Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

17.

Trước khi trời tối chúng ta kịp dừng chân tại một trấn nhỏ.

Thêm vài ngày nữa sẽ có thể đến Thẩm phủ.

Châu Đường Duyệt cưỡi ngựa khá chắc tay, đợi đến khi bọn ta đuổi kịp Tống Vân Giai, hắn đã ăn ngủ một đêm rồi.

Nghe nói hắn đã căn dặn tiểu nhị trước giờ đóng cửa không được để ai làm phiền hắn nghỉ ngơi.

Thấy tình cảnh thế này, đêm nay là muốn ta phải đói.

Cả một khách trạm vắng lặng, Châu Đường Duyệt cất giọng cười chế giễu, “Nghĩ có thể làm khó được sao.”

Hắn lấy từ trong người ra một miếng bánh đưa cho ta, sau đó cưỡi ngựa về phòng.

Ta cũng trở về phòng của mình, dựa vào cửa, nhắm hai mắt lại.

Cơn đau đầu bắt đầu kéo đến.

Tống Vấn Giai âm thầm kéo bức bình phong, che chắn lại trước mặt ta.

Hắn vừa mới tắm ra, tóc còn vương hơi nước.


Trong căn phòng âm u, chỉ còn mỗi ánh trăng và hắn, còn có dáng hình của ta trong đôi mắt của hắn.

“Sao người lại ở đây.”

Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại giữ chặt lấy tay ta, chặt đến nỗi ta không thể động đậy.

Hắn rút chiếc bánh nướng ra khỏi tay ta, cười nhạt: “Đi theo Châu Đường Duyệt, hắn cho nàng thứ này sao?”

Hắn tiện tay vứt thẳng miếng bánh ra ngoài cửa sổ.

“Thẩm Thư Dư, bọn nam nhân ngoài kia, nàng chọn tới chọn lui, sao lại chọn trúng ta.”

“Nàng giả bộ mất trí sao?”

Nghe nói, Tống Vân Giai đã cướp ta từ tay của Châu Đường Duyệt.

Ngày trước Châu Đường Duyệt chỉ là một tiểu tướng quân có chút tiếng tăm trong kinh thành, sau khi bị kẻ khác cướp đi người thương, hắn đã phẫn tức chạy tới biên cương.

Chờ suốt năm năm, đến bây giờ xem như có danh trạng.

Ta mỉm cười đẩy Tống Vân Giai ra, không đáp liền hỏi: “Nếu như ta lại có một cơ hội, nhất định ta sẽ chọn vị tướng quân họ Châu kia.”

Hắn giữ chặt phía sau gáy, đẩy ta về phía bàn ăn, hắn muốn ta ăn uống đàng hoàng.

“Hắn không hợp với nàng.”

Tống Vân Giai thong thả ngồi xuống bên cạnh ta, tự rót cho mình chung rượu, ánh mắt phiêu dạt lên gương mặt của ta.

“Nàng biết tại sao lúc đầu nàng chọn ta không?”

“Nàng là người bên ngoài cứng rắn nhưng lại yếu lòng, Châu Đường Duyệt không hiểu nàng, hắn chỉ biết nàng nói một là một, hai là hai.”

“Ta nhớ năm ấy, biểu muội của hắn vào kinh, day dứt không rõ ràng với hắn còn hắn lại là loại người bộc trực, không hiểu tâm tư của nữ nhân, không nhận ra nàng đang không vui.”

“Ngày hôm đó trong chuyến du ngoạn Bạch Mã Sơn, cô ta cùng nàng cùng tranh nhau một con diều bươm bướm, Châu Đường Duyệt đến hỏi nàng, nói biểu muội hắn không dễ dàng gì vào được kinh, muốn để nàng nhường nhịn cô ta. Nàng giận hờn tuỳ tiện đồng ý, nhưng hắn lại tưởng là thật.”

“Tuy nhiên sau này, hắn đã bù đắp cho nàng mười mấy con diều khác xinh đẹp đủ loại cả, nhưng đến cuối cùng vẫn không giống với con diều bươm bướm kia.”

“Lúc đó ta đã biết, nàng và hắn không thể thành đôi.”


“Theo lý mà nói, ta vốn không phải đoạt nàng từ trong tay hắn, nàng không thuộc về ai cả. Trái tim của nàng đã chọn phải ta.”

“Bởi vì ngày hôm ấy, là ta đã thay nàng lấy lại con diều bươm bướm đó.”

“Chỉ cần là thứ nàng muốn, bất kẻ có nói ra ngoài miệng hay không, ta đều khiến thứ đó đều thuộc về nàng.”

Câu chuyện cũ thật đẹp biết mấy, tiếc là nó chỉ mới là mở màn mà thôi.

Chứ không phải cả câu chuyện đều đẹp như thế, đoạn kết không biết có thể sánh bằng không.

Ta hỏi Tống Vân Giai: “Người có còn giữ lời thề năm xưa?”

Hắn xoay ly rượu trong tay, cười lạnh nhạt, muốn giận nhưng không thể giận.

Miệng ta trở nên rất đắng bèn cầm lấy một chung rượu uống liền một hơi.

“Tống Vân Giai, quá khứ thật khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.”

“Một con diều thì đã có thể khiến ta yêu người, tình yêu của ta đúng thật rẻ mạt.”

Một thứ rẻ mạt vĩnh viễn không được kẻ khác trân trọng.

“Ít nhất lúc Châu Đường Duyệt nhắc đến ta, không giống dáng vẻ của người, dương dương tự đắc, tự cho mình thanh cao.”

“Đến bây giờ hắn vẫn còn nói, hắn nợ ta một con diều, có lẽ hắn là một kẻ không hiểu chuyện, là kẻ ngốc, nhưng hắn chân thành với ta.”

“Trưởng thành rồi mới hiểu một trái tim chân thành khó tìm biết bao.”


Bỗng nhiên hắn nắm lấy cằm ta, lẩm bẩm: “Sao hả? Động lòng rồi sao? Thẩm Thư Dư, nàng có biết nàng là Thái Tử Phi không?”

“Nếu nàng ngoan, ta sẽ đối xử với nàng tốt một chút.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, mỉm cười lạnh lùng: “Người đang phô trương với thần thiếp sao, muốn ta làm hoà với người sao?”

“Thái Tử điện hạ, người có lỗi với ta muốn quay đầu làm lành, ta không cần.”

Bỗng hắn bật cười thành tiếng, hôn lên môi ta.

“Thẩm Thư Dư, không phải ta có lỗi với nàng mà nàng mới là kẻ có lỗi với ta.”

“Nếu một ngày nàng biết hết mọi chuyện, biết đâu chừng có lẽ nàng sẽ cầu xin ta tha thứ.”

Khi hắn nói câu này, ánh mắt hắn toát lên vẻ uất hận, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.

Hắn thả tay ra, bật người dậy xoa đầu ta, cười nhạt rồi bước ra khỏi phòng.

“Nàng cứ sống mãi trong mớ kí ức mơ hồ đi.”

“Đừng nghĩ đến việc muốn nhớ lại mọi thứ.”

“Nàng biến thành kẻ ngốc đã là một ân huệ ông trời dành cho nàng, đừng cứ mãi không biết đủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận