Chưa Đủ

Người nào đã kết hôn
thì cũng biết, kết hôn không phải là chuyện dễ dàng, nếu như nói hôn lễ
mười một giờ trưa bắt đầu, thì cô dâu ước chừng bốn năm giờ sáng đã phải dậy để trang điểm, chải đầu, mặc lễ phục, thuận tiện “Kiều nãi” chế tạo “Ba đào ngực trào”.(Nguyệt: mình nghĩ là phù phép ba vòng í mà)

Hôn lễ của Lý Nhã Đường cũng không ngoại lệ, mà thân là dâu phụ, Lâm Trinh
Lan đương nhiên cũng phải ở bên cạnh, cho nên trước hôn lễ một ngày cô
sẽ ở lại nhà Lý Nhã Đường.

“Tiểu Lan, em đã xong chưa? Em cũng nên trang điểm rồi.” Lý Nhã Đường hướng về phía phòng tắm hô.

“Chị, chị Nhã Đường...” Cửa phòng tắm hé ra một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng của Lâm Trinh Lan lộ ra, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Thế nào? Còn chưa mặc xong nubra à?” Lý Nhã Đường hỏi.

Tháng trước hai người cùng nhau đi thử áo cưới, lúc đến nơi hai mắt Lâm Trinh Lan tỏa sáng khi nhìn hướng về phía tiệm áo cưới, thấy thế Lý Nhã Đường liền hỏi cô có muốn làm phù dâu hay không?

Lâm Trinh Lan vốn còn có chút do dự, nhưng cô bây giờ đã hai mươi bảy tuổi còn chưa bao giờ
được mặc qua lễ phục, khi nghĩ đến được mặc lễ phục thật xinh đẹp cô
liền đồng ý ngay, chỉ là, Lý Nhã Đường sợ cô chọn lễ phục quá bảo thủ
nên kiên trì muốn thay cô chọn đồ

“Không phải.” Lâm Trinh Lan chậm rãi lắc đầu, không có dũng khí đi ra khỏi phòng tắm.

“Hay là không kéo lễ phục lên được?” Lý Nhã Đường lại hỏi.

Việc này không có khả năng nha! Lâm Trinh Lan gầy như vậy, làm sao có thể kéo không lên.

Lâm Trinh Lan không nói lời nào, chỉ là lắc đầu.

“Vậy rốt cuộc là thế nào?”

“Chị...”

“Hả?”

Lâm Trinh Lan mắc cỡ đỏ mặt nói: “Quá thấp, em sợ sẽ rớt xuống.”

Lý Nhã Đường chọn một bộ lễ phục màu vàng nhạt, mặc dù trước đó đã mặc
thử, xác định sẽ không bị tụt xuống nhưng cô vẫn lo lắng kéo cổ áo lên.

“Chị xem một chút.” Lý Nhã Đường không để ý Lâm Trinh Lan xấu hổ liền xông
vào phòng tắm, kéo cô quay một vòng sau đó lôi cô ra ngoài: “Rất đẹp mà, không sao đâu!”

Vóc dáng của Lâm Trinh Lan mảnh khảnh, mặc lễ
phục màu vàng nhạt vào càng làm lộ ra cái hông nhỏ không đầy nắm tay,
tay chân của cô mảnh gầy, bắp chân cùng với mắt cá chân trắng noãn sáng
bóng như trân châu, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Vì muốn cho lễ
phục thêm đẹp mắt, Lâm Trinh Lan không thể mặc áo lót, chỉ có thể mặc
nubra, nhưng cô chưa từng mặc qua loại này nên sợ nó sẽ tụt xuống, vẫn
là không nhịn được lấy tay giữ nó.

“Em không phải sợ, nhãn hiệu
này chị dùng lâu rồi, không tụt xuống đâu.” Thân là phù dâu chuyên
nghiệp được cô dâu mời đến nhưng khi thấy Lâm Trinh Lan như vậy, Từ Thục Linh cũng không nhịn được bật cười.

“Ha ha!” Lý Nhã Đường bật cười, “Em gái? Người này lớn hơn em 2 tuổi, năm nay đã 27 tuổi rồi.”

“27 tuổi?” Từ Thục Linh giật mình nhìn Lâm Trinh Lan từ trên xuống dưới,
“Trời ạ! Em còn tưởng rằng cô ấy còn là vị thành niên, học sinh trung
học đó!”

“Ha ha ha... vị thành niên?” Lý Nhã Đường đi qu anh Lâm
Trinh Lan hai vòng, “Người khác mặc lễ phục vào thì sẽ trưởng thành hơn, còn em xem ra mặc vào còn trẻ con hơn!”

Trước kia lúc còn ở đại
học, Lâm Trinh Lan thường bị ngộ nhận là học sinh trung học, nhưng bây
giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi, lại còn bị ngộ nhận là vị thành niên, thật là không thể tin được.

“Chị...” Mặt của Lâm Trinh Lan hồng đến độ không thể nào hồng thêm nữa.

“Được rồi... không chọc em nữa, nhanh lên một chút, đi chải đầu trang điểm
đi!” Lý Nhã Đường kéo cô qua ngồi xuống, không quên giao phó Từ Thục
Linh, “Nhớ trang đểm cho cô ấy đẹp vào!”

“Dạ, tuân lệnh.” Từ Thục Linh cũng cười cười bước ra ngoài, sửa sang lại tóc của Lâm Trinh Lan.

Kiểu tóc của phù dâu cùng với phần trang điểm tương đối đơn giản, nhưng cũng tốn tới 40 phút mới làm xong, sau đó cô dâu và phù dâu cùng nhau lên xe RV đi tới lễ đường.

Từ lúc điện thoại bị hư đến bây giờ, cũng đã gần một tháng, điện thoại không sửa được, Thường Trữ Viễn dứt khoát mua một cái mới, nhưng tâm tình của anh cũng giống như cái điện thoại đã
nát kia.

Lâm Trinh Lan là một nữ otaku (chui trong nhà), bình
thường rất ít khi ra ngoài đi chơi, xã giao, điện thoại cũng không xài
nhiều, thế nhưng mấy hôm nay anh thấy cô lại thường xuyên sử dụng điện
thoại di động, thời gian ra ngoài cũng nhiều hơn.

Thường Trữ
Viễn rất sĩ diện, có thế nào đi nữa thì anh cũng không mở miệng hỏi cô
là đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng là nhìn cô cười vui vẻ nhận điện
thoại, chạy về phòng còn anh thì nhìn chằm chằm cánh cửa hờn dỗi. Nếu
như ánh mắt đó có thể phát ra lửa, thì cửa phòng của Lâm Trinh Lan nhất
định là bị đốt cháy rất nhiều lần.

Ghê tởm! Cô rốt cuộc là nhận điện thoại của ai? Tại sao cười vui vẻ như thế? Tại sao cô chưa từng cười với anh như vậy?

Thường Trữ Viễn buồn bực, buồn bực tới cực điểm không chỗ phát tiết!

Thời gian này ôm cô vào lòng thì cô lại e lệ thẹn thùng như lúc mới quen
nhau, Thường Trữ Viễn vô cùng phiền não; cái anh muốn không phải chỉ là
ôm ấp đơn thuần vào buổi tối... Được rồi! Ít nhất bây giờ không phải là
vậy.

Trước kia khi anh hẹn hò với những phụ nữ khác, những người
đó lúc nào cũng ân cần gọi điện hỏi thăm anh đang ở đâu, đang làm gì?
Hỏi anh lát nữa muốn đi đâu chơi?

Lúc đó anh luôn cảm thấy phiền. Bây giờ Lâm Trinh Lan cái gì cũng không hỏi, làm anh càng phiền não hơn!

Bạn gái trước đây của anh chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nói với anh làm anh cảm thấy rất phiền toái. Bây giờ cô cái gì cũng không nói cho anh biết, anh càng không cao hứng.

Nhưng chính anh đã yêu cầu cô làm như
thế. anh muốn cô yên lặng, muốn cô ân cần chăm sóc anh, mọi chuyện phải
hết sức khéo léo còn những thứ khác, anh không cần.

Nếu biết hôm nay sẽ thành như thế này thì ngày xưa anh sẽ không làm như thế...

Thường Trữ Viễn nhìn Lâm Trinh Lan đang nói chuyện, hi vọng biết được cô đang
nói chuyện phiếm với ai. anh còn muốn cô có chuyện vui hay buồn đều nói
cho anh biết.

Thậm chí anh còn hi vọng cô có thể hỏi anh về
những thứ có lên quan đến anh, không phải là thờ ơ như bây giờ, giống
như cô đối với anh... Không có nửa điểm quan tâm.

Chuyện ngày đó
giống như ngọn lửa âm ỉ cháy mãi không thôi, nó đột nhiên xuất hiện đem
đến cho anh cảm giác hỗn loạn và bất an. Thường Trữ Viễn rất hồi hộp,
chỉ cần vừa nhìn Lâm Trinh Lan thì tay chân luống cuống.

Ngày hôm qua anh đã nghĩ thật lâu, quyết định muốn cùng cô nói chuyện một chút,
nhưng còn chưa kịp mở miệng, cô đã xách túi ra ngoài nói tối nay không
về nhà, anh liền buồn bực không nói câu nào.

Tại sao chỉ có một mình anh buồn bực? Tại sao? Tại sao chứ!

Thường Trữ Viễn phiền não cả đêm không ngủ được, nhưng hôm nay là hôn lễ của
Triệu Thuận Đức, anh đã đồng ý sẽ đi nên chỉ có thể bất đắc dĩ bước ra
cửa.

Hôm nay thư ký Eileen mặc một bộ âu phục màu trắng, kết hợp
với trang sức trân châu màu hồng càng làm lộ thêm vẻ nhu mì hơn ngày
thường, mái tóc dài được uốn xoăn gợi cảm khiến cô thêm phần mê người.

Thường Trữ Viễn và Eileen đều có dung mạo xuất sắc, vóc người cao gầy giống
như một đôi trời đất tạo thành, cực kỳ xứng đôi, hai người cùng nhau
tiến vào lễ cưới.

Triệu Thuận Đức trêu ghẹo nói: “Thì ra bạn gái
của cậu có bộ dạng như vậy, khó trách cậu muốn cất giấu không để cho
người khác nhìn thấy”

“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”
Thường Trữ Viễn không chút nghĩ ngợi thốt lên, Triệu Thuận Đức và Eileen ngược lại có chút lúng túng.

Thật ra thì Triệu Thuận Đức và anh
cũng không phải là bạn bè thân thiết gì, nếu như Triệu Thuận Đức hiểu
lầm thì cũng không có gì đáng nói, nhưng anh chính là không muốn người
khác cho rằng anh và Eileen là một đôi.

“A, thì ra là chữ Bát (八) còn không có phải là chổng đít lên sao! Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
Triệu Thuận Đức vỗ vỗ vai Thường Trữ Viễn, vẻ mặt cho thấy anh ta là
người từng trải.

Thường Trữ Viễn còn chưa kịp mở miệng, Eileen
liền vội vàng nói tiếp: “Tôi và quản lý thật sự không phải là người yêu, tôi chỉ là thư ký, bởi vì quản lý nhất thời không tìm được người cùng
anh tới tham gia dự hôn lễ, mới tìm tôi đi cùng, anh không nên hiểu
lầm.”

Thái độ của Thường Trữ Viễn làm cho Eileen thật mất mặt,
nhưng Eileen cũng cảm thấy kỳ quái, Thường Trữ Viễn bình thường mặc dù
nghiêm túc nhưng cũng sẽ không làm như vậy, tại sao lần này anh lại nói
trắng trợn ra thế?

“Hoá ra là như vậy! Đàn ông độc thân thật là có phúc mà.” Triệu Thuận Đức cười nói.

“Tại sao?”

“Sau khi hôn lễ chấm dứt, có một buổi tiệc theo phong cách Châu Âu, thuận
tiện kết giao bạn bè, thế nào, không phải là cậu không biết đó chứ?” Một người vui không bằng mọi người cùng vui, Triệu Thuận Đức cười he he
nói.

“Quản lý.” Eileen nhìn về phía Thường Trữ Viễn.

Thường Trữ Viễn âm thầm mắng Triệu Thuận Đức không chịu báo trước cho anh một
tiếng, nhưng trên vẻ mặt vẫn không đổi sắc, “Thả lỏng, chỉ là một hoạt
động nhỏ thôi, không có gì to tát.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Không có gì to tát, hoạt động nhỏ thôi mà.” Triệu Thuận Đức hùa theo nói, cố
gắng gia tăng sĩ số của đàn ông độc thân trong buổi tiệc.

Con bà nó, tốt nhất không có gì to tát!

Nhìn Lâm Trinh Lan cùng vói người đàn ông bên cạnh vừa cười vừa nói, Thường
Trữ Viễn liền cảm thấy bụng anh dâng lên một ngọn lửa đang bốc cháy!

Thường Trữ Viễn không biết hôm nay Lâm Trinh Lan cũng sẽ xuất hiện ở buổi tiệc này, hơn nữa cô còn là một trong những phù dâu!

Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu vàng, trên chiếc cổ mảnh khảnh là sợi dây bạc màu hồng, mái tóc dài được uốn thành kiểu lãng mạn, trang điểm làm
cô đẹp rạng ngời.

Trên làn da trắng nõn của cô là một lớp phấn
trắng mỏng, kem che khuyết điểm che khuất đi quầng thâm trên mắt, gò má
vốn không có chút huyết sắc nào lại được phấn má hồng tô điểm làm cho cô càng thêm kiều diễm, càng thêm mềm mại, xem ra thật đúng là con mẹ
nó... Hấp dẫn mê người! Đời này anh còn chưa thấy cô trang điểm như vậy
bao giờ.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Thường Trữ Viễn có một tia
kinh ngạc, nhưng lại khôi phục rất nhanh, gần như anh chỉ cần liếc một
cái là nhận ra cô từ trong đám đông.

Vì Thường Trữ Viễn nói
không muốn mọi người biết chuyện của hai người nên Lâm Trinh Lan vẫn
luôn phối hợp với anh, ngay cả hẹn hò cũng là ở nhà xem DVD, xem đĩa
nhạc...chưa bao giờ ra ngoài, đương nhiên anh cũng chỉ thấy cô mặc quần
áo ở nhà.

Vẻ đẹp của cô phải là của riêng một mình anh, không ai có thể chia sẻ vẻ đẹp ấy, dĩ nhiên cô lại càng không thể thuộc về người đàn ông khác! Thường Trữ Viễn nhìn chằm chằm hôn lễ đang diễn ra, hận
nghiến răng nghiến lợi .

Lâm Trinh Lan ăn mặc mềm mại động lòng
người, vẻ mặt thẹn thùng e lệ khoác tay một người đàn ông bước lên thảm
đỏ, mặc dù chỉ là đứng ở một bên nhưng lại giống như là chính họ sắp làm đám cưới vậy.

Thường Trữ Viễn thật sự muốn xông lên phía trước
kéo hai người đó ra, nhưng anh chỉ có thể dựa vào lý trí ngăn cản bản
thân mình làm việc ngu ngốc.

Trái tim thật là đau!

Giống
như bị người khác hung hăng bóp chặt, anh không thở nổi. Thường Trữ Viễn lấy tay che ngực, anh phát giác tay mình đang run lên.

“Quản lý, anh không sao chứ?” Eileen không hổ dang là thư ký bậc nhất, là người
tỉ mỉ chu đáo, ngay lập tức cô liền nhận thấy sự khác thường của Thường
Trữ Viễn.

“Tôi không sao.”

Thường Trữ Viễn kiên trì chống
đỡ đến khi hôn lễ kết thúc, vào lúc buổi tiệc theo phong cách Châu Âu
vừa mới bắt đầu thì Lâm Trinh Lan liền bị mấy người đàn ông vây vào
giữa, rốt cuộc anh cũng không thể chịu đựng nổi nữa, sự nhẫn nại của anh đã đạt tới điểm giới hạn.

Từ trước đến giờ vì thể diện của bản
thân nên anh không bao giờ làm ra việc thất lễ, do đó anh không thể làm
gì khác hơn là hướng Triệu Thuận Đức chào hỏi qua loa sau đó rời đi
trước.

Thường Trữ Viễn nhìn thấy Lâm Trinh Lan, nhưng Lâm Trinh Lan không nhìn thấy Thường Trữ Viễn.

Lâm Trinh Lan đi tới phía sau hội trường bắt đầu giúp một tay chào hỏi
khách, giúp bọn họ an bài chỗ ngồi, phân phát pháo hoa, đeo ruy băng,
bông giấy...Thậm chí ngay cả mang mấy đứa nhỏ đi toilet, châm trà cho
những vị lớn tuổi...Chuyện vụn vặt nào cũng là cô xử lý, bận tối mắt tối mũi.

Khi Thường Trữ Viễn kéo người phụ nữ xinh đẹp tiến vào hội trường đã đưa tới sự xôn xao không nhỏ.

Thật là không hơn không kém, tuấn nam và mỹ nữ nha! Giống như là từ phim
thần tượng chạy ra ngoài, tại sao có thể đẹp đẽ đến vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui