Lâm Tri Ngôn từng để hai bộ quần áo trong phòng ngủ chính trên tầng hai, nhưng lúc chia tay lại quên mang đi.
Vốn tưởng rằng Hoắc Thuật đã dọn dẹp chúng từ lâu nên cô cũng mang theo thái độ có cũng được, không có cũng được mà mở cửa tủ.
Không ngờ bộ quần áo vẫn chỉnh tề treo ở trên giá áo, hoàn toàn không hợp với đống áo khoác sẫm màu của anh.
“Anh vẫn giữ lại quần áo của em.”
Hoắc Thuật đã tựa vào cửa từ lúc nào, anh hoàn toàn coi trận cãi nhau vừa nãy là không tồn tại, nụ cười của anh mang tới cho cô một loại ảo giác dịu dàng và mê đắm.
Sau gáy Lâm Tri Ngôn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Thuật luôn có thể “bắt chước” chính xác thành dáng vẻ mà người khác thích nhất, mong chờ nhất.
Lúc ở nhà họ Hoắc cũng như vậy, khi Lâm Tri Ngôn mở cửa tủ chọn quần áo, anh sẽ cười tươi đi tới ôm lấy cô từ phía sau.
Anh có thể dễ dàng đem năng động của thiếu niên hoà quyện với sự hoang dã của người trưởng thành, anh ngậm lấy vành tai cô, càng ôm càng chặt, càng hôn càng sâu.
Anh dần dần mê hoặc cô, muốn khống chế tất cả mọi thứ của cô trong khi cô không có chút biện pháp nào phản kháng lại nó...
Đôi mắt chan chứa tình cảm kia đã từng khiến cô si mê, khi bị anh nhìn chăm chú cô từng cảm thấy như mình đã có được cả thế giới.
Nhưng mãi đến sau này khi nhìn thấy số liệu thí nghiệm trong máy tính, cô mới hiểu được sự nồng nàn trong mắt anh chẳng qua chỉ là con dao róc xương để kiểm tra phản ứng của cô.
Ký ức ở khắp mọi nơi, cảm giác bị bao bọc này khiến cô thấy rất khó chịu.
Lâm Tri Ngôn hít một hơi thật sâu, cô như muốn vùng vẫy thoát ra khỏi xoáy nước, cởi quần áo xuống rồi đóng cửa tủ lại.
“Em có thể vệ sinh cá nhân ở phòng vệ sinh chính, bàn chải đánh răng và cốc đều được để ở đó.”
Khi Lâm Tri Ngôn đi qua thân hình cao lớn của anh để đến đến cầu thang, Hoắc Thuật mới mở miệng.
Lâm Tri Ngôn vẫn tiếp tục đi, một tay cầm quần áo để thay, một tay thì đặt lên tay vịn, đi xuống tầng.
Dù sao Quan Thiến cũng không có ở đây, cô có thể đến phòng bảo mẫu rửa mặt.
Dường như Hoắc Thuật cũng đoán được điều này nên anh cũng đi tới nói: “Phòng bảo mẫu tạm thời cho dì Trương ở.
Hôm nay bà ấy nấu xong quá muộn nên định ngủ ở đây.”
Vì vậy Lâm Tri Ngôn liền xoay người đi về phía phòng khách trên tầng ba.
“Tầng ba là chỗ ở của Lạc Nhất Minh, vẫn chưa kịp chuyển đồ đi.”
Hoắc Thuật thở dài mỉm cười, vừa như bất lực lại vừa giống như giữ lại: “Cần gì phải phiền phức như vậy Yêu Yêu.”
Lâm Tri Ngôn không thèm để ý đến anh, cô kiên quyết đi tuyến đường của mình đẩy phòng tắm bên cạnh phòng chứa đồ trên tầng hai ra.
Bên cạnh phòng tắm dành cho khách còn có một phòng ngủ nhỏ không nổi bật.
Bố cục trên tầng hai đã được cải tạo, phòng khách nối liền với thư phòng, phòng ngủ quá rộng rãi của Hoắc Thuật cũng phải chiếm thêm một phòng mới có kết cấu như vậy.
Có một khoảng thời gian rất dài Lâm Tri Ngôn cho rằng tầng hai đã không còn phòng khách thừa nào nữa.
Mãi đến khi cô đi dạo lung tung ở đây thì mới phát hiện cuối hành lang còn có hai phòng nhỏ và một phòng vệ sinh...
Cô chất vấn Hoắc Thuật sao lại không nói cho cô biết, khiến đêm giao thừa cô phải ngủ chung một giường với anh.
Lúc đó Hoắc Thuật chỉ là cười khẽ một tiếng, anh giống như một con hồ ly tinh ranh đang vẫy cái đuôi to của mình.
Dù có ngốc đến đâu thì Lâm Tri Ngôn cũng sẽ không tắm hai lần trên một dòng.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Thuật thấy kế hoạch của mình đã thất bại, sắc mặt anh tối sầm lại, mím môi không nói gì nữa.
Sau khi Lâm Tri Ngôn rửa mặt xong, cô liền khóa trái cửa phòng, lấy sạc pin trong túi sạc pin cho điện thoại rồi lập tức cuộn mình vào trong đệm chăn ở phòng khách nhỏ.
Có lẽ căn phòng này đã lâu không có người ở nên dù chăn đệm sạch sẽ, nhưng do lâu ngày không được phơi dưới ánh mặt trời nên lạnh lẽo như đang có tuyết rơi vào đông.
Nhưng so với việc phải ở chung phòng với Hoắc Thuật thì cô thấy căn phòng nhỏ chật chội này lại có vẻ an toàn đáng tin cậy hơn.
Sau khi nằm được một lúc, tay chân cô dần ấm lên, cơn buồn ngủ cũng dồn dập kéo tới.
Trong lúc mơ màng, đèn hành lang ngoài cửa đột nhiên sáng lên, một tia sáng vàng chui vào khe cửa, theo bước chân lướt qua mà lúc sáng lúc tối.
Dường như có ai đó lên tầng nói chuyện với Hoắc Thuật ở phòng khách.
Lâm Tri Ngôn đã tháo máy trợ thính xuống nên tất nhiên không nghe thấy.
Mà cô cũng lười phải suy nghĩ nên lật người kéo chăn lên đỉnh đầu, ngủ thiếp đi.
7 giờ sáng, Lâm Tri Ngôn đúng giờ bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Cô đẩy chăn ra bối rối một lát rồi mới nhận ra mình đang ở đâu.
Sự buồn bực tức giận tối qua đã sau một giấc ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ trong đầu cô chỉ còn lại sự trống rỗng.
Sau khi rửa mặt mặc quần áo xong, cô đeo máy trợ thính, mặc chiếc váy dệt kim tối hôm qua đi ra ngoài.
Chợt cô nghe thấy một giọng nói mệt mỏi truyền đến từ trên tầng: “Chào buổi sáng, Lâm Tri Ngôn.”
Lâm Tri Ngôn vừa ngẩng đầu liền thấy Lạc Nhất Minh hai mắt thâm xì đang tựa trên lan can tầng ba chào hỏi cô.
Ánh mắt anh ấy nhìn cô có chút muốn nói lại thôi.
Người nửa đêm hôm qua đến tìm Hoắc Thuật chắc là anh ấy.
Lâm Tri Ngôn gật đầu chào hỏi, ra dấu “cảm ơn” với anh ấy.
Lạc Nhất Minh uể oải xua tay: “Không cần khách sáo, cũng không phải chuyện gì lớn.
Tối hôm qua tôi không ngủ được giờ phải lên ngủ bù đây…”
Sau đó anh ấy ngáp một cái thật dài rồi trở về phòng.
Lâm Tri Ngôn vừa xuống lầu, đã ngửi thấy một mùi thơm bay tới từ phòng bếp.
Bước chân cô thoáng dừng lại, trong khoảnh khắc đó cô có chút ảo giác như mình đã quay ngược thời gian.
Một tay Hoắc Thuật đang cầm thìa khuấy nồi sữa màu đồng cổ, một tay thì cầm điện thoại.
Anh mặc một bộ áo hoodie màu trắng liền mũ, quần dài màu đen thoải mái, đây chính là dáng vẻ đã khiến cô rung động rất nhiều lần.
“...!Tôi có thân phận gì chẳng lẽ ông cụ Tần không biết sao? Chẳng qua anh ta ngại mặt mũi của ngài nên mới không từ chối mà thôi.
Tôi làm kẻ ác cũng là để thỏa mãn nguyện vọng của anh ta, để không đến mức ảnh hưởng giao tình giữa hai nhà.”
Có lẽ đang bị mắng nên sắc mặt Hoắc Thuật không chút cảm xúc, anh nghiêng đầu sang một bên, toàn thân lộ ra vẻ ngang ngược lạnh lùng không hợp với giọng điệu của anh.
“Biết rồi, ông chú ý sức khỏe.”
Sau khi tắt điện thoại, anh quay lại thì bỗng thấy Lâm Tri Ngôn đang đứng ở chỗ thang cuốn.
Biểu cảm trên gương mặt anh vẫn không thay đổi, nở nụ cười nhẹ nhàng và rạng rỡ.
“Dậy rồi sao? Cà phê ở trên bàn, bữa sáng sắp xong rồi.”
Hoắc Thuật xoay người vừa lấy hai cái bát đỏ ra vừa tự nói: “Sáng nay anh bảo dì Trương gói chút hoành thánh nhỏ, không biết có hợp khẩu vị của em không.”
Lâm Tri Ngôn nhìn anh đặt hai bát hoành thánh nhỏ trông khá ngon lên bàn, cô nghĩ hiếm khi Hoắc Thuật dậy sớm làm mấy việc này.
Sau một đêm, Lâm Tri Ngôn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô thấy không cần thiết phải làm khổ bản thân mình.
Cô kéo ghế ngồi xuống kéo bát hoành thánh kia đến trước mặt mình, rồi cầm thìa sứ múc từng miếng vào miệng.
Nhưng đồ ăn hơi nóng khiến cô cau mày lại.
“Ăn từ từ thôi.”
Hoắc Thuật ngồi bên kia bàn đan mười ngón tay chống cằm, nhếch môi im lặng nhìn Lâm Tri Ngôn cúi đầu ăn sáng.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tri Ngôn nghi ngờ rằng anh đang đợi cô khen anh.
Khi anh chịu buông bỏ lớp ngụy trang của mình, anh hoàn toàn có thể trở thành một người yêu hoàn hảo nhất trên đời này.
Thấy Lâm Tri Ngôn vẫn không ngẩng đầu lên, Hoắc Thuật như không kiềm chế được sự cô đơn liền đẩy cái hộp nhung đen mà tối hôm qua chưa kịp mở đến chỗ khuỷu tay cô.
Lúc này Lâm Tri Ngôn muốn bỏ qua cũng không được.
“Mở ra xem một chút đi, cũng không tốn bao bao nhiêu thời gian.”
Hoắc Thuật nâng cằm nói, đôi mắt anh trong veo sáng ngời, như thể nếu cô không đáp ứng thì sẽ không cho phép cô ra cửa.
Lâm Tri Ngôn bèn đặt thìa sứ xuống, máy móc kéo dải lụa mở hộp ra.
Sau khi nhìn thấy bộ trang sức đá quý sáng chói kia cô có chút sững sờ.
Khối “Phù thủy xứ Oz” hoàn chỉnh này đã biến thành vô số vũ trụ nhỏ tuyệt đẹp.
Viên đá hình trứng có độ tinh khiết rất cao được bao quanh bởi những viên kim cương nhỏ và ngọc lục, chúng như những vì sao đang bảo vệ ánh sáng trong xứ sở thần tiên.
Nó mang đến cảm giác vô cùng sang trọng và quý phái, nhưng cũng phản chiếu một vẻ đẹp buồn man mác.
“Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy mà em cũng chưa đòi hỏi gì từ anh.
Vì vậy anh đã cho người cắt tảng đá này ra, tính tặng vào ngày sinh nhật em.”
Ngay khi sắp chạm đến đoạn hồi ức không thoải mái nào đó, Hoắc Thuật lập tức dừng chủ đề lại: “Bây giờ tặng chắc cũng không coi là quá muộn.”
Lâm Tri Ngôn đóng nắp hộp nhung lại, cô không dám nhìn thẳng vào những mảnh đá quý hoa lệ này.
[Tôi thích dáng vẻ ban đầu của nó.]
Cô cúi đầu đánh chữ, giọng nói phát ra từ chiếc máy: [Anh có chế tạo và gói đẹp đến mức nào đi nữa thì cũng không che giấu được sự thật là nó đã vỡ nát.]
Giống như trái tim đã tan vỡ, dù có chắp vá thế nào cũng không thể nguyên vẹn như ban đầu.
Hoắc Thuật nhíu mày nhưng rất nhanh lại giãn ra, anh thản nhiên đáp lại: “Anh không hiểu ý của em.”
Lâm Tri Ngôn thề rằng chắc chắn anh hiểu.
Chỉ là anh đang cố chấp, muốn bỏ ngoài tai những từ anh không muốn nghe mà thôi.
“Đeo thử xem.”
Anh nói bằng giọng điệu chắc chắn, không hề có một từ nghi vấn nào.
Lâm Tri Ngôn từ chối: [Đeo lên không tiện làm việc.]
“Vậy lần sau đeo, vừa hay có thể đưa cho em một chiếc váy dạ hội...!Màu xanh lá thì sao?”
Hoắc Thuật lại lấy một chiếc trâm cài áo hình con cá tương đối khiêm tốn từ trong hộp ra, đặt trước ngực Lâm Tri Ngôn rồi so sánh: “Da của Yêu Yêu trắng như vậy chắc chắn sẽ rất hợp với màu xanh ngọc bích.”
Lâm Tri Ngôn vờ như không nghe thấy gì, chỉ bưng cà phê lên uống một hơi cạn sạch rồi đứng dậy đi về phía cửa.
“Yêu Yêu…”
Hoắc Thuật còn chưa nói xong, Lâm Tri Ngôn đã không nhịn được xoay người gõ chữ hỏi: [Bây giờ tôi phải đi làm, anh muốn ngăn cản sao?]
Hoắc Thuật mím môi, hời hợt nói: “Anh chỉ muốn nói, anh sẽ đưa em đi.”