Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Edit: jena

Tuy rằng Cảnh Tây tiếc nuối khi Lộ A bị sa thải, nhưng bị sa thải đến mức đần mặt như vậy quả là một chuyện vui hiếm thấy, cậu sung sướng vì bạn mình gặp họa.

Sớm biết như vậy cậu đã quay video lưu làm kỉ niệm rồi.

Cậu trả lời: [ Xin chân thành cảm ơn. Nhờ cậu mà tôi có thể cười suốt cả tuần. ]

Lộ A: [ Chơi đủ chưa? ]

Cảnh Tây: [ Cậu nghĩ sao? ]

Lộ A: [ Làm sao mà tôi biết chỉ một câu "Uống nhiều nước ấm." lại có thể bị sa thải ngay chứ? Tính tình cậu ta quái gở như vậy à? ]

Cảnh Tây nén cười, vừa nghe thiếu gia xem xét đám người bên cạnh để tuyển thêm trợ lý vừa kể cốt truyện cho Lộ A.

Lộ A cảm thấy không thể đứng ngốc ở trước của nhà người ta được, đành cầm một đống tiền xu và vali bắt xe quay lại chỗ của Đoạn Trì.

Chờ đến khi đến nơi, cậu đã đọc xong cốt truyện, nghĩ thầm ra là có vấn đề về tâm lý.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng oan ức: [ Giải thích cho tôi một chút, tại sao uống nước ấm lại có vấn đề chứ? ]

Cảnh Tây: [ Bình thường an ủi ai cậu cũng kêu người ta đi uống nước ấm hả? Thà nói đi nghe nhạc còn có lý hơn. ]

Lộ A: [ ... Nhưng cũng thể đến mức trực tiếp đuổi tôi đi như vậy! ]

Cảnh Tây: [ Có lẽ là tâm tình không tốt. Giờ cậu tính làm gì? ]

Lộ A: [ Có lẽ làm cho xong điều khoản bổ sung của nguyên chủ. ]

Cảnh Tây: [ Nhớ về nhà uống nước ấm nhé. ]

Lộ A: [ Cút! ]

Cậu tắt điện thoại, mở cửa ra gặp trợ lý của Đoạn Trì đang đứng trong sân.

Gần đây trợ lý mới đến chòm sao Tứ Độ Khắc, chưa có chỗ ở, dứt khoát ở lại chỗ của ông chủ. Hôm nay là cuối tuần nên không cần đi làm, anh nhìn thấy thanh niên xuất hiện thì ngạc nhiên: "Sao cậu lại về đây? Cậu nhắn là đậu phỏng vấn rồi mà?"

Đoạn Trì đang ngồi trong nhà bên hồ đọc sách hóng gió, nghe xong cũng quay sang nhìn.

Lộ A nhìn bọn họ: "Nếu tâm tình không tốt thì nên làm gì?"

Trợ lý ngẩn ra: "Cùng nhau đi uống rượu?"

Lộ A không đáp, nhìn chằm chằm Đoạn Trì.

Gần đây Đoạn Trì chưa được gặp Cảnh Tây, tâm tình phiền muộn tính nói "Tôi không quan tâm.", nhưng ngẫm lại đây là bạn tốt của Cảnh Tây, nhàn nhạt đáp: "Lên phòng ngủ một giấc."

Lộ A: "..."

Trợ lý: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Có muốn uống rượu không?"

Lộ A: "Không uống. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Trợ lý tò mò: "Vậy cậu rớt hay đậu phỏng vấn?"

Lộ A đưa vali cho anh ta: "Anh nghĩ sao?"

Trợ lý mờ mịt nhìn cậu.


Nếu là rớt thì tại sao lại nhắn là đậu? Nếu là đậu thì sao lại về? Đột nhiên anh trợn tròn mắt: "Đừng nói là cậu bị sa thải..."

Lộ A vỗ vỗ vai đối phương, mạnh mẽ giữ lại thể diện cho mình: "Tôi bỗng nhiên nhớ ra mình có chuyện cần làm nên đi về."

Cậu vào trong nhà, nói vọng ra: "Tôi ăn cơm trưa xong sẽ đi ngay, anh chở tôi ra cảng nhé."

Trợ lý: "..."

Thanh niên thần bí xuất hiện lại thần bí rời đi, cũng không nhìn ra được giao tình như thế nào với ông chủ. Trợ lý nghe lời chở người ra cảng, nhìn đối phương tiêu sái bước đi, chỉ cảm thấy vô cùng mơ hồ.

Người tiêu sái bước đi ngồi trong phòng nghỉ của khách VIP, càng nghĩ càng cảm thấy tai bay vạ gió, lại nhắn tin cho Cảnh Tây.

[ Sao bình thường cậu chịu nổi tên đó vậy? ]

Cảnh Tây: [ Cậu nhanh chân làm xong điều khoản bổ sung thì tự mình về đây cảm nhận. ]

Lộ A: [ Cậu ta chắc chắn sẽ nhận ra tôi. ]

Cảnh Tây: [ Vậy thì cậu tự nghĩ cách đi. ]

Lộ A: [ Được rồi, nhớ chờ. ]

Cảnh Tây cười cười cổ vũ thêm hai câu, băng qua hành lang để vào một sân lúc nhúc "trợ lý".

Sân vườn của Phong Bạch Thanh quá nhỏ, người của nhà họ Phong lại cứ liên tục cho người đến ứng tuyển trợ lý, họ đành phải mở rộng diện tích sân vườn. Nhưng ai ngờ người tuyển trợ lý lại là một trở lý.

Là trợ lý có thời gian làm việc lâu nhất của Phong Bạch Thanh, Cảnh Tây nghiễm nhiên trở thành tổ trưởng tổ trợ lý.

Hôm nay những người mới tuyển sẽ bắt đầu làm việc, cậu thừa dịp thiếu gia chưa xuất hiện thì thông báo.

"Vào đây thì chính là người một nhà cả." Con thỏ nhỏ hồn nhiên chân thành nói, cố ý giả bộ nghiêm túc: "Thiếu gia là một người trọng tình trọng nghĩa, các bạn đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ đối xử tốt với các bạn. Nhưng nếu là ăn cây táo, rào cây sung thì vĩnh viễn dọn đồ ra khỏi đây."

Người mới đồng loạt hô to dõng dạc: "Đã hiểu."

Trong đó có một người gan lớn, thử hỏi: "Tôi nghe nói thiếu gia tính tình không tốt, cậu có bí quyết gì có thể chia sẻ để giúp đỡ chúng tôi không?"

Cảnh Tây: "Anh nghe ai nói đấy? Thật bậy bạ!"

Cậu nghiêm túc: "Tôi chưa bao giờ thấy thiếu gia tính tình không tốt, khi bị người nhà khi dễ cậu ấy cũng chỉ thở dài rồi thôi, chẳng làm gì hơn, hơn nữa bình thường cậu ấy cười tươi rất đẹp nha!"

Người mới: "..."

Đã hiểu, đây là linh vật bảo mệnh và là fan não tàn của thiếu gia.

Vì vậy khi Phong Bạch Thanh ngủ trưa dậy, cậu bỗng nhiên có bốn cái đuôi theo sau với thân phận "fan não tàn".

Cậu thờ ơ lạnh nhạt, ngoắc ngoắc tay gọi con thỏ nhỏ đến, hỏi: "Cậu lại làm cái gì?"

"Gì chứ?" Cảnh Tây tròn xoe mắt long lanh: "Tôi chẳng làm gì hết, chỉ nói với bọn họ là đừng có phản bội cậu thôi."

Phong Bạch Thanh: "Trước mặt tôi mà còn nói dối?"

Cảnh Tây: "Tôi nói thật mà."

Cậu kể lại thông báo mình nói với người mới, gãi gãi đầu lúng túng càng ra vẻ vô tội hơn: "Tôi chỉ ở trước mặt bọn họ bày tỏ chút thành ý, ai biết bọn họ nghĩ gì."

Phong Bạch Thanh dịu dàng mỉm cười: "Sửa "thành ý" thành "ngu xuẩn"."

Cảnh Tây xua xua tay: "Tùy cậu, dù sao cũng không khác nhau lắm."


Phong Bạch Thanh nhìn cậu: "Lần này có tới ba người, cậu có thời gian thăm dò chi tiết bọn họ không?"

Cảnh Tây: "Cậu không muốn tự mình đoán hả?"

Phong Bạch Thanh: "Không quá muốn."

Cậu đã chơi giải đố một thời gian, bây giờ bước vào giai đoạn tâm tình không tốt.

Huống chi gần đây cậu cũng đang kích thích chú năm của mình chống đối cha, giành lấy ghế gia chủ, vì vậy cũng không quá hứng thú với mấy tên trợ lý nữa.

Cậu nhìn thấy ảnh đế đang che miệng ngáp tiến về đây, hỏi: "Không phải các cậu muốn gây chuyện sao, sao còn chưa làm?"

Cảnh Tây: "Sắp rồi."

Phong Bạch Thanh: "Chi tiết của bọn họ thì sao?"

Cảnh Tây: "Ba ngày sau nói cho cậu nghe."

Phong Bạch Thanh khen ngợi xoa đầu con thỏ nhỏ, thả cho cậu đi chơi.

Người của nhà họ Phong chia bè kết phái, sau chuyện lần trước mới bắt đầu liên kết với nhau.

Bây giờ họ đã kết liên minh, hợp thành một đoàn thể. Trong bốn vị trợ lý mới đến có đến ba người thuộc đoàn thể này. Còn người còn lại, Cảnh Tây thông qua hệ thống nhỏ biết được rằng là người của gia chủ.

Vị trí gia chủ này là cái ghế béo bở chỉ có vài người đơn thương độc đấu đấu đá với nhau, nhưng gia chủ đương nhiệm muốn cái ghế này thuộc về con trai ruột mình.

Cảnh Tây thấy Phong Bạch Thanh đọc xong tư liệu thì cong miệng cười, hỏi: "Cậu có kế hoạch gì không?"

Phong Bạch Thanh nhìn đối phương, không tỏ ý kiến.

Cảnh Tây: "Nói đi mà, chúng tôi sắp gây chuyện đó, không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của cậu đâu."

Phong Bạch Thanh: "Hai cậu nói trước đi."

Cảnh Tây lại nói kế hoạch cho Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu nghe một lần.

Hồ Tiêu không cam lòng chỉ có thể chỉnh hai người ít ỏi, vẫn muốn tìm cách một lần sát thương diện rộng, vừa vặn việc tuyển chọn trợ lý mới này đã cho bọn họ một cơ hội.

Phong Bạch Thanh im lặng nghe xong, nghĩ thầm nếu chuyện này thành công, chắc chắn kết quả rất đẹp mắt.

Cậu nói: "Có một tiền đề lớn."

Cảnh Tây: "Tôi biết mà. Chúng tôi có cố vấn."

Phong Bạch Thanh: "Ai?"

Cảnh Tây: "Đoạn Trì, Ất Chu, Tần Triệu."

Phong Bạch Thanh: "Ất Chu?"

Cảnh Tây: "Đúng vậy, cậu ta lợi hại lắm đó."

Hộ Tiêu đứng bên cạnh gật đầu như giã tỏi.

Anh trai Ất Chu là một người bí ẩn cực kỳ lợi hại, cảm giác như không có gì làm khó được đối phương.

Phong Bạch Thanh: "Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về cậu ta là công ty Quát Quát Nhạc đã phá sản."


Cảnh Tây: "... Cậu không thể đem xác suất máy móc áp lên cậu ta được."

Hồ Tiêu người cũng có công ty phá sản: "Đúng thế!"

Phong Bạch Thanh dịu dàng mỉm cười, tâm trạng rất tốt.

Trong đầu cậu tưởng tượng chuyện này lại một lần nữa, cảm thấy nếu thất bại thì thật đáng tiếc: "Nếu các cậu có nhóm cố vấn thì cho tôi vào được không?"

Cảnh Tây: "Được thôi. Bên này cậu có kế hoạch gì?"

Phong Bạch Thanh: "Kế hoạch của tôi là xem các cậu gây chuyện."

Cảnh Tây thấy đối phương không muốn nói thì cũng không ép.

Dù sao bọn họ cũng mới quen biết, qua vài lần giúp đỡ cũng khó để cậu ta thổ lộ tình cảm.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên Phong Bạch Thanh đề nghị giúp đỡ bọn họ gây chuyện, xem như là đã có tiến bộ rồi.

Ba người thảo luận thêm một vài chi tiết nữa thì Cảnh Tây và Hồ Tiêu rời đi. Vừa bước ra cửa nửa bước, Cảnh Tây quay đầu: "Thiếu gia, ngẫu nhiên ném một quả bom, nhìn người trước mặt mình nổi điên lên cũng khá thú vị đó."

Phong Bạch Thanh theo bản năng nhớ đến chị bảy mình, bật cười.

Sáng hôm sau, tài khoản của ảnh đế cập nhật trạng thái: [ Cùng chuyên gia chứng khoán học tập một chút kiến thức kiếm tiền nè. ]

Đi kèm với dòng trạng thái là ảnh chụp chung của cả hai đang ngồi trong thư phòng.

Hai người với vẻ ngoài xuất sắc, ngồi ở bên cạnh nhau thập phần lóa mắt, cộng thêm Hồ Tiêu có đội ngũ fan hùng hậu, vì vậy trong thời gian ngắn lượt like, share tăng chóng mặt.

Người nhà họ Phong nhìn thấy cũng đau cả mắt.

Trong khoảng thời gian này bọn họ dùng hết biện pháp muốn đi theo Phong Bạch Thanh học hỏi đầu tư, vậy mà cậu ta luôn tìm cớ trốn tránh đùn đẩy, ai ngờ Hồ Tiêu đến làm khách lại có cái đãi ngộ này!

Bọn họ hỏi thăm một phen, biết được rằng con thỏ nhỏ cũng ở trong thư phòng liền bảo trợ lý mình cài vào dụ dỗ đối phương tuồn thông tin ra ngoài.

Cảnh Tây đương nhiên không có ý định tuồn thông tin ra ngoài.

Cậu và Hồ Tiêu đều có khả năng diễn xuất, vì vậy từ từ đào hố. Đầu tiên là bày tỏ sự cảnh giác và không tín nhiệm, nhìn đám trợ lý và người của nhà họ Phong than ngắn thở dài mà "Lỡ hứa với thiếu gia không thể nói.", "Là minh tinh chỉ nghe chơi nửa chữ bẻ đôi cũng không hiểu."; sau đó dần dần buông lòng nghi ngờ xuống, đau lòng nghe bọn họ bán thảm về hoàn cảnh gia đình khó khăn, xui xẻo, bất hạnh.

Cảnh Tây duy trì vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, nghe xong thì đồng tình: "Tôi có chút tiền, sẽ cho các anh mượn."

Đám trợ lý: "..."

Ai mà muốn mượn tiền chứ!

Cảnh Tây: "Có muốn không?"

Vài vị trợ lý vô cùng kiên cường: "Không cần, chúng tôi có tay chân lành lặn đầy đủ, có thể tự mình kiếm tiền."

Một người khác nhân cơ hội nói: "Huống hồ bây giờ chúng tôi xem thiếu gia là trung tâm của mình, có lẽ ngày nào đó cũng sẽ được thiếu gia tin tưởng, dạy bảo chút kiến thức chứng khoán."

Cảnh Tây: "Tôi không có học đâu, mỗi lần bị bắt vô thư phòng toàn chơi điện thoại."

Mẹ nó nhưng mấy thứ đó đều là tiền cả!

Trợ lý nhịn xuống xúc động muốn nấu cà ri thỏ, khuyên nhủ: "Nghe một chút đi, sẽ tốt cho cậu lắm."

Cảnh Tây: "Nhưng tôi không hiểu gì hết."

Trợ lý: "Cậu có thể hỏi lại mà."

Cảnh Tây: "Lỡ thiếu gia thấy tôi ngốc quá không chịu dạy nữa thì sao?"

Trợ lý: "Thì cậu... có thể hỏi chúng tôi?"

Cảnh Tây chần chờ: "Nói sau đi."

Một câu này khiến cho mọi người đều chờ đợi trong hi vọng.


Vài vị trợ lý tiếp tục diễn kịch và khuyên bảo, sau đó mới an lòng mà nhận được chút tin tức.

Nhưng Cảnh Tây không nói hết cho họ, mỗi ngày chỉ nói một hai câu về cổ phiếu hoặc kỳ hạn giao hàng.

Thế nhưng một hai câu đó cũng có thể sinh ra lợi nhuận, bốn vị trợ lý phía trước cùng người nhà họ Phong theo sau suốt một tuần qua đã có thể kiếm được chút tiền, vì vậy ai nấy đều hai mắt sáng lấp lánh nhìn Cảnh Tây.

Cảnh Tây lại câu bọn họ thêm một tuần, thấy cả nhà đều vui vẻ sum vầy, quyết định hôm nay cùng Hồ Tiêu rời khỏi thư phòng thì ra đình hóng gió.

Bốn vị trợ lý lại tiếp tục tươi cười đến đón người.

Bọn họ gần như quyết liệt phân rõ giới hạn với người nhà họ Phong, quan hệ với con thỏ nhỏ ngày càng tốt, gần đây còn có thể trò chuyện vài câu với Hồ Tiêu, hưởng rất nhiều lợi ích.

Hồ Tiêu vừa thấy họ đến thì vẫy tay: "Hôm nay không cần nghe đâu, các cậu về đi."

Bốn người ngẩn ra, nháo nhào hỏi vì sao.

Họ nhìn thấy nét mặt khẩn trương của con thỏ nhỏ, nghĩ rằng có lẽ có chuyện lớn, vì vậy thương lượng một phen, quyết định rời đi nhưng để lại thiết bị nghe trộm dán dưới đĩa trái cây đặt trên bàn.

Cảnh Tây biết họ nghe trộm, chờ đi xa thì nói một cái tên.

Hồ Tiêu "ừm" một tiếng.

Cảnh Tây: "Thật sự có thể một bước lên mây?"

Hồ Tiêu: "Thật đó. Đây là thời cơ có một không hai, qua đợt này sẽ không có nữa đâu."

Cảnh Tây: "Được rồi."

Hồ Tiêu: "Nhất định phải giữ bí mật, đừng nói cho người khác."

Cảnh Tây: "OK!"

Bốn bị trợ lý nghe xong thì kinh hoàng.

Một bước lên mây, vậy là bao nhiêu tiền mới đủ?

Phải biết rằng lần trước Phong Bạch Thanh vang danh thiên hạ, "một bước lên mây" là trở thành người giàu nhất chòm sao Tứ Độ Khắc đó!

Chuyện này càng nhiều tiền thì tiền vô túi cũng nhiều hơn.

Nhưng bọn họ không có nhiều tiền, đành phải chạy đi báo cho chủ nhân sau lưng mình, dùng tin tức để đổi tiền.

Người nhà họ Phong nghe tin xong, tim đập chân run, đồng dạng bắt đầu tìm cách kiếm tiền trong thời gian nhanh nhất.

Đến sáng hôm sau, cổ phiếu của Cảnh Tây tăng vọt, sau đó lại giảm.

Gần đây cổ phiếu dao động lớn, mọi người ai cũng biết nhưng vẫn hãi hùng khiếp vía. Bọn họ lại thấy nó bắt đầu tăng lên, vừa nhẹ nhàng thở ra thì đó lại sụt xuống tiếp, hơn nữa còn sụt nhiều hơn trước.

Cảnh Tây bưng một dĩa trái cây đến trước mặt Phong Bạch Thanh, chậm rãi ăn.

Ăn hết nửa dĩa, bỗng từ đâu vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, nhìn sang sàn giao dịch, ra là bạo thương.

Bạo thương là gì?

Chính là cưỡng chê bán cổ phiếu sở hữu để hoàn vốn, vì vậy hàng chục triệu, hàng trăm triệu bốc hơi trong vài giây, đó là một cảnh tượng vô cùng thú vị.

Hôm sau dù cổ phiếu có tăng giá lại thì cũng không còn liên quan gì đến hàng chục, hàng trăm triệu đó nữa.

Cảnh Tây nhai nhai trái cây trong tiếng hét vang dội xung quanh, hỏi: "Hôm nay có cần đến nhà chính ăn cơm không?"

Phong Bạch Thanh gật đầu.

Gia tộc có quy định rằng ngày rằm mỗi tháng phải ăn cơm cùng nhau. Thật ra quy định này đã sớm không còn ai tuân theo, chỉ là sau khi cậu phất lên thì bắt đầu dùng lại, hôm nay là ngày 15 âm lịch.

Hồ Tiêu vội vàng giơ tay: "Chú họ, tôi cũng muốn đi, dẫn tôi theo nha."

Phong Bạch Thanh nhìn hai đầu sỏ gây tội, nghĩ thầm những người kia chỉ hận không thể tự tay xé xác hai người này ra.

Cậu cũng rất muốn biết đến lúc đó họ lại làm ra chuyện gì, cười nói: "Được thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận