Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

20.

Tống Vân Giai trở về đã chạng vạng tối.

Mỗi ngày hắn đi qua đi lại giữa Thẩm phủ và khu vực xảy ra thiên tai, tính cả đi về cũng mất đến ba canh giờ. Chỉ có thể trích ra một chút thời gian để chợp mắt.

Hắn có thể tìm đại một chỗ nghỉ ngơi không cần phải chạy suốt như thế này.

Nhưng hắn không đồng ý, bởi vì hắn tự thấy hổ thẹn.

Hắn muốn dùng cách này để tạ lỗi với ta, muốn sám hối.

Ta biết, nhưng ta không chấp nhận.

Lúc Tống Vân Giai vào phòng, ta đang dùng thuốc giảm đau.

Sợ nước mắt lem xuống vết thương, ta lấy khăn tay che đi mắt.

Hắn hỏi ta: “Đau lắm không?”

Ta không nhìn thấy hắn, chỉ có thể cảm nhận giọng nói của hắn vây lấy ta, vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng.

Trễ rồi, Tống Vân Giai, chàng đã trễ mất rồi.


Ta mỉm cười: “Làm sao ta dám nói đau, chỉ cần ngoảnh mặt là đã có người bảo ta tỏ vẻ mong manh yếu ớt. Sao sánh bằng Dao Nương, ngày trước chịu bao nhiêu cực khổ cũng không hề báo oán.”

“…Ta chưa bao giờ nghĩ như thế.”

Hắn dừng một lúc lại nói: “Nếu nàng thấy ta ở đây không tiện, ta sẽ sắp xếp nàng một nơi khác.”

Ngươi xem đi Thẩm Thư Dư, chàng ấy biết hết đức hạnh của Dao Nương, nhưng vẫn dung túng nàng ta.

Đôi lúc ta cảm thấy rất hiếu kì, rốt cuộc hắn đã thích nàng ta chỗ nào? Hắn nhẫn nại với nàng ta như thế, thật sự là do đâu?

Chẳng qua đối với ta mà nói, những câu hỏi này không quan trọng.

Ta nói, ta không muốn ở lại trong Thẩm phủ, vô nghĩa biết mấy, nhà không phải nhà, càng ở đây ta càng cảm thấy khó chịu.

Nghe nói công tác trị thuỷ đã sắp hoàn thành, ta muốn Tống Văn Giai dẫn ta đến khi vực xảy ra thiên tai.

Dao Nương một mực đòi theo, muốn đi thì cứ việc.

Nàng ta ngồi phía sau lưng ngựa Tống Vân Giai, kiêu ngạo nhìn ta.

Ngay từ lần đầu tiên ta gặp nàng ta, nàng ta vẫn đứng trước mặt ta với bộ dạng kiêu ngạo như thế.

Ta rất muốn xem, rốt cuộc cảnh tượng nàng ta khóc, tuyệt vọng, hung hăng mất kiểm soát là bộ dạng như thế nào.


Châu Đường Duyệt kéo ta lên ngựa, trước khi xuất phát, Tống Vân Giai dặn dò hắn: “Đi chậm một chút, kẻo động vào vết thương nàng ấy.”

Châu Đường Duyệt nở nụ cười, lầm bầm trong miệng: “Ta còn muốn bảo vệ nàng hơn ngươi.”

Thời tiết hôm nay không được tốt, từ lúc đi đến giờ trời đã âm u, trên đường bất chợt mưa.

Dự cảm không tốt.

Sau khi vào núi Lục Xuyên, thứ cảm giác bất an ngày càng trỗi dậy.

Quả nhiên, dọc đường núi bỗng xông ra một đám mặc áo tơi.

Hộ vệ đấu với bọn họ, Tống Vân Giai cùng với Châu Đường Duyệt chia binh ra hai đường, một người mang theo ta, một người mang theo Dao Nương.

Hai con đường này đều dẫn đến cùng một nơi, ta đứng trên dốc, Tống Vân Giai đứng dưới dốc.

Ánh mắt của ta dừng lại trên người hắn một lúc lâu.

Hắn đôi lúc xoay mặt nhìn ta, nhìn thấy Châu Đường Duyệt vẫn còn theo sát phía sau, dường như có thể an tâm một chút.

Ta cầm cung lên, đưa tên vào, nhắm chuẩn vào Tống Vân Giai.

Châu Đường Duyệt nhắc nhở ta: “Thẩm Thư Dư, nàng đã giương cung thì không thể quay đầu, cân nhắc thật kỹ.”

Rõ ràng là ta đang cười, nhưng đầu lưỡi lại cảm thấy vị đắng ngắt của nước mắt.

Ta và Tống Vân Giai sớm đã chẳng thể quay đầu.

Ta và hắn đã tận ngay từ đêm ta mất đi đứa con trong bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận