không cảm thấy mình có vấn đề mà còn trách phạt người bị hại. Đây là đạo lý gì?"
Cậu nhìn chị gái mình: "Tôi cảm thây trạng thái gần đây của chị không tốt lắm đâu. Chuyên tâm tịnh dưỡng đi."
Chị gái nghe được ngụ ý của cậu, hét to: "Mày mới có bệnh! Nói không chừng trên người mày cũng mắc bệnh điên giống con mẹ nhà mày đấy!"
Gia chủ gầm lên: "Câm miệng lại hết cho tao!"
Trong sân lại một mảnh yên tĩnh.
Ngay sau đó, Phong Bạch Thanh làm lơ sắc mặt khó coi của gia chủ, nhẹ nhàng thở dài: "Tôi biết chị bảy có thành kiến với tôi, mấy người cũng không ít người muốn tính kế với tôi, tôi ở đây chẳng được yên ổn chút nào, vừa lúc có cơ hội này thì tôi dọn ra ngoài ở cũng được."
Cậu nói xong thì sờ đầu con thỏ nhỏ: "Đi thôi, về dọn đồ nào."
Cảnh Tây nghẹn ngào "dạ vâng", ngoan ngoãn đi theo thiếu gia nhà mình.
Mọi người ngay lập tức cảm thấy không ổn.
Từ nhỏ Phong Bạch Thanh đã không thân thiết với bọn họ, bây giờ sợ là một đi không trở lại. Mà tinh vực lớn như vậy, bọn họ làm sao mà tìm được người?
Lại nói thêm, đây mà là người gì? Là một đống tiền đó có biết không!
Bọn họ gấp gáp đuổi theo khuyên bảo, mỗi người một ý cuối cùng mới khiến đối phương từ bỏ ý định.
Đêm đó không còn giá trị gì nên chị bảy liền bị trói gô lên xe cứu thương, một đường chạy thẳng đến bệnh viện tâm thần.
Hệ thống nhỏ nhìn một màn này, báo cáo cho Cảnh Tây.
Hai nhân vật có vai diễn quan trọng cứ thế rời khỏi sân khấu.
Cảnh Tây vô cùng hài lòng, chia sẻ một kho hình ảnh mình mới chụp được cho Phong Bạch Thanh.
Phong Bạch Thanh nhìn cậu: "Lần này là sao nữa?"
Cảnh Tây: "Thật ra lần này là do trùng hợp thôi."
Phong Bạch Thanh: "Vậy thì lần trước không phải à?"
Cảnh Tây: "Lần trước là do may mắn."
Phong Bạch Thanh không bày tỏ ý kiến: "Ngày mai muốn làm gì?"
Cảnh Tây: "Mai không làm gì hết, tránh cho mọi người nghi ngờ."
Trên thực tế cậu vung tay xử hai nhân vật kia đã giải quyết giúp Phong Bạch Thanh hai người trọng yếu rồi, có lẽ nhờ vậy mà thiếu gia đã phát hiện ra chút niềm vui trong cuộc sống.
Cảnh Tây: "Cậu hết thời gian thử việc rồi."
Phong Bạch Thanh: "Cậu cũng tạm qua cửa rồi, về sau chờ biểu hiện của cậu."
Cảnh Tây vẻ mặt ngoan ngoãn: "Sẽ không làm thiếu gia thất vọng."
Vài ngày sau, Hồ Tiêu và Tần Triệu đã đến cảng, trực tiếp đến thẳng cơ ngơi nhà họ Phong.
Phong Bạch Thanh nghe Hồ Tiêu muốn đến, rất vui vẻ ra đón tiếp.
Vừa bước vào phòng ăn, ảnh đế đã nhào đến bắt tay đối phương.
"Đây hẳn là chú họ đúng không?" Hồ Tiêu gọi vô cùng chân thành. "Xin chào chú họ, chú gọi tôi là Tiêu Tiêu được rồi."
Phong Bạch Thanh: "..."
Đường đường là ảnh đế mà lại có cái phong cách này à?