Chữa Lành Cho Thú Nhân Cấp S Nghèo Túng Tiểu Giống Cái Bị Đoạt Điên Cuồng


Đây là mùi gì? Sao lại thơm như vậy? Lục Tiêu đang làm gì ở trong đó?

Ares không thể kiềm chế được nữa, anh bước đến cửa bếp, nhìn vào bóng dáng đang bận rộn bên trong, đôi mắt đen của anh không tự chủ được mở to vì anh phát hiện ra rằng Lục Tiêu thực sự biết nấu ăn!

Chuyện này sao có thể xảy ra? Tại sao lại có một giống cái biết nấu ăn?

Lần này Ares thật sự bắt đầu nghi ngờ cuộc đời của mình.

Anh không kìm được mà gửi một tin nhắn cho phó quan của mình: “Cậu đã bao giờ thấy giống cái nào biết nấu ăn chưa?”

Phó quan của anh, người đã lo lắng suốt mấy ngày nay vì sợ rằng Ares sau khi kết hôn sẽ bị ngược đãi nhưng không dám hỏi thăm trực tiếp, khi nhận được tin nhắn này suýt nữa đã tưởng nhầm rằng thiếu tướng của họ bị ngược đãi đến mức bị ảo giác.

Giống cái biết nấu ăn?


Nói đùa gì vậy?!

“Ngài có ổn không? Cần tôi làm gì cho ngài không?” Phó quan chờ đợi trong lo lắng suốt một thời gian dài nhưng không nhận được hồi âm từ Ares.

Điều này khiến anh thậm chí nghĩ đến việc báo cảnh sát, mặc dù cảnh sát sẽ không quan tâm đến chuyện như thế này.

Mà lý do Ares không trả lời phó quan của mình là vì Lục Tiêu đã gọi anh ra ăn cơm.

Nhìn những món ăn được bày trên bàn như cá hấp, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, và mì lạnh trộn, Ares âm thầm tự véo mình một cái ở dưới bàn.

Lục Tiêu bưng hai chén cơm ra và đặt trước mặt Ares: “Không kiểm soát được, làm hơi nhiều.

Nếu anh có thể ăn nhiều thì hãy ăn thêm, nếu không thì lãng phí sẽ không tốt đâu.

Nhanh ăn đi, nếm thử tay nghề của tôi nào.”


Mặc dù Ares không muốn thừa nhận, nhưng thực sự anh đã từng bí mật tưởng tượng về cuộc sống sau hôn nhân với một giống cái.

Nhưng cho dù tưởng tượng có xa vời đến đâu, anh cũng chưa bao giờ dám mơ rằng mình có thể được ăn những món ăn do chính giống cái nấu.

Vì đó là điều mà mọi giống đực trong toàn Đế quốc đều biết là không thể xảy ra.

Thế nhưng thực tế giờ đang hiện ở trước mắt, thậm chí khi Lục Tiêu nói những lời này, anh còn có cảm giác như cô đang lo lắng rằng anh sẽ không thích.

Anh cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây.

“Làm sao mà không thích được chứ, những món này nhìn đã thấy ngon rồi.”

“Anh chưa ăn mà, làm sao biết được.

Nhanh ăn đi!” Lục Tiêu đã nhanh tay gắp một miếng thịt kho tàu, trước khi cho vào miệng, trong lòng cô đầy lo lắng, bởi đã lâu không nấu nướng, cô thật sự sợ rằng mình đã mất đi tay nghề.

Mmm, thơm quá, chính là mùi vị này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận