Sau khi được Trì Tư Việt ôm đi vào phòng tắm tắm rửa, Thù Đồng đã hơi buồn ngủ rồi, thần kinh căng thẳng vì những cáo buộc gian lận trong hai ngày qua, hôm nay cuối cùng cũng tan biến, thể lực suy kiệt khiến cô vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở dần đều của cô, Trì Tư Việt cầm hộp thuốc lá bước ra khỏi phòng ngủ.
Bóng dáng mảnh khảnh đứng trước cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, vừa châm thuốc vừa nhìn khung cảnh mờ ảo bên ngoài cửa sổ bị mưa cuốn trôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại trong túi rung lên, đầu ngón tay cầm điếu thuốc buông thõng xuống bên hông, anh lấy điện thoại mở ra, tin nhắn đến từ người phụ nữ mà anh kế thừa giọt máu.
Mà lúc này đang là đêm khuya ở Trung Quốc, cũng là sáng sớm nước Anh.
Giống như vô số những lời quan tâm chào hỏi giống nhau mỗi ngày, bên kia lại thận trọng gửi lời hỏi thăm thân mật.
Tàn thuốc màu tro tích một vệt dài, khi nó cháy hết, Trì Tư Việt lại gửi một tin nhắn mà trước giờ anh chưa từng nhắn.
Anh nhớ đến lời Thù Đồng nói.
[Mẹ cũng là lần đầu làm mẹ.]
Chẳng mấy chốc đã đến ngày lên đường đến Dung Châu, lần này Lãnh Minh Khiết không thất hứa, bà đặc biệt dành thời gian để đi tiễn Thù Đồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà lần đưa tiễn này không đơn giản chỉ là đưa cô đến sân bay, Lãnh Minh Khiết đã mua vé, bà đi cùng một nhóm học sinh tham gia cuộc thi và giáo viên dẫn đầu, đưa Thù Đồng đến tận khách sạn Dung Châu.
Phương Lâm đi nhận thẻ phòng của tất cả học sinh nữ, các học sinh ngồi thành từng đôi tán gẫu, Hà Đông gãi đầu, chỉ đành ngượng ngùng nói chuyện với một phụ huynh duy nhất ở đó.
Lãnh Minh Khiết xinh đẹp có đôi mắt có thần đang lắng nghe ông ấy nói, mẹ Thù Đồng thật có trách nhiệm, rất ít phụ huynh cùng con đi xem tình trạng chỗ ở như thế này. Đột nhiên bà cảm thấy khó chịu chớp mắt, bà hắng giọng, khoanh tay làm tư thế mạnh mẽ: “Ờ… không có không có, cảm ơn…”
Nói đến đây, bà khựng lại, bởi vì bà hoàn toàn không nhớ tên người đàn ông trước mặt.
Hà Đông mỉm cười bổ sung: “Hà, mẹ Thù Đồng, tôi tên là Hà Đông, là giáo viên vật lý của Thù Đồng.”
“Ồ, cảm ơn lời khen của thầy Hà, Đồng Đồng ít khi đi xa nên tôi khá là lo lắng, nên mới cùng đi xem thế nào, đến chiều sẽ quay về… thầy Hà đừng để ý.”
Hà Đông xua tay nói đâu có đâu có, đây là biểu hiện có trách nhiệm, phụ huynh lo lắng cho an toàn của con mình là chuyện đương nhiên.
Lãnh Minh Khiết cắn đôi môi đỏ mọng, khí thế bỗng chốc yếu đi.
Thù Đồng yên tĩnh ngồi bên cạnh, thu hết mọi thứ vào trong mắt.
Cô biết, mẹ vẫn đang học cách làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt.
Đến chiều khi Lãnh Minh Khiết rời đi, Thù Đồng đi tiễn bà, ra đến cửa, nhìn đường buôn bán sầm uất phía xa xa, bà bỗng nghĩ đến mua cho Thù Đồng ít đồ ăn để trong phòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thấy sắp đến giờ xuất phát, không còn cách nào khác, bà chỉ đành lấy điện thoại ra vội vàng chuyển khoản: “Đồng Đồng, mẹ thấy bên đó có cửa hàng Holiland nhưng bây giờ không kịp nữa rồi, mẹ chuyển ít tiền cho con, lát nữa con và các bạn cùng đi mua chút đồ ngọt, lúc trước mẹ nghe cô bé cấp dưới nói nhà cô ấy có ít hàng mới, con đi mua ăn thử đi…”
Trì Tư Việt vừa mới xuống xe đã thấy Thù Đồng ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ, thì thầm rằng cô có tiền, số tiền chuyển cho cô trước khi khởi hành đã đủ dùng rồi.
Anh khẽ nhếch khóe môi, đút lại điện thoại vào túi quần.
Bóng dáng mảnh khảnh bị kéo dài ra trong ánh chiều tà của mặt trời lặn, hai người trước mặt cùng lúc nhìn thấy có bóng đen trên mặt đất thì ngẩng đầu lên.
Thù Đồng nhìn thấy là anh, trái tim lập tức đập nhanh hơn, đôi mắt to tuyệt vọng nháy mắt với anh ra hiệu muốn anh tránh đi.
Nhưng Lãnh Minh Khiết đã nhướng mày, ánh mắt liếc qua Trì Tư Việt đang nhìn bà: “Đồng Đồng, đây là… bạn học của con à?”
Thù Đồng gật đầu, vội trả lời: “Vâng là bạn học, cậu ấy là học sinh ở đội thầy Hà dẫn dắt tham gia cuộc thi vật lý…”
“Cháu chào dì.”
Trì Tư Việt lịch sự nói chuyện, hoàn toàn không có vẻ xa cách thờ ơ như cách mà anh thường đối xử với mọi người khi ở trường.
“Chào cháu.” Lãnh Minh Khiết gật đầu, bà cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó quay đầu dặn dò: “Đồng Đồng, lát nữa nhớ phải cùng mấy bạn học nữ kia đi mua ít đồ mà con thích ăn, bình tâm đi thi, phong cảnh ở Dung Châu không tệ, cứ coi như là đến chơi tiện thể đi thi đấu, đừng tạo áp lực quá lớn.”
Thù Đồng sợ Lãnh Minh Khiết tinh mắt nhìn ra chỗ sơ hở của mình, cô cuống quýt nói được, không hề để ý đến từ “bạn học nữ” được nhắc đến bất chợt trong lời dặn dò của Lãnh Minh Khiết.