Bên ngoài khu nhà trời mưa như xối xả, từng hạt mưa nặng nề đập vào ô cửa kính, bùm bụp.
Nhìn từ trong ra ngoài, đất trời ngoài kia như dính liền với nhau, bụi nước mịt mờ, cả thế giới như được bao phủ trong không gian mờ ảo.
Tạ Nhã Kỳ ngồi trước bàn máy tính, kéo chuột xuống dưới website, cô nhìn các bạn bè trên mạng đang phát biểu ý kiến của từng người, vẻ mặt đầy phức tạp.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng động nhỏ, cô xoay người lại thì thấy Hà Thích vừa mới bước ra từ phòng tắm.
Anh mặc áo sơ mi màu đen phối với quần jean, thoải mái lại không hề mất đi phong độ.
Trên người anh có một làn hơi thở rất đặc trưng, làn hơi đó hấp dẫn người ta khiến cho cô mỗi lần nhìn thấy đều khó mà dời mắt.
Đường nét trên khuôn mặt anh rất điển trai, cơ thể cao gầy, mặc gì cũng đẹp cả, hệt như một chiếc móc áo.
Lúc này đây anh hơi nghiêng đầu lại, cầm một cái khăn mặt lớn màu trăng lau mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, đôi mắt nhíu lại như không vui nhìn cô: “Đừng đụng vào máy tính của anh”.
Tạ Nhã Kỳ thoáng sững sờ, cô vội vàng xoay người lại tắt trang web vừa rồi, nhân tiện xóa hết lịch sử web, sau đó mới đứng lên cười cười lấy lòng anh: “Em lau cho anh nhé”.
“Không cần đâu”.
Hà Thích lạnh lùng từ chối, anh tùy tiện ném khăn mặt sang ghế dựa cạnh bên: “Chuẩn bị đồ đi, anh đưa em về”.
“Ngoài trời mưa to thế mà”.
Tạ Nhã Kỳ thoáng trầm ngâm rồi vội vàng nói đỡ: “Hơn nữa đây là lần đầu tiên em tới đây mà”.
“Đi thôi”.
Hà Thích bỏ qua lời của cô, anh đi tới cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi thoải mái nhấc hành lý của cô đi ra.
“Hà Thích”.
Tạ Nhã Kỳ bước nhanh lên phía trước, đứng sau lưng anh: “Anh vẫn không chịu trả lời em à, tại sao lại gạt em?”
Anh đưa tay trái lên, nhìn đồng hồ: “Giờ là một rưỡi, anh đặt cho em vé xe lúc hai giờ, không đi thì không kịp đâu”.
Anh đáp lại qua loa.
Không phải chỉ một hai lần.
Tạ Nhã Kỳ cũng không biết mắt mình bị mù hay sao mà lại thấy thích anh.
Lúc ấy là vào năm lớp mười, có một hôm cô ra khỏi WC, vừa đi vừa lấy khăn giấy lau tay, đột nhiên cô liếc nhìn về khúc quanh phía trước, ở đó có một cậu con trai hơi nghiêng nửa người ra, không biết có phải đang nhìn cô không nữa, đôi môi cong lên đầy mờ ám lại có chút gì đó dí dỏm và trẻ con.
Đầu của cô như ầm lên một tiếng rồi ngừng lại.
Tầm mắt không thể rời khỏi anh, khuôn mặt đó như được người điêu khắc, da trắng nõn, mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhíu lại, đôi đồng tử sáng ngời như mặt hồ sâu thẳm đen nhánh không thấy đáy.
Sống mũi thẳng tắp, đôi môi màu hồng nhạt khỏe mạnh, đúng là một cậu bé đẹp trai.
Cô còn muốn nhìn thêm lần nữa thì anh ấy đã biến mất không nhìn thấy tăm hơn, chỉ còn nhớ được chiếc áo khoác màu xanh nhạt mà anh mặc.
Vốn cô không phải người hời hợt, nhưng lại có một người như vậy đấy, ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh ấy đã khắc sâu vào đầu óc cô rồi.
Lần thứ hai nhìn thấy anh là khi cô đi đưa nước cho em trai song sinh của mình.
Khi ấy cô đang định rời đi, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy anh nhảy ba bước rồi lên rổ, động tác thoải mái nhẹ nhàng, dù chỉ là một động tác cực kì đơn giản nhưng lại đẹp trai khiến người ta nghẹt thở.
Cô chỉ đứng nhìn xem từ xa, hai tay lại như thể mất đi cảm giác, nhấc không nhấc được, nắm cũng không nắm nổi.
Tiếng thét chói tai bên cạnh của các bạn học nữ cô cũng không để ý, cả thế giới chỉ còn mỗi bóng dáng của mình anh.
Đó là lần đầu tiên cô xem hết một trận đấu bóng rổ.
Nếu lần đầu tiên cô yêu vì vẻ ngoài của anh, thì lần thứ hai cô yêu lại vì hình dáng.
Chỉ một lần nhìn thấy Hà Thích, với hai lần liếc mắt, cô đã trao trái tim đi mất rồi.
Tạ Nhã Kỳ đứng thẫn thờ tại chỗ, bởi vì khi tới gần còn có thể ngửi được mùi sữa tắm nhẹ nhàng trên người anh, trái tim không kìm được lại nhảy lên thình thịch.
“Tạ Nhã Kỳ, chậm nữa thì trễ giờ xe đấy”.
Hà Thích thấy cô lằng nhằng quá thì mất kiên nhẫn xoay người lại trừng cô, nếu cô không phải con gái anh đã tiến tới kéo tay níu cổ cô đi rồi.
“Đi thì đi”.
Cô thì thầm một hơi, lúc đi ngang qua anh, cô còn cố ý vẩy tóc qua.
Bởi vì cô biết anh vẫn thích con gái để tóc dài, thế là cô nuôi tóc, mấy ngày trước còn đi uốn nhẹ nhàng, lần này tới đây không phải chỉ để hỏi anh câu hỏi đó, cô còn muốn khoe anh kiểu tóc mới của mình: “Mà thành phố này cũng có phải của anh đâu, tại sao lại bắt em đi là phải đi”.
“Em nói gì?” Hà Thích không nghe rõ cô đang nói cái gì, anh hỏi lại.
“Tại sao em phải nói với anh?”
Lúc thi đại học xong, cô gọi điện thoại hỏi anh sẽ học trường nào, anh thản nhiên nói, có thể là đại học W.
Cũng bởi vì khả năng này, cô đã bỏ qua ý định đến nơi khác học đại học, cam tâm tình nguyện đăng ký vào đại học W rất gần nhà.
Ngày tựu trường đầu tiên, cô tìm bóng dáng anh khắp cả trường, sau đó, từ những bạn học khác cô mới biết, anh đã đến thành phố H rồi.
Lần này nhân dịp được nghỉ ngày Quốc khánh dài ngày, cô ngồi xe năm tiếng đồng hồ tìm anh để chất vấn, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì nhớ anh.
Anh nghe câu hỏi của cô, thờ ơ cười một tiếng: “Tại sao anh phải trả lời một câu hỏi ấu trĩ thế này?”
Trong phút chốc, lòng cô lạnh như băng.
Cho đến bây giờ, anh vẫn luôn đối xử với con gái như vậy, đặc biệt là nữ sinh háo sắc, mà cô lại là một trong nhiều người như vậy.
Trùng hợp là sắc trời lại xấu hẳn đi, mây đen chợt kéo sang dày đặc, mưa rơi tầm tã như trút nước.
Anh đúng là một người con trai phong độ và lịch sự, toàn bộ chiếc ô duy nhất đều che cả cho cô, còn mình thì ướt đẫm.
Vì cô không sinh ra ở đây nên cũng không quen thuộc với nơi này cho lắm, anh lại cần phải tắm rửa thay quần áo cho nên cô mới có cơ hội được đến nhà trọ của anh.
Sau khi đến nơi, anh gọi điện thoại cho bạn ngay, tự mua vé tàu cho cô lúc hai giờ, anh bảo đến lúc đó sẽ đưa cô đi.
“A lô? Nhã Tĩnh à, 7 giờ tối đến bến xe trung tâm đón chị cậu nhé.
Ừ, được, cúp máy đây.” Hà Thích vừa lái xe vừa điện thoại cho em trai của Tạ Nhã Kỳ.
Tạ Nhã Kỳ lặng ngắm màn mưa mịt mù ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cắn môi, cô lại nghĩ ngợi về tâm sự chính mình.
Rõ ràng anh không hề thích cô nhưng vẫn thường xuyên quan tâm chăm sóc cô kỹ lưỡng.
Dù trong lòng không vui thật đấy nhưng cũng vẫn cảm thấy có chút xíu ngọt ngào.
“Để anh tiễn em vào”.
Một tay Hà Thích cầm ô che cho cô, bình thản đi tới sau cốp xe nhấc hộ hành lý để xuống đất, sau đó dẫn cô vào phòng chờ, anh đặt hành lý ở bên cạnh người cô, “Còn hai phút nữa là soát vé, xe đi thành phố W, nhớ nhìn kĩ rồi mới lên xe đấy.
Tới nơi Nhã Tĩnh sẽ đến đón em”.
Rất ít khi anh nói nhiều với cô như vậy, đáng lẽ ra nghe thế cô nên thấy hài lòng mới phải, nhưng lúc này cô lại thấy rất giận, không sao cười nổi, đôi đồng tử đen nhánh thâm trầm nhìn anh như thời tiết bên ngoài.
Hà Thích nhìn dáng vẻ này của cô thì nói, “Tiễn tới đây thôi, vậy anh đi trước.”
“Chờ một chút.” Tạ Nhã Kỳ ngồi trên ghế nhìn anh, cô ngẩng đầu lên rồi nói.
“Cái gì?”
Tạ Nhã Kỳ vẫn còn đang há hốc, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Sao?” Hà Thích khẽ nhíu mày, nghiêng người thấp xuống.
Ngay lúc đó, Tạ Nhã Kỳ ôm lấy cổ vội vàng hôn má anh một cái.
Sau đó ngay lúc anh chưa kịp phản ứng lại, cô đã xách hành lí bỏ chạy rồi.