“Ơ? Sao cháu lại đến nữa, máy trợ thính đeo không thoải mái à?”
Thầy Trần đóng nắp bình giữ nhiệt lại, ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Tri Ngôn đang bước vào.
Lâm Tri Ngôn xấu hổ, đưa máy trợ thính và hộp đựng qua, mặt nhăn nhó gõ chữ: [Lúc tắm rửa cho khách bất cẩn bị rơi xuống bồn tắm, cháu đã làm sạch rồi nhưng vẫn không được.]
“À à! Đừng lo lắng, để chú làm bảo trì hút ẩm cho cháu trước đã.
Nếu vẫn không được thì trả lại cho nhà máy sửa, không có gì to tát đâu!]
Thầy Trần an ủi cô, đứng dậy bật máy bảo trì: “Năm nay là cháu tốt nghiệp đại học nhỉ? Sau này định làm công việc gì?”
Lâm Tri Ngôn giơ tay lên khựng lại một lúc, sau đó mới nói “chưa nghĩ ra” bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Thầy Trần nói khéo: “Sự lựa chọn ngành nghề cho cháu không nhiều như những người người nghe được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Người ta nói tận cùng của vũ trụ là biên chế mà, cố gắng lên.
Cháu đi thi lấy bằng làm giáo viên của trường dành cho người mù điếc đi.”
Lâm Tri Ngôn hiểu ý của thầy Trần.
Làm người phụ trách tắm rửa ngày nào cũng phải bôn ba mệt mỏi, lại còn phải thường xuyên tiếp xúc với nước, vô cùng bất lợi cho việc bảo dưỡng máy trợ thính.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến công việc khác, trình độ về quốc hoạ của Lâm Tri Ngôn không tệ, nhưng ở thời buổi manga thịnh hành, AI tràn lan khắp nơi, nếu muốn đi theo con đường nghệ thuật khó không khác gì lên trời.
Hao phí cả về thời gian và của cải không đếm được.
Thật ra tham gia thi biên chế vào trường chuyên biệt cũng khả thi, bây giờ chính sách của quốc gia đã nới lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng với sự tiến bộ của khoa học công nghệ, số trường dành cho người mù điếc đang giảm theo từng năm, các vị trí giáo viên chuyên biệt luôn hiếm hoi, cạnh tranh rất khốc liệt.
So ra thì người có trình độ tiếng phổ thông gần như bằng không như Lâm Tri Ngôn không hề chiếm ưu thế.
Cô liên tục thi hai lần trong nửa đầu năm nhưng đều trượt ở vòng phỏng vấn.
Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Lâm Tri Ngôn không khỏi hoang mang bối rối.
Lúc cô về chung cư đã là tám giờ tối, chiếc đèn bàn nhỏ tạo ra một khoảng ánh sáng ấm áp.
Lâm Tri Ngôn mở máy tính bật video lên, tiện tay xé một miếng bánh mỳ buổi sáng ăn thừa ngậm ở trong miệng, sau đó giở cuốn sổ ghi chép cực dày ra bắt đầu làm tổng kết ngày hôm nay.
Hoắc Y Na chắc chắn là một trong những bệnh nhân khó tính nhất kể từ khi cô làm người phụ trách tắm rửa.
Quả thực khiến cô khá đau đầu.
Lâm Tri Ngôn dừng bút, ánh mắt nhìn vào tập tài liệu ôn thi vào biên chế giáo viên chuyên biệt trên bàn.
Hay là hai tháng này cô làm việc rồi lại tiếp tục thi thêm một lần nữa nhỉ? Thầy Trần nói đúng, người đeo máy trợ thính như cô có lẽ thật sự không phù hợp với công việc liên quan đến “nước”, trừ khi trong tương lai xuất hiện thiết bị trợ thính hoàn thiện hơn.
Tuy giáo viên biên chế ổn định đó, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ bị mắc kẹt trong vòng tròn nhỏ cố định đó.
Bản thân cô… thực sự cam lòng ư?
Đang nghĩ thì điện thoại trong túi cô bỗng nhiên rung lên.
Đó là tin nhắn của người bạn thân Lăng Phi gửi đến, hẹn cô cuối tuần cùng đi xem triển lãm.
Lâm Tri Ngôn trả lời Lăng Phi, khi thoát khỏi giao diện tin nhắn cô mới phát hiện ra dấu chấm đỏ trong mục thông báo của WeChat.
Click vào cô thấy đó là một lời mời kết bạn mới.
Không có phần tự giới thiệu, ngay cả hình đại diện cũng không có, tên WeChat chỉ có ba chữ cái: Shu.
“?”
Lâm Tri Ngôn tò mò nhấn đồng ý kết bạn, chào hỏi: [Anh là?]
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi Lâm Tri Ngôn đọc sách, tắm rửa xong, lên giường chuẩn bị đi ngủ thì màn hình điện thoại mới lại sáng lên một lần nữa.
[Hoắc Thuật.]
Chỉ với hai chữ ngắn gọn xúc tích mà làm Lâm Tri Ngôn hơi mở to mắt ngồi bật dậy.
[Ồ ồ ồ! Chào anh Hoắc, anh tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?]
Bên kia đang nhập tin nhắn, nói thẳng: [Báo cáo hư hại.
Chu Kính đợi cô cả chiều, bảo là cô không liên hệ với cậu ấy, gọi điện cô cũng không nghe máy nên cậu ấy không khỏi lo lắng.]
Suýt nữa thì cô quên khuấy mất chuyện này!
[Xin lỗi xin lỗi.
Buổi chiều tôi đến trung tâm thính lực kiểm tra máy trợ thính, không nghe được tiếng điện thoại.]
Thật ra là cô không tìm thấy thông tin liên lạc của trợ lý Chu…
Tấm danh thiếp mà Chu Kính để lại trong vụ tai nạn xe cộ kia đã bị cô ném vào góc nào đó từ lâu rồi.
[Không sao, cô không gặp chuyện gì là tốt rồi.]
Hoắc Thuật trả lời, dứt khoát chuyển cho cô hai khoản tiền.
Một khoản hai mươi lăm ngàn tệ là giá gốc niêm yết trên trang Website chính thức của máy trợ thính; khoản tiền hai ngàn tám trăm tám mươi tám tệ thứ hai là một con số rất may mắn.
Ngay lập tức Lâm Tri Ngôn không còn buồn ngủ nữa.
Đây là sức mạnh của đồng tiền trong truyền thuyết ư?
[Chuyển nhiều quá rồi!!!]
Một loạt dấu chấm than đủ thể hiện sự bàng hoàng của cô.
Hoắc Thuật trả lời: [Phần còn lại là tiền làm nhỡ việc của cô Lâm.]
[Tôi không có ý đó.]
Lâm Tri Ngôn nuốt nước bọt, thật thà giải thích: [Bác sĩ đã kiểm tra cho tôi rồi, máy trợ thính không hỏng hoàn toàn, vẫn còn sửa được, không cần nhiều tiền đến vậy đâu.]
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hoắc Thuật trả lời.
Đi ngủ rồi sao?
Mắt Lâm Tri Ngôn díu hết cả lại, nhìn vào lịch sử chuyển khoản hấp dẫn kia.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quả quyết chuyển lại số tiền hai mươi lăm ngàn tệ kia, chỉ nhận khoản tiền nhỡ việc hai ngàn tám trăm tám mươi tám.
Máy trợ thính xử lý kịp thời, hư hỏng không quá nặng, số tiền này đã đủ trả phí sửa chữa và phí đi lại rồi.
Lâm Tri Ngôn tắt đèn buông điện thoại, yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
Tầng hai nhà họ Hoắc, Hoắc Thuật cầm khăn lông vừa lau đầu vừa đi ra khỏi phòng tắm, sau đó cầm điện thoại trên tủ kính lên.
Những giọt nước nhỏ giọt từ đầu và trượt dọc theo xương quai xanh của người đàn ông vào sâu trong chiếc áo choàng tắm đang để hở.
Thấy khoản tiền được chuyển lại, đôi mắt anh hơi nheo lại, như thể ngạc nhiên.
Tắt màn hình điện thoại, ánh sáng xanh của màn hình cũng theo đó biến mất, chỉ còn lại màn đêm lạnh lẽo trong đôi mắt anh.
Ngày hôm sau, Lâm Tri Ngôn kết bạn với nick Wechat của cô hộ lý Quan Thiến và đến căn biệt thự trên đỉnh núi như đã thoả thuận.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngôn đang cười tủm tỉm chờ mình trong phòng tắm, Hoắc Y Na chau mày mạnh đến nỗi có thể treo cổ người ta được.
“Cô còn dám đến à? Hèn hạ đến thế sao?”
Cô ta chế giễu không chút nể nang, khoanh tay dựa lưng vào xe lăn.
Đây là một tư thế phòng thủ điển hình.
Xem ra lần tiếp xúc ngày hôm qua cũng không hề đánh mất sự thù địch của cô Hoắc.
[Chuyện ngày hôm qua, ban đầu đúng là tôi có hơi giận thật.
Người điếc không có máy trợ thính thật sự rất bất tiện đó! Nhưng hận cô thì chưa tới, dù sao cũng chỉ là một công việc mà thôi.]
Lâm Tri Ngôn đề cao đạo đức nghề nghiệp đến mức tận cùng, gặp chiêu nào tiếp chiêu đó: [Dẫu sao thì hỏng mấy cái nữa anh Hoắc cũng đền được.]
Nhắc đến Hoắc Thuật, sắc mặt của Hoắc Y Na đanh lại một cách kỳ lạ.
Cô ta ngoái đầu, hừ một tiếng khó hiểu.
“Này, tai cô bị sao vậy?”
Sau khi được bế vào bồn tắm mát xa thoải mái, cô Hoắc không nhịn nổi mở miệng hỏi.
Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
Năm cô mất đi thính giác, cô mới chỉ có bốn tuổi rưỡi, do ngộ độc thuốc.
Bỗng nhiên rơi vào thế giới không có âm thanh là một chuyện cực kỳ đáng sợ, không chỉ khó chịu về thể xác, mà còn là sự tra tấn về mặt tâm lý.
Lâm Tri Ngôn nhớ lại một vài hình ảnh mơ hồ.
Cô mới bị điếc khóc la, thét lên cả ngày lẫn đêm, xô đẩy ném mọi thứ mà cô có thể chạm vào, cố gắng dùng phương pháp cực đoan này để chứng minh sự tồn tại của âm thanh, cho đến khi cổ họng khàn đặc, kiệt sức.
Lực phá hoại của cô chỉ có hơn chứ không hề thua kém Hoắc Y Na bây giờ.
Tình trạng như vậy tiếp diễn rất lâu, cho đến khi ba năm sau đó ba mẹ cô qua đời vì tai nạn xe.
Bỗng nhiên mọi thứ trở lên tĩnh lặng.
Cô không còn khóc quấy vô nghĩa nữa, có lẽ do trưởng thành, hoặc có lẽ là cô hiểu ra bản thân mình đã mất đi tư cách để thoả sức làm bậy.
Ở một mức độ nào đó, Lâm Tri Ngôn thậm chí còn khá hiểu cho hành vi xấu xa của Hoắc Y Na.
Khi nỗi đau của chính mình không thể giải quyết được, người ta sẽ rơi vào hai thái cực.
Một là hành hạ chính mình, hai là hành hạ người khác.
Hoắc Y Na thò đầu ra khỏi lớp bong bóng xà phòng, nghe Lâm Tri Ngôn “nói” xong thì uể oải hỏi: “Vậy có nghĩa là cô là người điếc chứ không phải người câm, thế tại sao cô lại không nói được?”
Vấn đề này giải thích sẽ rất phiền phức, Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ, gõ chữ rồi chuyển sang giọng nói.
[Lý do tôi không nói gì, có lẽ cũng giống với lý do cô không muốn để người khác nhìn thấy cơ thể mình vậy.]