Tin tức xấu lúc nào cũng sẽ truyền đi nhanh hơn so với tin tức tốt.
Dường như mọi người cũng không quá thích những người quá mức hoàn hảo, cho dù là bạn có làm tốt hơn đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để tìm ra từ trên người bạn một vài dấu vết khả nghi.
Hồ Dĩnh nói những lời như thế trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ là đã đóng một con dấu vào trong lòng mọi người, khiến họ càng tin tưởng việc Thù Đồng gian lận hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng chuông vào lớp chói tai vang lên, giống như một một lưỡi dao vô hình xẹt qua tai Thù Đồng.
Cô không có chứng cứ chứng minh mình không gian lận, cho dù hiện tại cô có lấy được cái USB rồi mở nó ra trước mặt cả lớp thì có lẽ mọi người cũng sẽ nghĩ rằng cô đã xóa bỏ chứng cứ từ trước rồi, hoặc là đã sao lưu lại qua chỗ khác từ trước.
Cảm giác bất lực nặng nề giống như bị một chiếc áo choàng lớn ngâm trong nước ướt sũng đang kéo lê cơ thể, đè nặng đến mức bả vai Thù Đồng trĩu xuống, tấm lưng đã sớm không còn tư thế thẳng tắp nữa.
Cả một tiết học, cô hoàn toàn không biết cô giáo đứng trên bục giảng, nước miếng bay tứ tung là đang giảng cái gì. Hứa Mễ Nhạc truyền giấy qua cho cô, bên trên có viết: [Bé Đồng à, cậu đừng để ý đến bọn họ làm gì, tớ tin tưởng cậu, bọn họ chính là đang ghen tị với cậu!]. Tờ giấy được cô mở ra rồi lại gấp lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhưng “kẽ hở xấu xí” một khi đã bị xé ra, tiếng nghị luận nối tiếp nhau giống như một bàn tay vô hình, xé toạt miệng vết thương vốn không nên tồn tại, tạo ra những vết rách càng ngày càng lớn.
Chỉ trong thời gian một tiết học, những người mang theo tâm trạng đi hóng hớt và những người lạ mặt mang ác ý đến hóng hớt càng ngày càng nhiều.
Những gương mặt mà Thù Đồng chưa từng gặp lại giống như những người bạn tốt đã sống bên cạnh cô nhiều năm vậy, tạo thành một nhóm vây quanh cửa lớp 11/9, thỉnh thoảng dùng ngón tay chỉ về phía cô, thảo luận cô dùng cách gian lận thế nào mới có thể tiến vào top hai mươi của khối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong những tiếng nói hỗn loạn còn ẩn chứa cả sự khinh thường cực lớn, có vài người trông thì có vẻ thản nhiên nhưng lại nói ra những lời mỉa mai sắc bén, nói cô ngay cả gian lận mà cũng không biết cách, lần đầu là làm hơi quá tay, không biết phải bỏ lại đề khó, hiện giờ thì hay rồi, từ một thí sinh dưới trung bình môn vật lý, hiện giờ đã trở thành người có thể làm đề ngang hàng với Trì Tư Việt rồi, dù là ai thì người ta cũng đều sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Đối với lời thảo luận đó, có người đùa cợt “phản bác” giúp cô: “Cậu quá làm khó người khác rồi, dù sao trước đó người ta thi dưới trung bình, đề khó với đề dễ ở trước mặt người ta có khi cũng giống nhau hết, người ta làm sao mà phân biệt được đề nào khó đề nào không khó, dù sao thì chép toàn bộ đáp án vào không phải là được rồi à!”
Những lời đồn đại khó nghe cứ như thế được truyền đi, tới tiết học cuối cùng, không biết ai là người đầu tiên đăng lại danh sách tham gia cuộc thi tiếng Anh trong kỳ nghỉ hè do tài khoản chính thức của trường đăng tải lên mạng, chỉ mặt điểm tên trào phúng rằng để người gian lận đại diện cho trường học tham gia cuộc thi toàn quốc, đây là đang bôi nhọ trường học.
Những ý kiến muốn đổi tên Thù Đồng càng lúc càng nhiều, những lời nói dứt khoát và lưu loát, cực kỳ khó nghe, giống như một mũi tên nhọn sắc bén được ngâm trong nước muối rồi đâm vào ngực người ta.
Thù Đồng cố nén lại cảm xúc buồn bã trong lòng, mím môi đáp lại Hứa Mễ Nhạc đã quay người nhìn xuống lần thứ chín, nhìn cô ấy rồi lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói: “Tiểu Mễ, tớ không sao.”
Cô không biết vì sao Hồ Dĩnh không hề nhắc tới chuyện là do chính cô ấy bảo cô đi đưa USB, hơn nữa còn dùng những lời nói nghe có vẻ bình thường nhưng trên thực tế là đang dùng lời nói đó khiến cho việc cô gian lận trở thành chuyện chắc chắn, làm tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của Trương Tuệ Như.
Nhưng trong lòng Thù Đồng vẫn luôn có một suy đoán, chỉ là mỗi khi cô nghi ngờ Hồ Dĩnh thì trong đầu sẽ luôn có một giọng nói vang lên nhắc nhở cô rằng là con người thì sẽ không xấu xa đến mức độ này, cũng sẽ không có ai bằng lòng tốn từng đó thời gian và sức lực chỉ để vu oan cho cô.
Thù Đồng cố gắng chịu đựng ánh mắt xem kịch vui và không có ý tốt của mọi người, đi đến trước bàn Hồ Dĩnh, cô nhẹ nhàng gọi tên Hồ Dĩnh, đợi đối phương tạm thời bỏ bút trong tay xuống trả lời cô.
“Truyền tờ giấy ký tên này về phía sau đi.” Hồ Dĩnh xoay người truyền tờ giấy trong tay cho người phía sau, sau đó quay lại.
Thù Đồng cho rằng cô ta sẽ ngẩng đầu lên nói chuyện với mình, nhưng không ngờ Hồ Dĩnh chẳng thèm nâng mắt lên mà rút ra một cuốn vở bài tập ở một bên rồi mở ra, dùng bút bắt đầu chép lại những đề bị sai.
“Ừm, cậu nói đi.”
Đây xem như là trả lời cô.
Thù Đồng hơi mím môi, do dự một chút rồi thấp giọng hỏi: “Hồ Dĩnh, tôi muốn hỏi cậu có còn nhớ ngày hôm đó, chính là ngày mà Trương Tuệ Như nói nhìn thấy tôi đến phòng làm việc của cô giáo, là cậu bảo tôi đi tìm cô Phương để sao chép ví dụ mẫu của đề thi tiếng Anh những năm trước, cậu còn nhắc tôi mang theo USB…”
Lời còn chưa nói xong, bút trong tay Hồ Dĩnh đã dừng lại, giọng nói vừa rồi vẫn còn lạnh nhạt giờ đã chuyển sang lạnh lẽo như băng: “Tôi không hiểu, cậu có ý gì?”
Thù Đồng sửng sốt, cô lập tức nhớ lại xem lời nói vừa rồi của mình có phải quá mức xúc phạm hay không, cô xua tay, muốn giải thích rằng mình không có ác ý, mà lúc này xung quanh lại vang lên tiếng nói trào phúng liên tiếp.
“Thù Đồng, lời giải thích này cậu vẫn nên nói trước mặt cô giáo đi!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không biết là ai truyền chuyện này ra ngoài, nhưng hiện tại mọi chuyện ồn ào thành như vậy, chuyện cậu nên lo lắng nhất phải là liệu thầy cô giáo có tìm cậu yêu cầu giải thích hay không, cậu tìm lớp trưởng cũng vô dụng mà thôi!”
“Đúng thế, hiện giờ cậu hỏi lớp trưởng những chuyện này là muốn lôi kéo lớp trưởng đứng về phe cậu à? Cho dù là cả lớp đều tin cậu và đứng về phía cậu đi nữa thì những người khác không tin cậu, vậy thì cũng là vô dụng thôi!”
Thù Đồng rũ mắt, hai tay bám vào mép váy đang bấm thật chặt vào lòng bàn tay, cố gắng kìm nén cơ thể đang run rẩy.