Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh FULL


Hệ thống sưởi của nhà hàng chạy hết công suất, những bó hoa cẩm tú cầu tươi tắn được trang trí trên bàn ăn, nghệ sĩ violin và nghệ sĩ dương cầm đang chơi những bản nhạc trữ tình trong góc phòng.

Lâm Tri Ngôn cởi áo khoác lông đưa cho nhân viên, cô hỏi thăm mới biết tổng giám đốc Từ hiện đang có việc, một lúc nữa mới đến.

"Xạo chó! Rõ ràng là huênh hoang, cố ý bắt chúng ta chờ ở đây."

Lăng Phi cầm ly rượu vang nhấp miệng, bĩu môi lẩm bẩm: "Có vị chua, thử đi."

[Phi Phi đừng uống rượu, không tốt cho ốc tai đâu.] Lâm Tri Ngôn làm thủ ngữ.

"Tớ biết mà, tớ uống một xíu thôi."

Vừa dứt lời, Lăng Phi vội vàng rút hai tờ khăn giấy che lỗ mũi, hắt xì liên tù tì hai cái: "Tiêu rồi, bị viêm mũi rồi."

[Không sao chứ?] Lâm Tri Ngôn đẩy giỏ hoa trên bàn ra xa.

"Không có việc gì, hơi ù lỗ tai thôi." Lăng Phi đè phía sau tai.

Đây cũng bị xem là tác dụng phụ sau phẫu thuật cấy ghép ốc tai điện tử, chẳng hạn như việc hắt xì và xì mũi dễ dàng gây sức ép bên trong hộp sọ, ảnh hưởng không tốt đến cơ thể.

[Cậu mau đi xử lý đi.] Lâm Tri Ngôn ra hiệu với cô ấy.

Lăng Phi lại hắt xì thêm mấy cái, xòe bàn tay thành số "năm", ý là: Chờ tớ năm phút.

Trong nhà vệ sinh nữ, Lăng Phi dùng khăn giấy ướt lau xoang mũi, bây giờ cô ấy mới thấy dễ chịu hơn sau khi bị đủ loại hương hoa và mùi nước hoa tấn công.

Dặm lại lớp trang điểm, cô ấy cất chiếc gương nhỏ rồi đi ra ngoài, vô tình đụng phải một người.

Khu vực rửa mặt công cộng, ánh đèn chiếu sáng không gian sang trọng giống như sàn catwalk của người nổi tiếng.

Lạc Nhất Minh đang dựa vào tường, ánh mắt dò xét, rõ ràng anh đã có sự chuẩn bị.

Với mái tóc xoăn đặc trưng và thái độ cà lơ phất phơ của anh ấy, Lăng Phi muốn quên cũng khó.

Cô ấy không khỏi thầm than, đúng là “oan gia ngõ hẹp.”

Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc áo khoác lửng đen hở bụng cùng váy đen và đôi bốt cao qua đầu gối.

Mái tóc xoăn dày màu hạt dẻ nửa xõa nửa cột.

Màu son đỏ caramel cổ điển và chiếc khăn lụa màu đỏ đồng quấn quanh cổ, kết hợp cùng chiều cao 1,69 mét khiến cô ấy trở nên quyến rũ đầy phóng khoáng.

Lạc Nhất Minh vừa nhìn thấy cách ăn mặc của cô ấy liền vui vẻ ra đòn phủ đầu: "Cô đang đi bar à?"

Lăng Phi biết Lạc Nhất Minh cười nhạo việc mình ăn mặc không phù hợp với buổi tiệc tối tao nhã này.

Nếu không phải vì phải chờ đợi bé Ngôn ở buổi tiệc thì cô thật sự muốn đấm cho tên tóc xoăn này một đấm thấy ông bà luôn, biểu diễn lại cho anh ấy xem điệu nhảy disco trên mộ trong đêm ngay tại đây.

Lăng Phi vô cảm đi ngang qua người anh ấy, Lạc Nhất Minh lại lấy tay chặn cô ấy lại.

"Tôi quan sát cô rất lâu, cô nói nhiều như vậy thì sao là người khiếm thính được? Lần trước cô đùa tôi à?"

Lăng Phi hoảng sợ lùi lại phía sau, không thể nhịn được nữa: "Đồ rình trộm! Anh dám nhìn vào nhà vệ sinh nữ sao? Biến thái!"

"Không phải...!Ý tôi là ngoài đại sảnh kìa, chính mắt tôi thấy cô nói chuyện với Lâm Tri Ngôn! Tôi không biết chuyện này nên muốn hỏi rõ! Lãng phí sự đồng cảm của người khác là không tốt, cô giấu đầu lòi đuôi rồi!"

Lạc Nhất Minh ngước cằm, làm tư thế vấn binh hỏi tội: "Tóm lại là cô lừa tôi nên phải xin lỗi tôi!"

Lăng Phi nhìn anh ấy với ánh mắt nhìn thằng ngốc, cô ấy đang định đi qua anh ấy thì thấy Lạc Nhất Minh dùng tay giữ khăn choàng của cô ấy, ý muốn ngăn cản không cho cô ấy đi.

"Đứng lại, mau nói cho rõ ràng!"

Hệ thống sưởi hoạt động hết công suất, khăn choàng bị kéo xuống vuốt vào tóc tạo thành tia tĩnh điện.

Thiết bị ốc tai điện tử giấu trong tóc bị nhiễu, phát ra âm thanh chói tai, Lăng Phi tức tốc ấn sau tai, hét lên đau đớn.

Lạc Nhất Minh sợ tới mức vội buông tay ra, khăn lụa đỏ sậm nhẹ nhàng rớt xuống sàn, như một cánh hoa hồng héo rũ.

Anh ấy liếc nhìn Lăng Phi "đang giở mánh khóe": "Còn có chiêu này sao? Tôi chưa đụng vào cô nhé."

Đầu Lăng Phi ong ong.

Cô ấy run rẩy dựa vào tường, lấy tay tháo thiết bị xử lý ngôn ngữ ốc tai rồi chậm rãi ngồi xuống, hô hấp trở nên đứt đoạn, không còn đếm xỉa tên ngốc này nữa.

"Này, đừng giả vờ."

Lạc Nhất Minh xoay người nhặt khăn choàng, nghiêng đầu dò xét khuôn mặt khuất sau mái tóc của Lăng Phi, ý muốn tìm dấu vết diễn kịch.

Chắc có lẽ vì sắc mặt Lăng Phi quá tái nhợt khiến Lạc Nhất Minh rốt cuộc nhận ra chuyện không ổn, anh ấy trở nên luống cuống.

"Này, cô bị làm sao vậy? Có nghe thấy tôi nói không? ĐM, tiêu rồi! Đừng nói là thật nha!"

Ngoài sảnh tiệc.

Đã hơn năm phút, Lâm Tri Ngôn nhắn tin báo bình an cho viện trưởng xong thì quyết định đứng dậy đi nhà vệ sinh xem thử.

Vừa ra cửa, cô nhìn thấy một nhóm người vây quanh người tổ chức sinh nhật ngày hôm nay… Người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, áo mũ chỉnh tề, người khiến cô đợi rất lâu vẫn chưa thấy tới - Ttổng giám đốc Từ.

Họ đang đi đến cửa thang máy, chắc vì có chuyện muốn bàn nên tránh đám đông.

Ngoài sảnh tiệc không khác gì nơi bàn chuyện làm ăn, đợi đến khi bàn xong không biết đến khi nào.

Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lúc thì nhắn WeChat cho Lăng Phi, báo có động thái rồi đi theo đối phương.

Từ Tuấn Tài hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, ông ta dừng bước, giả vờ tỏ vẻ áy náy: "Tri Ngôn đến đây từ lúc nào thế? Mấy nhân viên phục vụ kiểu gì mà khách đến cũng không chịu báo với tôi một tiếng."

Nhóm người rất phối hợp cười vang.

Lâm Tri Ngôn không muốn vạch trần lời nói dối của ông ta, nhẹ nhàng làm thủ ngữ: [Tổng giám đốc Từ, chúc mừng sinh nhật ông!]

Xung quanh đều là những ánh mắt đánh giá không hề kiêng nể, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, như thể một đóa hoa hồng xinh đẹp bị nhiễm một căn bệnh khó nói.

Lâm Tri Ngôn giữ nụ cười trên mặt, đây chính là hiệu quả cô muốn.

Tổng giám đốc Từ quả nhiên bị sượng đành cười gượng nói: "Cô dùng điện thoại gõ chữ đi, cô biết tôi không hiểu thủ ngữ mà."

Lâm Tri Ngôn thuận theo mở bản ghi chép trong điện thoại: [Tổng giám đốc Từ, chuyện viện trưởng nhờ ông, ông xem xét thế nào rồi?]

"Nào nào nào, để tôi giới thiệu với mọi người.

Người đẹp này là Lâm Tri Ngôn, giáo sinh của cô nhi viện thành phố, là một cô gái rất xuất sắc."

Từ Tuấn Tài vờ như không nghe thấy câu hỏi của cô, dùng tính cáo già trên thương trường nói tiếp: "Tri Ngôn, đây là chủ tịch Vương của công ty khoa học kỹ thuật Hồng Quang, đây là tổng giám đốc Chu của công ty sản xuất dược phẩm sinh học Huệ Khả…"

Một tay đặt hờ phía sau eo Lâm Tri Ngôn, biểu thị thái độ công khai chủ quyền.

Ông ta không hề nhắc về bệnh tình của Chuông Nhỏ, Lâm Tri Ngôn đành phải mượn cơ hội bắt tay để đứng cách xa một bước… Hai người bắt tay, vừa chạm vào liền lập tức buông ra, vừa thể hiện sự tôn trọng vừa cố ý khoe chiếc nhẫn sáng chói trên ngón tay.

Lăng Phi dạy cô chiêu này quả thật có tác dụng, tổng giám đốc Chu nhướn mày, nói đầy thâm ý: "Cô Lâm còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao, chỉ sợ đã làm tan vỡ trái tim mấy anh chưa kết hôn ở buổi tiệc này rồi."

Từ Tuấn Tài lúc này mới nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương Tiffany cô đeo ở ngón áp út, ông ta bị bẽ mặt ngay tại chỗ, sắc mặt thoáng chốc đanh lại.

"Tri Ngôn có bạn trai rồi sao? Sao tôi lại không biết." Ông ta cười gượng.

Lâm Tri Ngôn lảng sang chuyện khác, gõ chữ nói: [Tổng giám đốc Từ không phải cũng kết hôn nhiều năm rồi sao?]

"Tôi mới ly hôn năm nay rồi."

Từ Tuấn Tài nâng tay trái lên, cho cô thấy ngón áp út trống trơn: "Hiện tại độc thân."

Đều là những người sành sỏi trên thương trường, có người nhận ra câu trả lời của Từ Tuấn Tài không phù hợp liền trêu chọc: "Tổng giám đốc Từ hiện tại chính là người đàn ông độc thân hoàng kim, không biết đã làm biết bao cô chết mê chết mệt."

Người ta cho bậc thang đi xuống nhưng Từ Tuấn Tài không hề cảm kích.

Tính ngạo mạn và so đo của người kinh doanh đã ăn vào máu khiến ông ta suýt nữa không giữ được phong độ bên ngoài.

"Bạn trai của Tri Ngôn làm gì vậy? Còn đi học hay đã đi làm? Chi bằng dẫn đến đây làm quen với mọi người."

Từ Tuấn Tài nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô thiếu điều muốn khắc ba chữ "không biết điều" lên mặt cô.

[Tổng giám đốc Từ, hôm nay là sinh nhật ông, tôi không nên chiếm dụng thời gian quý báu của ông.

Chúng ta nói tiếp về chuyện chuyên gia u não cho trẻ em đi, tôi biết ông có rất nhiều bạn bè, chắc chắn có cách.]

"Cũng không phải người khó gặp, giấu làm gì? Nếu biết hôm nay là sinh nhật tôi thì chẳng lẽ không thể nể mặt tôi chuyện này được sao?"

Từ Tuấn Tài mỉm cười, nhưng giọng điệu lại ẩn ý tra hỏi.

Xem ra chừng nào khiến cô khó xử nhận sai thì ông ta mới chịu dừng lại.

Lâm Tri Ngôn khẽ mím môi, quả nhiên là đâm lao đành phải theo lao.

Bình thường cô sẽ quay đầu bỏ đi, không sợ đắc tội, nhưng bệnh của Chuông Nhỏ không thể kéo dài thêm nữa...

Trong lúc đang không biết trả lời thế nào thì thang máy sau lưng bỗng có tiếng động.

Cánh cửa thang máy màu vàng sáng bóng mở ra hai bên, ngay sau đó, có người chậm rãi đi ra, dáng người quen thuộc đứng bên cạnh cô.

"Cô Lâm, cô đang nói chuyện gì vậy?"

Giọng nam trầm thấp quen thuộc, Lâm Tri Ngôn nhất thời ngây người, suýt nữa tưởng rằng do mình quá căng thẳng nên đã sinh ra ảo giác.

Cô lập tức quay đầu lại nhìn thì bắt gặp đôi mắt sâu rất đẹp, giống như nhìn thẳng vào tâm hồn người đối diện.

Chắc Hoắc Thuật tình cờ đến đây, anh không có mặc com-lê, thay vào đó là một chiếc áo khoác ngoài trời màu đen trắng, cổ cao đến cằm.

Mái tóc đen được tạo kiểu tùy ý, trông gọn gàng như một sinh viên đại học.

Từ Tuấn Tài quét mắt nhìn cách ăn mặc của Hoắc Thuật với vẻ khinh thường, ông ta nhìn về phía Lâm Tri Ngôn: "Đừng nói đây là bạn trai Tri Ngôn nhé?"

Lâm Tri Ngôn gật đầu không được, lắc đầu cũng không xong.

Cô thật sự không hiểu vì sao cứ mỗi khi cô đang trong tình trạng khó xử nhất thì Hoắc Thuật sẽ luôn xuất hiện kịp lúc.

So với người bên cạnh đang rối bời với bao nhiêu cảm xúc thì Hoắc Thuật trông vô cùng bình tĩnh.

"Nghe em họ tôi Lạc Nhất Minh nói, cô Lâm đang trao đổi việc quan trọng với tổng giám đốc Từ.

Tôi chỉ tiện đường ghé xem, tổng giám đốc Từ không trách tôi không mời mà đến đâu nhỉ?"

Hoắc Thuật tiến về phía trước, dáng vẻ tự nhiên bảo vệ Lâm Tri Ngôn ở phía sau, ngay lập tức đảo khách thành chủ: "Hoắc Thuật, rất hân hạnh được làm quen với ông."

Từ Tuấn Tài có lẽ chưa từng nghe thấy tên của "Hoắc Thuật", nhưng chắc chắn không thể không biết Lạc Nhất Minh là ai.

Anh họ của cậu chủ Lạc, lại họ Hoắc...!Như sét đánh bên tai, đó là người mà có lẽ đám thân hào địa phương bọn họ cả đời này cũng không bao giờ gặp được.

Hướng gió ở đây lập tức đổi chiều, hết người này phụ họa đến người kia lôi kéo làm quen.

So ra, Từ Tuấn Tài như con rối gỗ mất sắc, khuôn mặt xám xịt nhưng vẫn phải gắng gượng cười.

"Hóa ra là tổng giám đốc Hoắc.

Tôi vô phép quá, vốn định đích thân mời tổng giám đốc Hoắc đến dự tiệc nhưng cậu chủ Lạc nói anh không thích tham dự những tiệc thế này, cho nên tôi cũng không dám mạo muội quấy rầy."

Từ Tuấn Tài chủ động vươn tay phải, nhưng nhìn thấy Hoắc Thuật không nhúc nhích, ông ta đành phải thu tay lại đút vào trong túi, cả người cứng đơ như đeo một lớp mặt nạ.

Ông ta cười mỉa nói: "Không ngờ anh lại trẻ tuổi như vậy, thật sự là thiếu niên anh tài! Tri Ngôn...!Cô Lâm cũng thật là, chút chuyện nhỏ như vậy sao không tìm tổng giám đốc Hoắc giúp đỡ, việc gì phải bỏ gần tìm xa?"

Hoắc Thuật "ồ" một tiếng, đôi mắt đen thâm sâu dời lên người Lâm Tri Ngôn: "Nói như vậy, ‘chút chuyện nhỏ’ của cô Lâm vẫn chưa bàn xong sao?"

Sắc mặt Từ Tuấn Tài khẽ thay đổi: "Ý tôi không phải vậy..."

"Trời đã tối, tôi muốn đưa cô Lâm về nhà, tổng giám đốc Từ còn có gì muốn nói không?"

Lời này của anh xem như ngầm thừa nhận thân phận "bạn trai" của Lâm Tri Ngôn.

Người sáng suốt đều nhìn ra anh và Lâm Tri Ngôn không có quan hệ mờ ám gì cả, nhưng ai dám vạch trần chứ?

"Không dám, không dám.

Lời dặn dò của cô Lâm tôi sẽ để trong lòng, hy vọng tổng giám đốc Hoắc thường xuyên lui tới..."

Hoắc Thuật cười nhạt, chậm chạp nói: "Vậy chúc tổng giám đốc Từ luôn vui vẻ như hôm nay."

Từ Tuấn Tài hôm nay liên tục nếm mùi thất bại, vô cùng mất mặt, tổng giám đốc Hoắc còn chúc ông ta "luôn vui vẻ như hôm nay", cũng không biết là anh vô ý hay là cố ý châm chọc đây.

Thịt trên hai má ông ta rung rung, nén giận cười, ai bảo đối phương họ Hoắc làm chi?

Hoắc Thuật cầm cổ tay Lâm Tri Ngôn, không quá chặt nhưng cũng rất chắc, kéo cô vào thang máy.

Thang máy chạy thẳng xuống tầng trệt, Hoắc Thuật thân cao chân dài, Lâm Tri Ngôn không thể không chạy bước nhỏ mới đuổi kịp anh.

Cho đến khi gió đêm ngoài sảnh thổi bay cái nóng của hệ thống sưởi, cô mới hoàn hồn lại sau tiết mục thất bại đầy bất ổn.

Cô muốn làm động tác tay ý bảo vẫn còn Lăng Phi bên trong, nhưng Hoắc Thuật không biết nghĩ gì mà không hề quay đầu lại.

Đèn đường sáng trưng như một giấc mộng phù hoa kỳ lạ.

Hoắc Thuật cuối cùng cũng chịu dừng bước, bỏ tay xuống, buông tay Lâm Tri Ngôn ra.

Khi tách ra, đầu ngón tay chạm đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, ánh mắt anh bỗng sầm tối.

Ánh đèn ne-on rọi lên vai anh, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc, bỗng dựng thấy hơi xa lạ.

Anh hít thở nhẹ, đến khi quay đầu lại một lần nữa thì nụ cười quen thuộc đã xuất hiện trên khuôn mặt, anh nói với ý trách móc: "Tên họ Từ là kẻ lăng nhăng, sao cô Lâm lại quen biết ông ta."

Lâm Tri Ngôn mím môi, cô nên nói thế nào đây?

Cô không phải là người thích bộc lộ cảm xúc, nhưng khi đối diện với ánh mắt thâm trầm của Hoắc Thuật, cô lại bỗng nhiên không có can đảm im lặng.

Lâm Tri Ngôn cúi đầu mở di động, tóc khẽ rơi xuống hai bên thái dương, mềm mại dịu dàng.

[Học trò của tôi bị bệnh nặng, không có bác sĩ nào dám nhận phẫu thuật, tôi muốn tìm tổng giám đốc Từ thử vận may.

[hình ảnh.jpg]]

Tấm hình là bệnh án của bệnh viện, hạng mục xét nghiệm dày đặc mấy trang, người bệnh là một cô bé bảy tuổi.

Cô thực sự cần sự giúp đỡ, không phải cố ý tỏ ra đáng thương.

Hoắc Thuật chăm chú nhìn màn hình, hàng mi dài che giấu cảm xúc trong đôi mắt anh.

Một lúc lâu sau, anh nói: "Chỉ chuyện này thôi sao?"

… Chỉ?

Lâm Tri Ngôn không hiểu ý anh.

"Không có gì, tôi cứ tưởng cô Lâm ăn mặc lộng lẫy đến đây là vì..."

Là vì chính bản thân cô.

Ánh mắt Hoắc Thuật dừng ở ngón áp út của cô, có ý nghĩ khác.

Bây giờ Lâm Tri Ngôn mới hiểu ra, vội tháo nhẫn nhét vào túi xách, gõ chữ vào WeChat: [Nhẫn này là tôi đi mượn tạm thời, để chắn người đến tán tỉnh.]

Cô gửi xong mới thấy mình đang giấu đầu hở đuôi.

Hoắc Thuật và cô đâu có quan hệ gì, vì sao cô lại để ý suy nghĩ của anh như vậy?

Hoắc Thuật nhìn di động, con ngươi thoáng thả lỏng.

Cô chỉ cần đứng trước mặt, trông như đơn giản có thể nhìn thấu, nhưng lại hình như không thể nhìn thấu, mỗi lần đều sẽ đi lệch quỹ đạo Hoắc Thuật tạo ra, làm anh vồ hụt.

"Suy nghĩ của cô Lâm luôn khác với phán đoán của tôi."

Hồi lâu sau, Hoắc Thuật bất đắc dĩ thở dài: "DIPG cực kỳ khó giải quyết, không thể phẫu thuật cắt bỏ hết.

Cho dù cô có tìm được bác sĩ tốt nhất cũng chưa chắc cứu được cô bé."

Lâm Tri Ngôn gật đầu, nghiêm túc gõ chữ: [Tôi biết.

Chuông Nhỏ là học trò của tôi, cũng là em gái của tôi, tôi không muốn bỏ qua bất kỳ hi vọng nào cả.]

Hoắc Thuật khẽ cong môi.

Chỉ sợ càng hi vọng sẽ càng tuyệt vọng.

Tháng 11 đã bắt đầu mùa đông, gió đêm lạnh.

Áo khoác lông Lăng Phi cho Lâm Tri Ngôn vẫn còn gửi chỗ nhân viên phục vụ tiệc, gió lạnh thấu xương xuyên qua lớp áo lông chạm và da thịt.

Lâm Tri Ngôn nâng tay vén tóc ra sau tai, khi buông tay cô lặng lẽ chà tay vào cánh tay còn lại, muốn tạo thêm chút hơi ấm.

Trước đây cô lúc nào cũng tỏ ra thanh cao trước mặt Hoắc Thuật, nói gì mà không muốn nợ ân tình, hôm nay lại chạy đi cầu xin người khác, thật buồn cười làm sao.

Sự im lặng ngắn ngủi làm Lâm Tri Ngôn không thể nào lẩn trốn, cô đành chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón sự chất vấn từ Hoắc Thuật.

Nhưng mà bất ngờ thay, cô lại cảm nhận sự ấm áp từ chiếc áo khoác rộng lớn được khoác lên người cô.

"Người nhà họ Hoắc quen biết với chuyên gia phẫu thuật thần kinh cho trẻ em hàng đầu cả nước, chỉ cần gọi điện là có thể giải quyết được."

Không một lời trách móc, thay vào đó, Hoắc Thuật cởi áo khoác lên đôi vai gầy nhỏ bé của Lâm Tri Ngôn, giống như tư thế ôm, giọng nói vẫn luôn dịu dàng: "Về sau mấy chuyện cỏn con thế này không cần phải cầu cạnh người khác đâu."

Lâm Tri Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu.

Thời gian vừa vặn tám giờ tối, đài phun nước âm nhạc trước cổng khách sạn bắt đầu hoạt động, ánh đèn màu thay đổi liên tục, bọt nước phun ra khắp nơi dưới bầu trời đêm như một bức tranh cuộn đẹp đến lạ.

Hoắc Thuật đứng ngược sáng, khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ, duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời đầy mê hoặc.

Đôi mắt Lâm Tri Ngôn nhuốm hơi nước, rõ ràng ngay cả khi Từ Tuấn Tài gây khó dễ cô nhất cô cũng không hề thấy buồn bực.

Sóng mũi cô cay cay, không phải vì cảm thấy nhục nhã, mà là vì cô nhận ra con tim mình đang rung động không thể kiểm soát được nữa, kêu gào muốn phá tan gồng xích.

Dồn dập, chua xót, nhưng cũng vô cùng ấm áp.

Ranh giới từng là rào cản đang dần biến mất, Lâm Tri Ngôn biết cô đã không thể trả hết nợ ân tình cho Hoắc Thuật được nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui