“Em lại mang hoa cho bà lão à? Em cũng cẩn thận chu đáo quá đấy, chẳng trách các bà đều thích em.”
Chị Thu mở bệ bồn tắm ra, nhân tiện nói chuyện phiếm với Lâm Tri Ngôn khiến cho người phụ nữ trung niên đứng gần đó nhíu mày.
Lâm Tri Ngôn đã nhận ra con gái của khách hàng không hài lòng, cô chỉ mỉm cười dịu dàng cắm bó hoa hướng dương vào bình hoa trên tủ kính.
Người phụ trách tắm rửa đa số đều là những người trung tuổi khỏe mạnh, rất ít người trẻ tuổi như Lâm Tri Ngôn.
Dù sao trở thành người phụ trách tắm rửa đòi hỏi có thể lực và tính kiên nhẫn cao.
Ban đầu, Lâm Tri Ngôn trở thành người phụ trách tắm rửa là để chăm sóc bà lão bị ốm nằm liệt giường.
Mùa mưa đợt thi đại học năm ấy, người bà sống nương tựa với cô không may bị ngã, từ đó khiến việc tắm rửa trở thành một vấn đề nan giải.
Lâm Tri Ngôn chọn một đại học sư phạm chuyên biệt ở địa phương, theo học tại đó.
Cô không thuê nổi hộ lý, nên chỉ đành cắn răng tự học chứng chỉ của hộ lý.
Cô vừa tham gia chương trình học đại học, vừa tham gia huấn luyện kỹ năng, phải nỗ lực hơn gấp vài lần người bình thường mới trở thành người phụ trách tắm rửa trẻ nhất, đặc biệt nhất của Sơn Thành.
Chăm sóc tỉ mỉ bà nội được hai năm, cuối cùng bà cụ vẫn qua đời, Lâm Tri Ngôn tiếp tục công việc làm người phụ trách tắm rửa đến bây giờ.
Đây chắc chắn là một ngành nghề rất mới trong nước, nhưng việc dân số đang già đi là một sự thật không thể chối cãi, cung không đủ cầu.
Lâm Tri Ngôn là người khiếm thính, cô cảm nhận được sâu sắc nỗi khó khăn của người bệnh tật.
Làm người phụ trách tắm rửa không chỉ có thể trợ giúp người gặp khó khăn, mà còn có thể kiếm thêm chi phí sinh hoạt, vậy nên cô vẫn kiên trì tới tận bây giờ.
“Tiểu Lâm, tay em bị trầy da thì đừng chạm vào nước, em phụ trách lau rửa là được rồi.”
Trong phòng, chị Thu cộng sự của cô cầm bản hợp đồng tắm rửa đã được ký sẵn dặn dò Lâm Tri Ngôn: “À đúng rồi, em lau tóc trước đi, không là bị cảm đấy!”
Lâm Tri Ngôn xua tay, cô lấy chiếc tạp dề màu hồng phấn có in logo của công ty từ trong túi ra giũ, dù sao thì lát nữa giúp bà cụ Lưu tắm cũng sẽ bị ướt, như vậy đỡ phiền phức.
Bà cụ Lưu năm nay tám mươi mốt tuổi, bị đột quỵ liệt người đã nhiều năm, ngày hôm qua không biết làm sao mà tã bị rò rỉ, bẩn hết người, các con thật sự đã mệt mỏi với việc tắm rửa nên dứt khoát hẹn người phụ trách tắm rửa đến nhà gấp.
Mấy năm bà lão nằm liệt giường, hoa trên ban công đều héo chết hết cả, chậu hoa chất thành đống để bừa bãi, không ai thèm dọn.
Lâm Tri Ngôn nhanh nhẹn buộc tóc, nheo mắt mỉm cười cúi xuống chào bà cụ tiều tụy, sau đó nhẹ nhàng chuyển hướng xe lăn.
Bó hoa hướng dương màu cam vàng nở rực rỡ trên bệ rửa mặt, dưới ánh đèn đem lại cảm giác như một bức tranh sơn dầu cổ, rất giống với bức hoạ nổi tiếng thế giới của Van Gogh.
Trong đôi mắt đã mờ đục của bà cụ Lưu dường như cũng tỏa sáng, bà ấy mấp máy đôi môi méo xệch, ậm ừ cười: “Trông đẹp quá, cháu gái có lòng quá.
Chỉ có cháu còn nhớ rõ… loài hoa bà thích nhất.”
Lâm Tri Ngôn không nhìn rõ khẩu hình của bà cụ Lưu, nhưng cô có thể nhìn ra bà lão đang rất vui, vậy nên cô cũng mỉm cười theo rồi lấy khăn giấy cẩn thận lau nước dãi bên khoé miệng bà cụ.
Chị Thu đứng cạnh đo huyết áp, nhịp tim cho bà cụ Lưu, kiểm tra tình trạng sức khoẻ của bà ấy.
Còn Lâm Tri Ngôn thì thuần thục cầm lược và kéo, chải mái tóc bạc rối và cắt móng tay cho bà cụ Lưu.
Đây là công tác chuẩn bị trước khi người phụ trách tắm rửa chính thức bắt đầu tắm cho khách.
“Ăn… Cháu ơi, ăn!”
Bà cụ Lưu rất thích cô bé vừa chuyên nghiệp lại cẩn thận này, lén túm tay rồi nhét thanh chocolate cất trong túi vào tay Lâm Tri Ngôn.
Cô không từ chối được, đành phải nhận một miếng.
Người phụ nữ trung niên đang gọi điện thoại ở cửa phòng ngủ phụ, liếc nhìn tình hình trong phòng vệ sinh, thấy vậy thì cau mày.
“...!Chẳng phải chỉ giúp tắm rửa kỳ cọ cho người ta thôi à? Lại còn bày vẽ lắm trò, một lần mất vài trăm.
Đừng trách tôi suy nghĩ nhiều nhé, có một số người trẻ tuổi thích lợi dụng người già cô đơn, nghĩ đủ cách làm thân để lừa tiền đấy.”
Người phụ nữ trung niên hạ giọng, phàn nàn với người bên kia đầu dây điện thoại: “Tôi thấy mấy lần rồi.
Mẹ chúng ta có đồ gì ngon thì không nhớ đến con cháu, toàn vội vàng đưa cho người ngoài thôi.”
Lâm Tri Ngôn hồn nhiên không biết gì, người già cơ thể yếu ớt, thao tác lau rửa phải hết sức cẩn thận, không thể mất tập trung một giây nào.
Cô và chị Thu bận trước bận sau gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng mới kết thúc công việc ngày hôm nay.
Bà cụ Lưu nhìn mình với mái tóc ngắn chỉnh tề, sạch sẽ trong gương, cả khuôn mặt đều tỏa sáng.
Bà ấy cầm tay Lâm Tri Ngôn và chị Thu khen không dứt, bảo cả hai có rảnh thì đến đây thường xuyên.
Lâm Tri Ngôn vừa dọn đồ nghề vừa ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rực rỡ tràn đầy năng lượng.
Sau khi thu dọn xong, Lâm Tri Ngôn đang thay giày định ra về thì bị một lực kéo rất mạnh, kéo về phía sau.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy cô con gái của bà cụ Lưu đang sầm mặt lớn tiếng chất vấn cô điều gì đó, ngay cả chị Thu đứng cạnh cũng sững sờ.
Lâm Tri Ngôn từ khẩu hình đang kích động mấp máy của đối phương đọc hiểu ra một câu: “Nhẫn của mẹ tôi đâu?!”
Một chiếc nhẫn ngọc Hòa Điền màu vàng, đó là quà của cô Lưu tặng cho bà lão để tỏ lòng hiếu thảo.
Nó được dùng để tập co duỗi ngón tay, nghe nói là trị giá hai ba ngàn tệ.
Vừa nãy lúc tắm vẫn còn ở trên ngón áp út của bà lão, bây giờ lại không cánh mà bay, cô Lưu nghi ngờ Lâm Tri Ngôn đầu tiên.
Nhưng Lâm Tri Ngôn nhớ rất rõ rằng khi nãy xong khi tắm xong chiếc nhẫn vẫn còn trên tay bà lão.
Cô tự tay cắt móng tay cho bà ấy, tuyệt đối không có khả năng cô nhớ nhầm!
Chuyện chiếc nhẫn kéo dài suốt cả buổi chiều.
Khổ nỗi trong nhà tắm lại không có camera, bà cụ Lưu lại không tỉnh táo, không nói được rõ ràng.
Tìm mọi góc trong nhà tắm cũng không thấy chiếc nhẫn, cuối cùng Lâm Tri Ngôn đành phải xin lỗi và hoàn trả lại toàn bộ tiền công.
Cô Lưu không chịu bỏ qua, nói rõ công ty phải thay người làm cùng chị Thu, cũng từ chối không cho Lâm Tri Ngôn đến làm nữa.
Lâm Tri Ngôn không chỉ làm không công một ngày, còn bị ảnh hưởng đến danh tiếng và nguồn khách nữa.
Tai bay vạ gió, Lâm Tri Ngôn không tài nào chối cãi được.
Lúc về ký túc xá thì trời đã tối, cô kiệt sức ngồi xuống ghế, đặt chiếc máy trợ thính bị hỏng vào lồng sấy.
Nhưng mân mê cả nửa buổi mà kỳ tích vẫn không xảy ra, máy trợ thính của cô đã không cứu chữa được nữa.
Lâm Tri Ngôn đành ấn vào giao diện Wechat, tìm người sửa máy trợ thính, nói ngắn gọn về tình huống của chiếc máy.
Người sửa máy trợ thính họ Trần, là người đã nhìn Lâm Tri Ngôn lớn lên, hiểu rõ nỗi khó xử của cô, nên trả lời: [Chín giờ sáng ngày mai, cháu qua đây kiểm tra trước đã.
Nếu sửa được thì chú sửa cho cháu, không thì xem xét chuyện mua máy mới]
Máy mới…
Lâm Tri Ngôn liếc nhìn số tiền tiết kiệm mà mình vất vả tích cóp, khẽ cất tiếng khóc “huhu”, đập trán một cái thật mạnh vào cánh tay.
……
Cơn mưa đêm đã xua tan cái nóng, trong bầu không khí phảng phất mùi hương đầu thu.
Trong căn biệt thự đơn lập trên sườn núi, cao 158m so với mặt nước biển, bao quanh toàn cây xanh và các loài thực vật nhiệt đới không hợp với khí hậu của Sơn Thành được trồng bên hồ nhân tạo màu ngọc bích, đem lại vẻ đẹp kỳ lạ.
Trên hàng rào sắt, các dây leo của cây tường vi bao phủ, ánh nắng chiếu vào qua cửa kính trong suốt cực đại, tiếng đàn violon du dương vang lên.
Người chơi đàn có bờ vai rộng, chân dài, dáng người cao ráo, đang đắm mình trong ánh nắng, sạch sẽ trong sáng.
Lạc Nhất Minh hoàn toàn buông thả, ngồi trên ghế chơi game với hai quầng thâm mắt rất to.
Đang chơi hăng, bỗng từ phòng tắm vang lên tiếng đóng sầm cửa, làm anh ấy giật mình run tay, thả nhầm skill.
Chữ “Defeat” hiện lên màn hình trong tiếng chửi của đồng đội.
Cô hộ lý mặt khó xử, tận tình báo cáo với ông chủ: “Cô Nana muốn tắm bồn, giận dỗi không muốn chúng tôi giúp, ngay cả liếc nhìn cũng không cho chúng tôi nhìn cô ấy.
Anh mau đi khuyên cô ấy đi ạ!”
Trong tiếng đàn êm dịu, người đàn ông khẽ nghiêng đầu, hàng mi dày hơi rũ xuống tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt.
Cô hộ lý cố gắng mỉm cười: “Thưa anh, chân cô Nana không được khỏe, nếu bị ngã va vào đâu đó thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Đợi mấy phút thấy ông chủ không có ý muốn can thiệp, cô hộ lý đành phải nhăn mặt rời đi.
Một bản nhạc kết thúc, Lạc Nhất Minh đặt tay trên ghế sô pha, ngoái đầu lại nhìn người anh họ đang đắm mình trong ánh nắng buổi sớm: “Hay là anh lên xem thử đi? Người một nhà với nhau cả, máu mủ ruột rà, sao mà mặc kệ được thật chứ.”
Hoắc Thuật cất đàn violon đi, anh hơi nghiêng đầu: “Máu mủ ruột rà?” Anh có vẻ như là đang ngẫm nghĩ về câu này.
“Sao thế? Chẳng lẽ không phải ư?” Lạc Nhất Minh hỏi.
“Người đời luôn coi trọng gia đình.
Trên thực tế, hầu hết mối quan hệ gia đình chỉ là sự kết hợp giữa lợi ích.
Về nguyên tắc mà nói, trên thế gian này không tồn tại mối quan hệ đối xử tốt với một người vô điều kiện.”
Ví dụ như trẻ sơ sinh có thể cầm nắm đồ trong tay ngay khi mới chào đời, sự gắn bó với cha mẹ bắt nguồn từ nhu cầu vật chất và tinh thần.
Tình yêu của người mẹ dành cho con cái xuất phát từ giải phóng oxytocin và quan niệm “nuôi con để dưỡng già” đã ăn sâu bám rễ.
Mọi hình thức tình cảm đều không thể chịu nổi khi phân tích kỹ lưỡng.
Hoắc Thuật ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh cửa kính sát đất, tấm vải màu xanh đậm được kẹp giữa những đốt tay trắng trẻo của anh, từ từ vuốt ve những sợi dây đàn quý giá làm từ ruột cừu: “Y Na đã mười tám tuổi rồi.
Theo luật pháp thì em ấy đã là một người hoàn toàn có năng lực thực hiện hành vi dân sự.
Muốn làm thế nào là chuyện của em ấy, anh không có nghĩa vụ phải quản lý.”
Một câu trả lời hợp lý, Lạc Nhất Minh không thể nào phản bác được, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Hay nói theo cách khác thì Hoắc Thuật có hơi quá bình tĩnh.
Anh trai chăm sóc em gái ruột, đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?
“Anh ơi cái suy nghĩ này của anh nguy hiểm lắm đấy.
Không thể nói một cách tuyệt tình như vậy được.”
Trên đầu của Lạc Nhất Minh có nhúm tóc vểnh lên, anh ấy duỗi tay chỉ vào chính mình: “Giống như em và anh ấy, giữa hai ta chính là tình anh em, không có bất kỳ mối giao dịch lợi ích nào cũng chơi được với nhau, có đúng không?”
Lòng bàn tay của Hoắc Thuật vuốt nhẹ dây đàn, như thể đang cầm một thanh kiếm mới ra khỏi vỏ, giương mắt hỏi: “Không có lợi ích ư?”
Lạc Nhất Minh giật thót, có một cảm giác như mình bị nhìn thấu.
Thân phận của Hoắc Thuật trong nhà họ Hoắc có hơi khó tả.
Còn Lạc Nhất Minh là con trai của con gái út thế hệ đời trước nhà họ Hoắc, ngậm thìa vàng sinh ra, là một “thái tử” đúng nghĩa.
Theo lý thuyết, người như anh ấy sẽ không quá thân thiết rồi chơi thân với Hoắc Thuật.
Ngoài lý do từ nhỏ Hoắc Thuật đã thể hiện ra trí thông minh hoàn toàn bỏ xa anh ấy, dẫn đến anh ấy từ hận sinh yêu ra, thì còn một lý do không thể nói ra khác nữa…
Lạc Nhất Minh giấu rất kỹ suy tính của mình, đang nghĩ xem nào thế nào để chuyển chủ đề nguy hiểm này đi thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Hoắc Thuật.
“Chẳng lẽ không phải vì trốn tránh sự quản giáo của cô với chú nên mới lấy anh ra làm tấm chắn, bỏ đến Sơn Thành tự do bay nhảy à?”
Giọng nói của Hoắc Thuật ấm áp như làn gió mùa xuân, dường như sự thấu hiểu lúc nãy chỉ là ảo giác.
Lạc Nhất Minh thuận thế xuống nước, ra vẻ khoa trương: “Không phải chứ anh? Thế này mà cũng bị anh nhìn ra à? Cái này không trách em được đâu đấy.
Ba mẹ em lải nhải chết đi được ấy! Anh nói xem em cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, qua mười giờ tối không về nhà còn bị mẹ em gọi điện liên tục, suốt ngày nghĩ cách bắt em kế nghiệp ba, không cho em chút thời gian tự do nào.
Vậy thì em chẳng đành phải chớp lấy cơ hội bỏ chạy thật xa chứ? Hơn nữa, anh là thiên tài mười lăm tuổi đã được nhận vào học viện vật lý M ở nước ngoài, chơi với anh chắc chắn không lỗ.”
Hoắc Thuật khẽ cong môi: “Anh không thuê nổi cậu con trai bảo bối của ông trùm tài chính trong nước đâu.”
“Gì mà ông trùm chứ, chỉ nhờ gió xuân của tổ quốc để kiếm ăn mà thôi.
Việc nhà đã có hai người chị và ba mẹ em lo rồi, em phụ trách ăn chơi đàng điếm là được.”
Lạc Nhất Minh ra vẻ cà lơ phất phơ: “Thế nên anh à, hôm nay có hoạt động gì không? Hay là em giới thiệu mấy người bạn bản địa cho anh nhé? Đều là người trong giới cả, coi như lấy thể diện cho người em ăn chơi đàng điếm này đi!”
Lạc Nhất Minh là người quảng giao, vừa mới đặt chân đến Sơn Thành đã móc nối với những người trong giới ở đây.
Sức kêu gọi này đúng là không thể đánh giá thấp được.
Hoắc Thuật liếc nhìn lịch trình trên bàn, nói: “Ba giờ chiều nay có sự kiện từ thiện, phải đến phố Hoa Thạch một chuyến.”
Phố Hoa Thạch ở khu phố cũ, dựa núi gần sông, có trường chuyên biệt dạy chín năm bắt buộc, liền kề là viện dưỡng lão và cô nhi viện.
“Đi trao đi tình thương à?”
Lạc Nhất Minh ngay lập tức mất hứng: “Chẳng có hứng, em đi ngủ vậy, chơi cả đêm buồn ngủ chết đi được.”
Vừa nói vừa ngáp đứng dậy, lười biếng đi dép lê lên tầng.
Hoắc Thuật cúi đầu cười.
Tổ tiên nhà họ Hoắc xuất thân từ Sơn Thành, giàu có tích lũy đến tình trạng như nhà họ như cây to đón gió, làm một số hoạt động công ích từ thiện có thể bỏ ra lợi ích nhỏ nhất để nhận được sức ảnh hưởng lớn nhất.
Ông cụ lớn tuổi liền để ý đến danh tiếng.
Ánh nắng chiếu lên dây đàn tạo ra ánh vàng kim, trong phòng tắm có tiếng vang hẳn là Hoắc Y Na đã “gội” đầu xong.
Sắc mặt của cô ta rất tái, mái tóc ướt sũng rối bù, nhìn như thể ma nước bò ra từ một ao nước lạnh lẽo nào đó.
Cô ta điều khiển xe lăn thông minh loạng choạng về phòng ngủ, rồi lại đóng sầm cửa lại.
Cô hộ lý muốn vào nhưng lại không dám, đành đứng ở hành lang ngó vào.
Từ đầu đến cuối Hoắc Thuật không hề ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi rủ xuống như đang nhìn gì đó, lại như thể không hề để tâm đến bất cứ thứ gì.
Nhớ đến những lời vừa rồi Lạc Nhất Minh nói, anh nâng bàn tay lên, gõ nhẹ vào thân đàn màu đỏ sậm.
Thái độ của anh với Hoắc Y Na, thật sự rất nguy hiểm sao?
Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Xét cho cùng, với một quốc gia được mệnh danh là “đất nước của phép lịch sự” thì mọi người coi trọng nhân cách hơn năng lực, không nên hành xử quá khác người, quái thai.
Khiêm tốn, cầu tiến mới là màu sắc tự vệ tốt nhất.
Còn Hoắc Thuật am hiểu nhất, chính là sắm vai một người tốt.
Anh đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.
Khi ngước mắt lên thì trong đôi mắt thờ ơ đã phảng phất nỗi buồn lo.
“Tôi mới chuyển tới đây, khó tránh khỏi việc bận quá không thể lo cho em gái tôi, mong các cô chú ý hơn nhé.”
“Sao lại nói vậy chứ anh Hoắc? Đây là bổn phận của chúng tôi mà.”
Cô hộ lý vừa mừng vừa lo, vội vàng đáp: “Thật ra so với vết thương trên đùi thì vấn đề tâm lý của cô Hoắc mới là đáng lo.
Chuyện tắm rửa là chuyện rất riêng tư, cô Hoắc từ chối chúng tôi giúp đỡ, phản đối việc để lộ cơ thể phần lớn xuất phát từ sự xấu hổ trong lòng.
Chuyện này có lẽ cần đến sự giúp đỡ từ những người có chuyên môn.
Không biết anh có từng nghe đến “người phụ trách tắm rửa” hay chưa? Công việc này bắt nguồn từ Nhật Bản, trong nước vẫn là một ngành nghề mới ít được chú ý.
Nếu có người phụ trách tắm rửa bản địa giúp đỡ chúng tôi thì sẽ có lợi cho việc khôi phục của cô Hoắc hơn đó ạ.”
“Cảm ơn đề nghị của cô, tôi sẽ cân nhắc một cách nghiêm túc.”
Hoắc Thuật hơi cong môi, nở một nụ cười hoàn hảo.