“Gì cơ?” Trì Tư Việt không nghe rõ nên nhướn mày hỏi lại.
“Em không có tra hỏi anh… nếu muốn hỏi, muốn hỏi thì cũng là người khác hỏi.” Giọng nói chứa đựng sự không vui một cách bướng bỉnh.
Trì Tư Việt mỉm cười, đưa tay lên nhéo khuôn mặt rõ ràng là đang không vui của cô: “Trừ em ra, còn ai có thể hỏi được nữa đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thù Đồng nghĩ đến Tùng Thù Đình, nhưng nghĩ lại, cô nhớ là tối hôm đó anh nói hai người họ không có quan hệ gì cả, chỉ là bố mẹ hai bên quen biết nhau mà thôi.
Miệng cô mấp máy, cuối cùng thều thào nói: “Chắc chắn còn người khác nữa…”
Nếu không, nếu không thì sao anh lại không liên lạc với cô một thời gian dài như vậy chứ?
Trì Tư Việt thấy sự ghen tuông bất ngờ này của cô đáng yêu kinh khủng, vừa định nói không có ai khác nữa thì nghe thấy có tiếng còi xe ô tô cách đó không xa.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía có tiếng còi xe, một chiếc xe con màu đỏ rực đang đỗ ở bên đường, cửa sổ xe mở một nửa, người phụ nữ đeo kính râm trên đỉnh đầu, tóc xoăn nhẹ ngồi ở ghế lái đang nhướn mày nhìn về phía hai người.
Không cần đoán cũng biết, đó là mẹ của Thù Đồng.
Khuôn mặt của hai người thật sự là rất giống nhau, nếu muốn tìm điểm khác thì đó chính là gương mặt của người phụ nữ trong xe sắc sảo hơn một chút do trang điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Tư Việt lại đút tay vào túi quần, sau đó hất cằm về phía bên đường: “Đi đi, mẹ em đến rồi.”
Thù Đồng cũng nhìn thấy xe của Lãnh Minh Khiết, tâm trạng vốn muốn nói thêm vài câu với anh bỗng chốc bị câu “liệu mẹ có nhận ra điều gì không nhỉ” bao trùm, cô gật đầu, chạy từng bước nhỏ về phía trước rồi lên xe.
Mãi đến khi xe đã đi được một đoạn, ánh mắt của cô vẫn dán vào gương chiếu hậu, nhìn bóng hình ở cổng trường đang dần trở nên mơ hồ.
“Người lúc nãy là bạn học của con à?” Lãnh Minh Khiết nhìn chiếc xe dài như con rồng ở phía trước, lấy hộp sữa mà Thù Đồng thích uống từ trong túi ra đưa cho cô.
Bà hỏi rất tự nhiên, nhưng Thù Đồng lại cảm thấy mạch đập ở cổ đang đập dữ dội, đầu ngón tay cào vào vỏ hộp sữa phát ra tiếng động nhỏ, sau đó cô giả vờ bình tĩnh gật đầu, “ừm” một tiếng.
Có lẽ là do có tật giật mình, trên suốt đường đi, Thù Đồng luôn lo lắng không biết Lãnh Minh Khiết có hỏi mình chuyện gì đó không, đến khi xe đi vào nhà hàng, nà cũng không hỏi gì về vấn đề này, lúc này cô mới yên tâm.
Nhớ tới việc lúc nãy mình vì lo lắng mà quên mất điện thoại di động đang rung, cô mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn Trì Tư Việt gửi cho cô mười mấy phút trước.
“Không có ai khác nữa.”
“Giờ anh đi ăn cơm với đám Đoàn Kỳ Tứ.”
Quanh bàn ăn đã có không ít người rồi, chỉ còn hai ghế trống.
Lãnh Minh Khiết vừa xin lỗi, giải thích trên đường bị kẹt xe, vừa vỗ vai Thù Đồng ý bảo cô chào mọi người.
Thù Đồng lễ phép chào các vị trưởng bối có mặt trên bàn ăn, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Lãnh Minh Khiết.
Có mẹ ngồi bên cạnh, cô cũng không thể mở điện thoại lên được. Nhưng hai câu mà Trì Tư Việt nhắn lúc nãy, Thù Đồng đã khắc sâu vào trong đầu, cứ nghĩ tới là lại vui không kiềm chế được.
Anh nói không có người khác, còn báo cáo với cô lát nữa anh sẽ đi đâu.
Cửa phòng bao được mở ra một lần nữa, có người bước từng bước lớn vào trong.
Lần này, mọi người đang ngồi quanh bàn ăn đều đồng loạt đứng dậy.
“Ôi, sếp Thẩm đến rồi! Nhanh nhanh nhanh, chúng tôi đã giữ ghế chủ toạ cho cậu rồi đây. Để tôi bảo phục vụ mang món nguội lên trước.” Có người nói những lời nịnh bợ và đi về phía cửa.
Thù Đồng vô thức ngẩng đầu theo giọng nói ấy, sau đó cô nhìn thấy Thẩm Nham đang mỉm cười bắt tay với người bên cạnh.
“Anh Thẩm Nham?” Cô vô cùng kinh ngạc, giọng nói cực kì nổi bật giữa những lời chào hỏi xã giao của mọi người.
Lãnh Minh Khiết cũng có phần sửng sốt, hỏi cô vấn đề mà mọi người cũng đang thắc mắc: “Đồng Đồng, con và sếp Thẩm quen biết nhau à?”
Lúc này Thù Đồng mới nhận ra cách xưng hô của mình rất không thích hợp trong bữa ăn thương vụ này, cô cụp mắt xuống, không biết phải giải thích thế nào về sự lỗ mãng của mình.
Thẩm Nham lại không ngạc nhiên chút nào, anh ấy chậm rãi mở miệng nói, trên môi còn xuất hiện nụ cười thường thấy: “Tôi và con gái của sếp Lãnh quen biết từ nhỏ, chỉ là lúc đó em ấy còn nhỏ, vẫn đang học tiểu học.”
Nhắc đến hai chữ còn nhỏ, mấy người đang đứng nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ mặt bí hiểm, biểu cảm trên mặt vẫn nịnh bợ như cũ, nhưng trong lòng lại không kiềm được mà nghĩ đến thời thế thay đổi nhanh chóng, nhớ tới thân thế khiến người ta khinh thường của Thẩm Nham.
“Tôi thấy bản thân anh ấy không để tâm đến chuyện trước kia chút nào hết, cũng không sợ mọi người nghĩ đến việc anh ấy là con riêng.” Ai đó thấp giọng nói sau khi Thẩm Nham ngồi xuống.
Người ngồi bên cạnh cầm ly rượu che lại, nháy mắt với người vừa lên tiếng, sau đó, đối phương im bặt.