Thù Đồng khẽ kêu một tiếng, khoái cảm khi cơ thể bị xé rách xông thẳng đến đỉnh đầu, hai mắt tràn ngập sương mù cắn chặt bả vai căng ra của anh.
Trì Tư Việt rên rỉ, thở hổn hển dồn dập, thoát ra khỏi cái khoang kín se khít ấm nóng của cô.
Thù Đồng không còn chút sức lực nào, ngay cả động một ngón tay cũng không, cơ thể mềm nhũn xụi lơ ở đó, để mặc anh cẩn thận lau thân dưới nhớp nháp của hai người, sau đó anh kéo chăn quấn lấy cô, ôm cô vào lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nữ chính trên màn hình cùng nhau ra biển ngắm bình minh, ánh sáng vàng ấm áp từ màn hình chiếu vào xẹt qua ô cửa sổ mưa, chiếu lên gò má ửng hồng của Thù Đồng.
Thấy cô nghiêm túc nhìn, Trì Tư Việt cúi đầu hôn vầng trán lông tơ của cô, thấp giọng hỏi: “Còn nhớ anh vừa nói gì không?”
Thù Đồng kéo suy nghĩ từ màn tỏ tình của nữ chính trong phim ra, lúng túng nói: “Em nhớ…”
Nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi anh trịnh trọng nói anh là bạn trai của cô, lông mi Thù Đồng run lên, vui sướng trong lòng đã lấn át sự chán ghét ngày mưa, cô nắm chặt lấy anh, tùy ý nắm lấy áo phông trắng mặc lên người lặp lại: “Anh… là bạn trai.”
“Ừm, vậy sau này gặp chuyện có cần gọi điện cho bạn trai không?”
Trì Tư Việt giống như hôn cô như nào cũng không đủ, môi anh trượt xuống bên mặt cô, cắn nhẹ vào gò má mềm mại của cô, như muốn trừng phạt cô vì đã không gọi nói anh biết cô chịu uất ức ở trường.
Thù Đồng lặng lẽ quay đầu né tránh, ánh mắt chạm phải tấm kính phủ đầy mưa, sau đó cô đột nhiên thu hồi tầm mắt, ngón tay bám chặt nếp nhăn trên áo anh: “Em biết rồi, sau này có chuyện gì cũng sẽ gọi nói cho anh biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Tư Việt đáp lại một tiếng, khi cô chủ động dựa vào lòng anh, anh siết chặt vòng tay cô, thuận theo lời cô nói: “Vậy em có thể nói cho bạn trai em biết vì sao lại không thích mưa không?”
Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ “bạn trai em”, Thù Đồng không thể giả vờ không nghe thấy, vả lại, cô vừa mới đồng ý có chuyện gì cũng sẽ nói với anh.
Do dự một lúc lâu, đôi môi mím chặt mở ra, chậm rãi nói: “Là lúc còn nhỏ… lúc em còn học tiểu học, lúc đó mẹ không có khả năng nuôi em, bảo em ở nhờ nhà cậu, em thường không gặp bà ấy, vậy nên em rất trân trọng thời gian mà bà ấy đến thăm em, có một lần, đó là một ngày mưa, mẹ đến trường thăm em, mua cho em một bộ quần áo mới và một đôi giày mới, còn cả nhiều món ngon mà em chưa từng ăn nữa, trước khi đi còn cho em một xấp tiền, em đã vui vẻ rất lâu…”
Nói đến đây, Thù Đồng hơi dừng lại, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng lại khiến Trì Tư Việt vô cớ cau mày, bởi vì trực giác mách bảo anh hướng đi của câu chuyện không thuận lợi như tưởng tượng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay nắm lấy vạt áo không ngừng nới lỏng, Thù Đồng tiếp tục kể: “Về sau lúc nghe cậu và mợ cãi nhau em mới biết, từ sau ngày hôm đó mẹ không biết đã đi đâu, ngày mưa hôm đó… mẹ cho em nhiều tiền như vậy, thật ra là định không cần em nữa, bà muốn bắt đầu cuộc sống mới…”
Câu chuyện này cô chưa từng kể cho ai khác nghe, ngay cả Tiểu Mễ chơi thân với cô cũng không biết, Thù Đồng cảm thấy đây là quá khứ đen tối của cô, sự khác biệt lớn về gia cảnh với Trì Tư Việt khiến cô cảm thấy tự ti, nếu để anh biết được mẹ cô từ ngày còn trẻ đã có cô, cô từ nhỏ không biết bố mình là ai, có lẽ… liên kết mong manh giữa hai người sẽ hoàn toàn biến mất.
Nhưng vừa nãy, không biết có phải do lời tỏ tình thẳng thắn của nữ chính với nam chính trong phim, nói cho nam chính biết về những khiếm khuyết trên cơ thể để cổ vũ cô ấy, hay là chính Trì Tư Việt nói có gì cũng phải nói với bạn trai, lời hứa này đã cho cô sức mạnh.
Nói chung, lần này, cô đã chọn nói hết những chuyện mà anh muốn biết.
Nhưng Trì Tư Việt lại bắt đầu hối hận, đặc biệt là khi nghe cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt trong veo nói cô không trách mẹ cô. Vả lại không lâu sau mẹ vẫn không nỡ bỏ lại cô, lựa chọn quay lại gánh trách nhiệm, phấn đấu từ con số không, lót đường cho cô, mang đến cho cô cuộc sống tốt nhất trong khả năng, vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô siết chặt hơn.
Giọng Thù Đồng rất nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại nặng nề đâm thẳng vào tim anh: “Bởi vì mẹ cũng là lần đầu làm mẹ nên em không hề oán trách mẹ chút nào…”
Nhưng ngày mưa hôm đó vẫn để lại ký ức tuổi thơ đau buồn cho cô, khiến cô nhớ đến mẹ có ý bỏ rơi cô, vậy nên cô không thích đêm mưa nặng nề như vậy.