Chua Ngọt FULL

Thù Đồng không ngờ cửa phòng riêng sẽ đột ngột mở ra, mà vị trí của cô và Lãnh Minh Khiết tuy không phải chính diện cửa, nhưng chỉ cần xoay cánh cửa đi một chút là có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở hành lang.
 
Cô hơi hoảng hốt, đẩy Trì Tư Việt sang bên cạnh vài bước, trong phòng riêng phía sau đã vang lên tiếng của Lãnh Minh Khiết:
 
“Đồng Đồng? Có phải là không tìm thấy phòng mình rồi không? Ở bên này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lãnh Minh Khiết thấy góc áo đồng phục của cô lướt qua thì gọi cô lại.
 
Nguy rồi.
 
Trong lòng Thù Đồng rất lo lắng, cũng không biết Lãnh Minh Khiết đã nhìn thấy được bao nhiêu, nhớ lại dáng vẻ mờ ám của mình và Trì Tư Việt khi ở bên nhau, cô thấy có chút sốt ruột, đành nói với anh rằng lát nữa sẽ nhắn tin. Sau đó, cô lấy điện thoại, rồi vội vàng quay người đi vào phòng riêng.
 
Khi cửa phòng vừa đóng lại, tim của cô vẫn đang đập thình thịch.
 
Bóng hình cao lớn vẫn đang đứng im ở hành lang. Trì Tư Việt đứng ở vách tường nghiêng ở cửa phòng riêng, nhớ lại ánh mắt của Thẩm Nham lúc nãy rồi nheo mắt lại.
 
Bữa cơm lần này kết thúc sớm hơn so với tưởng tượng của Thù Đồng, sau khi mọi người ra về, ở cổng xuất hiện một loạt tài xế vẫn chưa mở hàng.
 

Lãnh Minh Khiết đi đến hiệu thuốc gần đó trước, sau đó xách một túi to chứa toàn thuốc giải rượu lên xe, nói vị trí cho tài xế, rồi xoa xoa chỗ gần huyệt thái dương, sau đó ngả người dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Thù Đồng lén nhìn sang vài lần, bà mở mắt ra, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp cuối cùng cũng thả lỏng, lộ ra một chút mệt mỏi: “Sao thế, Đồng Đồng?”
 
Thật ra, từ dáng vẻ hoàn toàn không hỏi thăm gì của Lãnh Minh Khiết có thể thấy được, bà không hề nhận ra sự việc ở hành lang vừa nãy, nhưng Thù Đồng thật sự là có hơi chột dạ, lúc này mới liên tục dò xét xem mẹ có nhận ra điều gì khác thường hay không.
 
Lãnh Minh Khiết hỏi vậy, cô khẽ sững sờ, nhưng trong lòng quả thật cũng đã giấu cả một đống chuyện muốn hỏi bà, cô nhìn vào mắt của Lãnh Minh Khiết, thành thật hỏi từng câu từng chữ: “Mẹ, có phải mẹ từ chức rồi không?”
 
Vốn dĩ, Lãnh Minh Khiết cũng không giấu diếm gì chuyện này. Bà đã từ chức cách đây không lâu, bận bịu một thời gian dài cuối cùng cũng thành lập được công ty của riêng mình. Khi về nhà lấy tài liệu xử lý các loại thủ tục, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, không chắc chắn nên không nói gì với Thù Đồng cả. Nhưng hiện tại xem ra, với sự giúp đỡ của những người đồng nghiệp cũ đã nghỉ việc cùng bà, công ty đã có xu hướng dần đi vào quỹ đạo.
 
Hơn nữa, hôm nay vừa hay biết được Thẩm Nhâm và Thù Đồng quen biết nhau từ nhỏ, khiến bà cảm thấy có nguyên nhân sâu xa gì đó, những lần hợp tác sau này chắc sẽ thuận lợi hơn một chút.
 
Lãnh Minh Khiết nói ngắn gọn về lí do vì sao dạo gần đây mình bận rộn như vậy với Thù Đồng, sau đó, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô, bà thản nhiên hỏi: "Đồng Đồng, con và Thẩm Nham đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ à?"
 
Thù Đồng vẫn còn đang bị sốc trước việc mẹ cô ấy thành lập công ty một cách nhanh chóng và kiên quyết, nghe vậy, cô ấy chớp mắt và nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng, ngày trước khi sống ở nhà cậu, nhà của anh Thẩm Nham ở ngay bên cạnh, anh ấy thường giúp đỡ con làm bài tập về nhà nữa.”
 
Lãnh Minh Khiết hơi trầm mặc một chút, cuộc sống thời thơ ấu của Thù Đồng là đoạn quá khứ mà bà hoàn toàn không hiểu gì cả.

 
Khi đó, bà bỏ học vì mang thai. Khi sinh Thù Đồng ra, bản thân bà vẫn là một đứa trẻ, chưa nói đến việc vẫn ham vui, hơn nữa bà muốn trốn tránh sự thật rằng mình còn trẻ măng mà đã trở thành một người mẹ.
 
Bà vẫn còn nhớ lần đầu tiên Thù Đồng biết gọi mẹ, trong lòng bà rất kích động và hoang mang, kích động là bởi vì niềm vui trong chốc lát khi được làm mẹ, còn hoang mang là bởi vì nhận ra rằng bản thân chuẩn bị sẵn sàng để trở thành một người mẹ.
 
Chuyện sau này cứ vậy mà thành. Lãnh Minh Quân không chịu nổi lời khẩn cầu của Lãnh Minh Khiết nên đồng ý để Thù Đồng tạm thời ở lại nhà họ, đến khi bà tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân mình.
 
Nhưng không ngờ, biến cố liên tiếp xảy ra, Thù Đồng ở đó mấy năm liền.
 
Lãnh Minh Khiết dừng dòng suy nghĩ miên man của mình lại, trong lòng lại xuất hiện sự áy náy đối với Thù Đồng. Bà nắm lấy bàn tay của cô: “Đồng Đồng, sau khi tốt nghiệp trung học, mẹ đưa con ra nước ngoài du học có được không?”
 
Trong lời nói không hề có một chút sắc bén và thăm dò nào, chỉ là một câu hỏi của một người mẹ mà thôi.
 
Thù Đồng rất kinh ngạc, nhưng cô cũng hiểu ngay được nguyên nhân mẹ chọn tự mình thành lập công ty, bắt đầu từ con số không là gì, nói cho cùng, vẫn là vì cô.
 
Mấy năm qua, Lãnh Minh Khiết vẫn luôn bận rộn không thể ở nhà. Sự quan tâm của bà dành cho Thù Đồng chủ yếu là thông qua những cuộc điện thoại từ cách đó vài trăm cây số, hoặc là trong những lần chuyển khoản qua WeChat. Nhưng trừ những khuyết điểm này ra, Lãnh Minh Khiết quả thực đã cho cô cuộc sống vật chất tốt nhất trong phạm vi năng lực của bà.
 

Bà đã thanh toán học phí cao ngất ngưởng của trường trung học Ngự Mộc mà không hề chớp mắt, vì để Thù Đồng có thể đi học gần nhà, còn cố ý mua một căn chung cư đắt tiền ở gần trường. Lãnh Minh Khiết đã phải bỏ học, vất vả vật lộn trong xã hội để kiếm tiền, nên bà không muốn chuyện tương tự xảy đến với con gái mình.
 
Bà muốn cho Thù Đồng cuộc sống tốt nhất, con gái của bà không nhất thiết phải trở thành người tài trong một lĩnh vực nào đó, nhưng bà muốn cho Thù Đồng quyền lựa chọn, quyền quyết định việc mình muốn làm.
 
Gió đêm mùa hè rất mát, tốc độ xe chạy không nhanh, làn gió nhẹ như tơ lụa lướt qua hai má của Thù Đồng. Thù Đồng không đưa ra đáp án chắc chắn ngay, mà Lãnh Minh Khiết cũng cho cô thời gian suy nghĩ.
 
“Không vội, Đồng Đồng, con có thể suy nghĩ thật kĩ, tiện thể cũng có thể nghĩ xem mình thích quốc gia nào.”
 
Kỳ thi cuối kỳ đến rất nhanh, có lẽ vì biết sau kỳ thi này, bọn họ sẽ trở thành học sinh lớp 12 nên cả lớp ai cũng cố gắng dành thời gian ôn tập, muốn dùng thành tích tốt để vẽ nên một dấu chấm hoàn hảo cho năm học lớp mười một, cũng là khởi đầu thuận lợi cho năm lớp mười hai sắp tới.
 
Khi tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, hơi thở nhẹ nhõm này cũng không kéo dài lâu, khi nghĩ đến việc điểm thi sẽ được công bố vào chiều hôm sau, sắc mặt của nhiều người trở nên vô cùng buồn rầu.
 
“Bé Đồng, lát nữa đi chơi ở khu vui chơi điện tử với tớ không?”
 
Hứa Mễ Nhạc hoàn toàn tin rằng mọi người sẽ vui vẻ sau khi thi, vừa thu dọn sách vở xong thì đã chạy ngay đến mời Thù Đồng đi chơi.
 
“Tiểu Mễ, cậu… không đi tìm Kiều Dương à?”
 
Thù Đồng khá thắc mắc. Theo lí mà nói, Hứa Mễ Nhạc không đi tìm Kiều Dương mấy ngày rồi, hôm nay mới thi xong, cô ấy nên hẹn Kiều Dương cùng đi chơi từ lâu rồi mới phải chứ, sao bây giờ…
 
Thấy Thù Đồng nhắc đến Kiều Dương, Hứa Mễ Nhạc bĩu môi khinh bỉ: “Haiz, đừng nhắc nữa, trong mắt anh ấy, tớ còn không bằng quả bóng rổ. Mấy ngày này ôn tập và thi cử làm anh ấy bức bối lắm, hôm qua anh ấy gửi tin nhắn cho tớ nói rằng hôm nay thi xong sẽ đi chơi bóng với mấy bạn trong lớp. Tớ không thèm đến sân thể dục ngoài trời phơi nắng để xem bọn họ chơi bóng đâu, nóng chết mất!”

 
“Vậy nên, câu nói bạn trai là thứ không đáng tin nhất, giờ mình lĩnh ngộ được rồi, vẫn là bạn thân tốt hơn!” Nói xong, Hứa Mễ Nhạc giận dữ bóc một viên kẹo cho vào miệng, rồi lại lấy một viên kẹo sữa đặt trên bàn của Thù Đồng.
 
Thù Đông nhìn viên kẹo trên bàn, nhất thời cảm thấy cạn lời.
 
Đang do dự thì trong lớp đột nhiên xuất hiện sự xôn xao lạ thường, Thù Đồng ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của mọi người.
 
Trì Tư Việt cao ráo với đôi chân dài đang đứng ở cửa lớp 11/9, ánh mắt nhìn về phía cô.
 
Gió mát ở hành lang thổi vào người anh, thổi vạt áo của anh về phía sau, phần áo phía trước dính lào cơ bắp của anh, thấp thoáng để lộ cơ bắp rắn chắc ở bên dưới lớp áo.
 
Thù Đồng nhất thời không phản ứng kịp, hơi sững sờ nhìn anh.
 
“Vãi, sao Trì Tư Việt lại đến lớp chúng ta, cậu ấy đến tìm ai vậy?”
 
“Không biết, cậu ấy đâu? Là người đứng dựa vào cửa sổ đó á?”
 
Trong chốc lát, phần còn lại của lớp học bắt đầu bàn tán.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận