Ánh đèn neon và nhạc nước vẫn đang hoạt động, những cột nước theo tiết tấu điệu nhạc mà nhấp nhô lên xuống tạo ra những hiệu ứng đẹp đến vô thực.
Chiếc áo khoác nam rộng rãi ấm áp, cằm của Lâm Tri Ngôn gần như vùi vào cổ áo, nhờ đó mà cô ngửi được mùi thơm dễ chịu của nắng.
“Ngôn Ngôn!”
Cửa thang máy mở ra, đi đầu là Lăng Phi, sau khi nhận được tin nhắn trên WeChat, cô ấy đã tức tốc chạy tới, còn không quên mang theo một chiếc áo khoác lông, theo sau là Lạc Nhất Minh trông hơi ủ rũ.
Giày cao gót gõ lộc cộc trên đất, cô ấy lo lắng hỏi: “Không phải tớ đã dặn cậu ở yên trên đó chờ tớ rồi sao? Tại sao cậu lại chạy ra đây một mình?”
[Tớ nhìn thấy tổng giám đốc Từ nên ngăn ông ta lại để hỏi về cuộc phẫu thuật.]
Lâm Tri Ngôn tạm thời kiềm chế cảm xúc, trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu.
“Trời trời, tớ đã nói gì hả!”
Lăng Phi nhìn chiếc áo khoác trên vai Lâm Tri Ngôn, cô ấy nheo mắt lại, nhìn Hoắc Thuật với ánh mắt sắc bén: “Đây là?”
[Trước đây tớ có kể với cậu rồi á, đây là ông chủ mới của tớ.
Ban nãy, tớ và tổng giám đốc Từ xảy ra tình huống hơi khó xử, anh ấy đã giúp tớ giải vây.]
“Ồ…”
Vẻ mặt Lăng Phi đầy bí hiểm, điên cuồng dùng ngôn ngữ ký hiệu trả lời: [Đó là người cậu tặng tranh hoa lan đúng không? Chúa ơi, anh ấy đẹp trai quá! Nếu sếp của tớ cũng đẹp trai như vậy, tớ sẽ vui vẻ dậy sớm đi làm mỗi ngày!]
Sau khi Lăng Phi và Lâm Tri Ngôn khoa tay múa chân trao đổi “bí mật” với nhau, cô ấy mới duỗi bàn tay với bộ móng tay sáng bóng, tinh xảo, chủ động bắt chuyện: “Giới thiệu một chút, Lăng Phi.”
Giọng nói của cô ấy rất mềm mỏng nhưng âm lượng không thấp, lộ ra chút bướng bỉnh và kiêu ngạo.
Hoắc Thuật nhắm mắt lại một giây, sau đó lễ độ vươn tay ra, vừa chạm vào, anh đã nhanh chóng thu tay về rồi mỉm cười nói: “Hoắc Thuật.”
Lăng Phi là người khiếm thính, nhưng điều này cũng không gây khó khăn quá lớn cho cô ấy, cô ấy bày ra phong thái như một bà mẹ mà đáp: “Lâm Tri Ngôn thường xuyên nhắc tới anh, cô ấy nói anh làm gì cũng giỏi.”
Hoắc Thuật thích thú nhìn Lâm Tri Ngôn, dài giọng hỏi: “Thật sao?”
Lâm Tri Ngôn xấu hổ, cô ước cô có thể bịt cái miệng đang bô lô ba la của bạn mình.
[Phi Phi, cậu nói ít đi một chút được không…]
Lâm Tri Ngôn biết cô không thể ngăn được sự nhiệt tình của Lăng Phi bèn cố gắng đổi hướng về chủ đề cũ: [Sao cậu đi lâu như vậy? Tai cậu có ổn không?]
“Không có gì, chỉ là máy trợ thính bị lỗi nên hơi khó chịu thôi.”
Lăng Phi dùng ánh mắt sắc như dao đâm thủng Lạc Nhất Minh, cô ấy nghiêng đầu vén tóc cho Lâm Tri Ngôn xem, máy trợ thính màu đen đã bị tháo xuống từ lúc nào…
Nói cách khác, hiện tại cô ấy không nghe được nên mới không kiểm soát được âm lượng của mình.
“Anh Thuật.”
Lạc Nhất Minh chào người nhà mình một tiếng, sau đó có chút áy náy nhìn Lăng Phi, xoa xoa chóp mũi do dự nói: “Vậy, bây giờ hai người đi về hả?”
Lăng Phi thậm chí còn không thèm nhìn vào mắt anh ấy, nói với Lâm Tri Ngôn: “Xin lỗi bé cưng, tớ không nghe thấy nên lái xe không an toàn lắm, chúng mình gọi taxi nha?”
Vừa nói vừa liếc nhìn Hoắc Thuật.
Hoắc Thuật sao lại không hiểu? Anh rất phối hợp hỏi: “Xin hỏi nhà cô Lăng ở đâu?”
Lâm Tri Ngôn thuật lại bằng ngôn ngữ ký hiệu, Lăng Phi nói ra một địa chỉ, đó là một căn hộ cao cấp ở phía đông thành phố, đối diện với nơi Lâm Tri Ngôn sống.
“Cô Lâm ngồi xe tôi về đi, thuận đường.”
Nói xong, Hoắc Thuật quay sang Lạc Nhất Minh: “Để Chu Kính thay cô Lăng lái xe về đi, như vậy mọi người đều về nhà an toàn mà thuận tiện.”
Anh rất chu đáo, đây quả là cách hợp lý nhất lúc này.
Lạc Nhất Minh mím môi, đáp “Được” rồi đi sắp xếp việc còn lại.
Lâm Tri Ngôn trả lại vòng cổ và nhẫn đã mượn cho Lăng Phi rồi nói với cô ấy: [Phi Phi, cậu về cẩn thận, về đến nhà phải báo ngay cho tớ nhé.]
“Cậu cũng vậy nhá.”
Lăng Phi dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, ôm áo lông trong tay bước xuống cầu thang, không quên quay đầu lại cười nói: “Ông chủ, phiền anh chăm sóc Tiểu Ngôn Ngôn nhà chúng tôi!”
Hoắc Thuật cười nói: “Nhất định.”
Trợ lý Chu lái chiếc SUV của Hoắc Thuật ra khỏi tầng hầm, sau đó liền xuống xe, đến bên xe của Lăng Phi.
Lâm Tri Ngôn theo Hoắc Thuật đi xuống, đang định mở cửa ghế sau thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Cô Lâm, cô ngồi ghế phó lái, sẵn tiện chỉ đường cho tôi luôn.”
Anh vô cùng quan tâm mở cửa ở ghế phó lái ra, bộ quần áo mỏng manh bị gió thổi dính sát vào cơ thể khỏe khoắn của thanh niên càng làm nổi bật lên vẻ điển trai phong độ của anh.
Đường ở Sơn Thành quanh co phức tạp nổi tiếng cả nước, ngay cả khi có hệ thống định vị cũng không dễ tìm được đường đi.
Thấy vậy, Lâm Tri Ngôn cũng không từ chối, mỉm cười cảm ơn và ngồi vào ghế phó lái.
Hoắc Thuật vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Ngay khi cửa xe được đóng lại hoàn toàn, không gian bên trong liền rơi vào sự dịu dàng im lặng, màn đêm lạnh lẽo cũng như được chữa lành vào thời khắc này.
Lâm Tri Ngôn quay người thắt dây an toàn, trong xe quá tối, chiếc áo khoác nam cô đang mặc lại quá rộng gây cản trở tầm nhìn của cô, việc thắt dây an toàn hết sức dễ dàng cũng trở nên khó khăn.
Hoắc Thuật nghiêng người tới giúp cô, khi anh cúi đầu, một sợi tóc trên phần mái vuốt gọn của anh rủ xuống.
Cạch, chốt an toàn đã vào đúng vị trí.
Ở khoảng cách gần, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lâm Tri Ngôn: “Được rồi.”
Chiếc xe khởi động, xuyên qua bóng tối dày đặc của màn đêm rồi êm ái lái về phía trước.
Ánh đèn rực rỡ tỏa ra từ những ngôi nhà.
Điện thoại rung lên, Lâm Tri Ngôn bấm vào xem, là Lạc Nhất Minh gửi tin nhắn trong nhóm chat.
Hôm trước, anh ấy nói muốn đền tiền sửa xe cho Lăng Phi, Lâm Tri Ngôn lập tạm một nhóm chat rồi thêm hai người vào, cũng chỉ có những dòng tin nhắn cãi vã đầy trẻ con nên cô không để ý, cũng quên không giải tán cái nhóm này.
Nhất Minh kinh người: [Tôi xin lỗi.]
Nhất Minh kinh người: [Xin lỗi mà.]
Anh ấy nhắn hai câu không đầu không đuôi, cũng không rõ mục tiêu, điều này khiến Lâm Tri Ngôn chợt có chút bối rối.
Gần đây cô không tiếp xúc nhiều với Lạc Nhất Minh, lời xin lỗi này chỉ có thể gửi đến Lăng Phi, bầu không khí giữa hai người vừa rồi rất căng thẳng, giống như không vui.
“Sao vậy?” Hoắc Thuật hỏi cô, ánh sáng hai bên đường lần lượt hắt vào trong xe.
Lâm Tri Ngôn lắc đầu biểu đạt cô cũng không biết, sau đó chuyển sang giao diện WeChat của Lăng Phi: [Phi Phi, chuyện gì đang xảy ra trong nhóm vậy?]
[Đừng để ý tên điên đó, anh ta nợ tớ!]
Lăng phi đáp: [Anh ta kiên quyết cho rằng tớ giả điếc để lấy được sự đồng cảm của anh ta, anh ta yêu cầu tớ xin lỗi, cuối cùng anh ta đột nhiên kéo khăn quàng cổ của tớ ra và làm hỏng máy trợ thính.]
Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Lâm Tri Ngôn không khỏi cảm thấy lo lắng.
[Tai cậu sao rồi? Còn khó chịu không?]
Lăng Phi: [Qua một lúc nên đỡ hơn nhiều rồi, bề ngoài trông vẫn ổn, máy trợ thính của tớ sửa lại là dùng ngon luôn.
Mỗi lần gặp tên họ Lạc này đúng là chẳng có chuyện gì tốt xảy ra cả! Tớ thậm chí còn tự hỏi liệu có ai đằng sau giật dây khiến tớ phải đụng trúng cái của nợ này không á! Emoji “tan vỡ”.]
Lâm Tri Ngôn thấy thương cô ấy nên gửi lại một cái emoji “vuốt ve”.
[Nói đến đây, bé cưng...]
Lăng Phi nghiêm túc nói: [Ông chủ của cậu, với mắt nhìn đàn ông nhiều năm của tớ, tớ khẳng định, anh ấy có bất thường.]
Lâm Tri Ngôn: [Cậu đang nói về chỉ số IQ hay về thể lực?]
Lăng Phi: [Tất cả, là tất cả các phương diện.
Tớ đã gặp đủ loại người nhưng tớ chưa từng thấy một người nào ở độ tuổi này lại có thể mang lại cảm giác áp bức đến vậy, đặc biệt là đôi mắt đó, tớ không dám nhìn lâu, nó cứ như đang che giấu sức hấp dẫn chết người.
Chính là như vậy… Giác quan thứ sáu của phụ nữ bảo thế đó, cậu có hiểu không?]
Lâm Tri Ngôn thật sự không để ý tới chuyện này, không khỏi lặng lẽ quan sát mắt Hoắc Thuật.
Ngay từ lần đầu gặp nhau, Lâm Tri Ngôn đã cảm thấy hình dáng đôi mắt của anh rất đẹp, lông mày và lông mi dày, nhưng trông không hề thô cứng, trông rất nam tính.
Khi cô đang chăm chú nhìn thì Hoắc Thuật đang lái xe đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.
Tim Lâm Tri Ngôn đập thình thịch, theo bản năng rũ mắt né tránh, coi như đã cảm nhận được thế nào là “sức hấp dẫn chết người.”
“Cô Lâm đang nhìn gì vậy?” Hoắc Thuật cười cười, rõ ràng đã đoán ra nhưng vẫn muốn hỏi.
Điện thoại rung lên, là Lăng Phi vẫn đang lải nhải.
[Người như anh ấy lại đích thân tới giúp cậu, lại còn khoác áo, làm tài xế đưa cậu về, một là một anh chàng tốt bụng, nhiệt tình quá mức, hai chính là kẻ có ý đồ với cậu.
Có thể là ông chủ, cũng có thể là “boss” nha!]
Lăng quân sư gửi biểu tượng cảm xúc “cười gian”: [Bé Ngôn, anh ấy có bạn gái chưa?]
Lâm Tri Ngôn bây giờ mới mỉm cười đáp lại câu hỏi của Hoắc Thuật, từ tốn gõ chữ: [Bạn tôi hỏi anh có bạn gái chưa.]
Đèn giao thông chuyển đỏ, Hoắc Thuật chậm rãi dừng xe, hơi cau mày.
“Tôi không có bạn gái.”
Anh nói: “Tôi hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ.”
[Tới tận bây giờ anh cũng chưa từng có bạn gái luôn sao?]
Lần này đến lượt Lâm Tri Ngôn ngạc nhiên: [Anh xuất sắc như vậy, tính tình cũng rất tốt, đáng lẽ phải có nhiều cô gái thích anh chứ.]
“Có lẽ vậy, cung cách giao tiếp là một khóa học bắt buộc đối với bất kỳ đàn ông trưởng thành nào, không liên quan tới việc có bạn gái hay không.]
Hoắc Thuật hờ hững nói tiếp: “Tôi đi học và tập trung nghiên cứu một số chủ đề không được ưa chuộng, không có thời gian để yêu đương.”
Đây là nói thật.
Thời còn đi học, anh đã sớm học xong khối lượng kiến thức mà người khác có thể phải dùng cả đời để học, anh cảm thấy so với chuyện yêu đương, việc học khiến anh say mê hơn nhiều.
Lâm Tri Ngôn gật đầu, không biết đang nhẹ nhõm hay hối hận.
“Còn cô Lâm thì sao?”
Hoắc Thuật tùy ý đặt tay lên vô lăng, trong mắt lại hiện lên vẻ nghiêm túc thăm dò: “Cô Lâm thích mẫu người đàn ông như thế nào?”
Lâm Tri Ngôn sửng sốt.
Có lẽ do xe có máy sưởi nên mặt cô đột nhiên hơi đỏ lên, cô quay đầu né tránh trước khi khuôn mặt quen thuộc kia kịp thành hình trong đầu.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô gõ một hàng chữ: [Đại khái là, một người có thể khiến người ta thấy thoải mái khi ở chung…]
“Không có yêu cầu gì về điều kiện bên ngoài sao? Ví dụ như ngoại hình, hoàn cảnh gia đình.”
Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.
Những thứ đó cũng quan trọng, nhưng điều kiện của bản thân có hạn nên cô để ý tính cách của nửa kia hơn.
Chỉ cần làm cho cô cảm thấy dễ chịu, cũng như nghiêm túc và có trách nhiệm với tình cảm của hai người là đủ rồi.
“Ra là thế.”
Hoắc Thuật không biết đang suy nghĩ gì, đôi môi mỏng khẽ mở: “Vậy thì tôi không có cơ hội rồi.”
Thanh âm quá thấp, máy móc cũng không cảm nhận được, Lâm Tri Ngôn cho rằng anh không muốn nói nữa nên cúi đầu xem tin nhắn WeChat.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa căn hộ.
Lâm Tri Ngôn vừa mở cửa xe, chợt nhớ ra mình vẫn đang mặc áo khoác của Hoắc Thuật.
Cô giữ cửa xe, do dự hai giây không biết nên trả lại hay đem giặt sạch rồi mới trả, sau đó, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hoắc Thuật từ máy trợ thính: “Cô Lâm cứ mặc vào, từ đây đến cửa còn một đoạn nữa, buổi đêm lạnh.”
Anh đang lái xe, trong xe có máy sưởi đâm ra cái áo khoác trở thành đồ thừa.
Lâm Tri Ngôn không từ chối, quay lại gõ chữ: [Cảm ơn, lần sau tôi sẽ mang quần áo trả lại cho anh.]
Đèn xe bật sáng, phần lớn ánh sáng bao lấy cô gái đang cười chúm chím, mái tóc bồng bềnh thoáng lay động theo gió đêm.
Hoắc Thuật nói: “Không vội, tiện giúp cô Lâm thôi.”
Lâm Tri Ngôn gật đầu, quay người, hai tay đút túi, chậm rãi bước về phía trước dưới ánh đèn xe dẫn đường.
Sắp lên lầu, cô còn dừng lại vẫy tay chào người đàn ông trong xe.
Lâm Tri Ngôn vào nhà, vội vàng nằm trên bậu cửa sổ nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Thuật đang lùi xe rời đi.
Túi xách tuột khỏi vai cô, cô xoay người và ngã lên chiếc giường mềm mại và êm ái, bao căng thẳng nhanh chóng bay biến, những chỗ cho sự mệt mỏi chiếm lĩnh.
Chiếc áo khoác đen trắng tương phản được đặt ở mép giường, mùi nắng khô ráo thơm dịu quen thuộc lại xộc vào mũi cô, kéo theo suy nghĩ của cô.
Hôm nay gặp phải nhiều chuyện thật.
Lâm Tri Ngôn mơ màng gửi tin nhắn cho Hoắc Thuật và Lăng Phi để báo bình an cho hai người, sau đó lật người như lật bánh, nhắm mắt lại quyết định không nghĩ nữa.
…
Chiều hôm sau, Lâm Tri Ngôn nhận được tin Trần Linh đã chuyển viện thành công.
Bệnh viện Nhi trực thuộc đại học Y không chỉ miễn phần lớn chi phí cho Trần Linh, theo giám đốc, một chuyên gia về u não ở trẻ em từ Bắc Kinh sẽ đến tư vấn vào ngày kia để xây dựng phác đồ điều trị rõ hoàn thiện nhất cho Trần Linh.
Lâm Tri Ngôn lên mạng tìm tên của vị chuyên gia này, ông ấy là trưởng khoa ngoại thần kinh, rất được tôn kính cũng như rất khó mời.
Có thể mời được người tầm cỡ thế này, chỉ có thể là gia tộc lâu đời ở Bắc Kinh như nhà họ Hoắc.
Trại trẻ mồ côi mỗi ngày đều bố trí nhân viên thay phiên nhau chăm sóc cho Chuông Nhỏ, lúc rảnh rỗi đã là ba ngày sau.
Lâm Tri Ngôn từ bệnh viện trở về, thay quần áo sạch sẽ, gấp chiếc áo khoác nam vừa lấy từ tiệm giặt là bỏ vào túi giấy rồi lên xe đến biệt thự trên đỉnh núi.
“Cô còn biết mình phải tới đây cơ đấy? Tôi chỉ nghe người như diễn viên bận rộn, chưa thấy qua người phụ trách tắm rửa nào bận như cô.”
Hoắc Y Na cười mỉa mai đâm chọc, chán ghét nhìn Lâm Tri Ngôn như đang nhìn một tên cặn bã nay em này mai cô khác: “Gần một tuần mất dạng, hại tôi hai hôm nay phải ngồi trên ghế tắm, lạnh sắp chết rồi!”
[Gần đây có nhiều chuyện xảy ra ở cô nhi viện, tôi xin lỗi.]
Lâm Tri Ngôn ôn hòa giải thích: [Cô Nana có thể kêu những người phụ trách tắm rửa khác đến nhà, tôi không để ý đâu.]
“Ai muốn bị một đống bà cô vây quanh xem cơ thể hả? Gớm chết!”
Hoắc Y Na làm ra vẻ chán ghét, tựa vào xe lăn nói: “Này, tôi nghe nói nhóc trọc đang nằm viện.”
Lâm Tri Ngôn khựng lại một chút, gật đầu.
Hoắc Y Na im lặng, hồi lâu cũng không thấy lên tiếng.
Sau khi làm xong công việc, Lâm Tri Ngôn ngồi trên chiếc ghế đơn trong phòng khách ghi lại dữ liệu theo dõi sức khỏe định kỳ của bệnh nhân, Hoắc Thuật từ phòng làm việc trên lầu đi xuống, trông anh có vẻ mới tỉnh ngủ, chưa bật chế độ người toàn năng, trông khá lười biếng.
Lâm Tri Ngôn đứng dậy, đặt túi giấy bên chân lên bàn trà, gõ phím để máy đổi thành giọng nói: [Tôi đã mang tới tiệm giặt là giặt sạch, hôm nay trả cho anh.]
Hoắc Thuật vào phòng bếp lấy cốc nước nóng, giọng có chút khàn khàn: "Cám ơn, cô Lâm vẫn luôn cẩn thận như vậy."
[Tôi mới là người nên nói cảm ơn.]
Lâm Tri Ngôn mỉm cười, đôi mắt sáng ngời: [Nhờ có anh quan tâm, Chuông Nhỏ đã được chuyển viện rồi.]
“Không có gì, theo lý mà nói, lẽ ra tôi nên dành thời gian đến bệnh viện để thăm cô bé, nhưng tôi phải có mặt tại bữa tiệc tối hôm đó, đột nhiên phải bàn rất nhiều hợp đồng làm ăn, giải quyết hơi mất thời gian.”
Hoắc Thuật hắng giọng, dựa vào cửa bếp hỏi cô: “Học sinh của cô Lâm dạo này thế nào rồi?”
[Trước mắt coi như đã ổn, cụ thể ra sao còn phải chờ phác đồ điều trị.]
Lâm Tri Ngôn nhận thấy tâm trạng của Hoắc Thuật có gì đó không ổn, ánh mắt cô rơi vào chiếc áo phông dài tay mỏng manh ở nhà của anh, hơi cau mày: [Anh bị cảm à?]
“Hình như hơi nóng.”
[Sắp vào đông, ở nhà thì anh cũng nên mặc thêm một cái áo ấm nữa.]
“Không sao đâu, phòng được sưởi ấm 24/24.”
Hoắc Thuật bưng cốc đi tới, rũ mi đáp: “Áo len gò bó, tôi không thích.”
Hiếm khi thấy anh bộc lộ tính cách trẻ con của mình, Lâm Tri Ngôn không khỏi bật cười.
Cô cúi đầu tiếp tục viết dữ liệu sức khỏe của Hoắc Y Na vào tờ phiếu đang trải trên đùi.
Khi nhìn thấy cột chiều cao và cân nặng, cô dừng bút và nảy ra một ý tưởng.
Lâm Tri Ngôn lấy ra một phiếu trống, đặt nó lên đùi, một tay cầm bút một tay gõ chữ.
[Anh Hoắc cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu? ]
Đề tài thay đổi quá nhanh, Hoắc Thuật không kịp nảy số theo.
“187, 79.2.”
Anh nói ra hai con số, hỏi: “Sao cô Lâm lại hỏi cái này?”
Lâm Tri Ngôn chỉ mỉm cười ghi lại mà không nói thêm điều gì.
[Vòng ngực và vòng eo thì sao? ]
Lần này Hoắc Thuật bật cười lớn, đôi mắt dưới ánh đèn đặc biệt dịu dàng.
“Cái này thì tôi không biết, cô Lâm đo tại chỗ cho tôi được không?”
Lâm Tri Ngôn quay người lục lọi trong túi xách của mình một lúc lâu mới hỏi: [Nhà anh có thước dây không?]
Hoắc Thuật đứng dậy tìm kiếm trong chiếc tủ bên cạnh, vội quay lại nói: “Không có, nhưng tôi có cách khác để đo.”
Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu: ?
Hoắc Thuật khẽ nâng hai cánh tay lên rồi dang rộng, bộ dáng ngoan ngoãn hợp tác.
“Cô Lâm có thể đo bằng một cách dùng cánh tay vòng thành một vòng tròn.”
Cánh tay?
Lâm Tri Ngôn nhìn vào cánh tay gầy gò của anh, tưởng tượng một phen rồi mới nhận ra.
Vậy không phải sẽ… ôm anh sao?