14.
Tống Vân Giai nói, Lưu Nguyệt chỉ là một ả nha đầu phạm phải đại tội nên đem muội ấy bán đi, ta không thể gặp lại muội ấy nữa.
Ngón tay cái của hắn đang xoa lấy lòng ngón tay trỏ, hắn đang chột dạ, còn tưởng bản thân đã che giấu kỹ càng hết mọi thứ.
Lòng ta như bị một tảng đá đè nặng, phía dưới tảng đá có thứ gì đang rục rịch muốn trồi dậy, muốn phá đá mà chui ra.
Ta gắng sức men theo chút manh mối, chắc chắn ta đã quên đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Tuy nhiên không ai nói với ta sự thật cả, bọn họ đang lừa gạt ta.
Vào một đêm trước khi xuất phát xuống phía Nam, Dao Nương và Tống Vân Giai cãi nhau một trận.
Nàng ta muốn đi cùng nhưng Tống Vân Giai không cho phép, hắn nói đường xá xa xôi, không chăm nổi nhiều người như thế.
Dao Nương điên cuồng ép hỏi hắn: “Vậy tại sao Thẩm Thư Dư đi được? Tại sao chàng lại dẫn theo nàng ta!”
“Chàng không thể rời xa nàng ta sao?!”
“Chàng còn yêu nàng ta…phải không?”
Tống Vân Giai không biết làm sao giải thích:
“Dao Nương, đâu phải ta đi xuống phía Nam lần này là du sơn ngoạn thuỷ, còn phải lo cái ăn chỗ ở, khó nhọc vô cùng.”
“Ngày trước cuộc sống nàng không dễ dàng, bây giờ đã có ta, ta không muốn nàng chịu khổ nữa.”
“Lần này ta đưa nàng ấy theo, nàng một mình ở lại trong phủ, vui vẻ thoải mái, tự do tự tại, không tốt sao?”
Tiếng Dao Nương líu ríu, miệng tuy nói không đành, nhưng lại cao giọng vui mừng, như một con chim nhỏ vui trong lòng nhưng ngoài mặt tỏ ra làm mình làm mẩy.
Ta lật người lại, vùi đầu trong chăn, bật cười.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Đường đi gian khổ, Dao Nương không chịu được ấm ức, ta lại có thể chịu được.