“Mấy cậu im miệng hết đi! Chân trước vừa reo hò khen ngợi vì Thù Đồng tham gia cuộc thi đem vinh dự về cho lớp, chân sau lại tin vào lời đồn đoán vô căn cứ mà quay lại nói xấu người phe mình, thế mà còn dám nói mọi người là bạn học cùng nhau lâu như vậy à!”
Hứa Mễ Nhạc không chịu nổi nữa, đập mạnh hộp bút xuống mặt bàn rồi đứng dậy nhìn mọi người xung quanh mà mắng, sau đó cô ấy đi về phía trước, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Thù Đồng.
“Bé Đồng… cậu đừng để ý đến mấy lời nói lung tung của bọn họ, thầy cô giáo cũng không hề nói gì, vậy chứng minh là mọi người biết chuyện đều tin tưởng cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời vừa dứt thì có người từ ngoài cửa chạy vào, giọng nói không to không nhỏ nhưng có thể để cho mọi người trong lớp đều nghe rõ: “Thù Đồng, “chị” Lâm bảo cậu đến văn phòng một chuyến.”
Giọng nói an ủi của Hứa Mễ Nhạc bỗng nhiên dừng lại, hiện giờ cô ấy cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Thù Đồng cắn chặt răng gật đầu, nuốt xuống những khổ sở và bất lực đang tích lũy trong người, nhấc chân đi về phía cửa.
Mới vừa ra khỏi cửa, những giọng nói ở đằng sau lưng liền đột nhiên phóng đại.
“Trời ạ, chắc chắn là cô giáo cũng đã biết được chuyện này rồi, có lẽ là tìm Thù Đồng để hỏi đấy!”
“Tôi thấy cũng đúng, chuyện này ồn ào đến mức mọi người đều biết, còn có không ít người cảm thấy không nên để cậu ấy đại diện cho trường học tham gia cuộc thi, chắc chắn là chị Lâm tìm Thù Đồng để hỏi dù sao suất tham gia cuộc thi cũng là do chị Lâm cho mà…”
“Mấy cậu nói xem, liệu có thể hủy bỏ thành tích sau đó để cậu ấy thi lại một lần nữa không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không rõ lắm, thành tích thi cuối kỳ xử lý thế nào thì khó mà nói, nhưng mà chuyện tham gia cuộc thi tiếng Anh xem như là hết rồi!”
…
Từ lần ngã cầu thang lần trước, đây là lần thứ hai Thù Đồng rơi nước mắt ở trường học.
Lại còn là trước mặc giáo viên chủ nhiệm Phương Lâm.
Không phải vì chuyện gì khác, chỉ là vì Phương Lâm không hề chất vấn cô giống như suy đoán của người khác, mà ngược lại, vào lúc Thù Đồng bước vào cửa, bà ấy còn nghiêm túc nói với cô rằng, chuyện này bà ấy sẽ xử lý thật tốt, nói rằng bà ấy tin tưởng cô, cũng nhìn thấy được sự cố gắng của cô, hy vọng cô cũng có thể cho cô giáo sự tin tưởng giống như thế, tin tưởng cô giáo có thể giải quyết tốt chuyện này.
Thù Đồng cúi thấp đầu, không muốn để cho Phương Lâm nhìn thấy nước mắt của cô đã đong đầy trong hốc mắt, nhưng vào lúc đối phương kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của cô thì nước mắt lại không kìm nén được mà rơi xuống mu bàn tay của Phương Lâm.
Có đôi khi, sự kiên nhẫn và kiên cường sẽ không thể địch lại nổi một câu quan tâm lo lắng của đối phương.
Thời gian tan học đã qua hơn một nửa, Hứa Mễ Nhạc làm thế nào cũng không tìm được Thù Đồng.
Cửa văn phòng của giáo sư đóng chặt, điện thoại di động của Thù Đồng cũng bị cô để ở trên bàn phòng học.
Chờ đến khi cô đẩy cửa phòng học âm nhạc ở tầng hai đã bị bỏ hoang nhiều năm ra thì đã là một giờ sau đó.
Thù Đồng ngồi dựa vào bên sườn chiếc đàn dương cầm đen nhánh, khuôn mặt khóc đẫm nước mắt yên lặng chôn sâu vào hai đầu gối, lúc này cô ngẩng mặt lên, hoang mang rối loạn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, trong nháy mắt khuôn mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, giọng nói thốt ra khỏi miệng tràn ngập ướt át và tủi thân.
“Tiểu Mễ… sao cậu lại biết tớ ở đây…”
Hứa Mễ Nhạc lấy ra một bịch khăn giấy lớn từ trong cặp sách ra, sau đó còn đặt vào lòng cô chiếc điện thoại di động, bên trên hiển thị đang có cuộc gọi video.
“Bé Đồng, đừng khóc nữa được không…”
“Vừa rồi lúc tan học tớ không tìm thấy cậu, thật sự là không còn cách nào nữa nên tớ mới gọi điện thoại cho Trì Tư Việt. Bé Đồng, cậu đừng trách tớ nhé…”
Cô ấy nói xong thì Thù Đồng mới nhận ra gì đó, cô cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại di động trong lòng mình, màn hình điện thoại đã bị mái tóc xõa tán loạn của cô che mất, cô nhanh chóng lấy tay vén tóc lên, sau đó nhìn thấy Trì Tư Việt đang nhíu chặt mày và mím chặt bờ môi.
Hình ảnh lắc lư một lúc, do khóc quá lâu mà đầu Thù Đồng đã hơi nhức nhối, nhưng thông qua khe hở của đám đông đi lướt qua bên ngoài cửa kính thủy tinh ở bên cạnh anh, cô vẫn có thể nhìn thấy tấm biển đề tên của hãng hàng không đang treo sừng sững ở bên ngoài cổng sân bay.
Thù Đồng nhớ rõ anh nói mấy ngày gần đây đều ở thành phố Lâm, nhưng hiện tại, Thù Đồng lại nghe thấy rõ ràng giọng nói quen thuộc của anh truyền ra từ trong dòng xe cộ đi lại tấp nập.
Anh nói: “Thù Đồng, đợi anh.”