Chua Ngọt FULL

Bàn tay đặt bên hông cô của Trì Tư Việt đang vuốt ve dọc theo làn da mềm mại về phía lưng của cô.
 
Trong bóng tối, hơi thở trầm thấp và ấm áp của anh phả vào tai cô, Thù Đồng ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, cô muốn ngồi dậy.
 
“Ừm?” Anh dừng động tác lại, phát ra tiếng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngoài cửa còn chút đồ, em đi lấy vào đây.”
 
Bầu không khí tạm thời chìm trong yên lặng, dường như là sau khi yên lặng một lúc như thế, cơ thể nóng bỏng của anh đột nhiên áp sát về phía trước, anh áp trán vào trán cô, giọng nói hơi khàn: “Có chỗ nào khó chịu không?”
 
Thù Đồng không biết anh muốn ám chỉ điều gì, cụp mắt xuống nghĩ một lát, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: “Không có…”
 

Những ngón tay thô ráp từ từ di chuyển đến trước ngực, nhẹ nhàng nhào nặn một bên ngực: “Mấy ngày rồi không được chạm vào em nên anh không nhịn được, dùng hơi nhiều sức.”
 
Thù Đồng chớp mắt, bàn tay đang bám lấy cánh tay của anh bỗng nhiên thả lỏng một chút: “Không khó chịu thật.”
 
Hoàn cảnh không có ánh sáng làm cô can đảm hơn, Thù Đồng cúi đầu, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Anh làm… rất thoải mái…”
 
Trì Tư Việt cười, làm cho vùng ngực cũng khẽ lay động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bức tường màu trắng, thỉnh thoảng có ánh đèn ô tô ở dưới lầu lướt qua, tia sáng màu vàng nhạt di chuyển song song từ phải sang trái, cuối cùng từ từ biến mất ở khung cửa sổ.
 
Mũi và miệng dần dần tràn ngập hương vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, ngửi thấy mùi hương giống trên cơ thể mình, mí mắt của Thù Đồng từ từ nặng trĩu xuống, chuyện muốn dậy đi lấy đồ cũng bị cô quên sạch.
 
Sáng hôm sau, phần đệm bên cạnh cô khẽ động đậy, Thù Đồng vẫn còn chưa tỉnh táo, mơ hồ cảm thấy lòng bàn chân được anh lôi ra khỏi chăn rồi thoa thuốc mỡ mát lạnh lên, cô thử cử động ngón tay, rồi lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
 
Có thể là do trong tiết âm nhạc cô bị ngấm nước nên bị cảm rồi, vì vậy, hôm nay cô ngủ rất say, khi dậy nghe điện thoại, giọng nói vẫn còn chút giọng mũi yếu ớt.
 
Dường như Thẩm Nham không ngờ rằng giờ này mà cô vẫn ngủ, cúi xuống nhìn đồng hồ, lúc này mới mỉm cười hỏi cô hôm nay có bận gì không.
 
Não bộ của cô vẫn đang khởi động một cách chậm rãi, vẫn chưa kịp trả lời thì từ phía cửa đã truyền tới tiếng mở khoá, Thù Đồng vội vàng kéo chăn ngồi dậy, khi thấy Trì Tư Việt đi vào thì mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
 
“Không ạ… Anh Thẩm Nham, có việc gì sao?”

 
“Cũng không có gì, chỉ là anh muốn hỏi xem em có thời gian không, anh dẫn em dạo quanh Dung Châu đi chơi.”
 
Thù Đồng cầm điện thoại, ánh mắt nhìn Trì Tư Việt ngồi xuống bên giường: “Em…”
 
Vừa nói được một chữ, cô đã hắt hơi ngay sau đó. Thù Đồng khịt mũi, sau đó nghe được câu hỏi lo lắng từ đầu dây bên kia: “Đồng Đồng, em ốm rồi à? Thuốc mua hôm qua vẫn chưa uống sao?”
 
Lúc này Thù Đồng mới nhớ ra hôm qua quên lấy thuốc vào phòng, ậm ờ một chút, rồi thành thật trả lời: “Chưa ạ.”
 
Trì Tư Việt nhớn mày, đặt tay lên trán cô xem thử, rồi lại cúi xuống ấn vài cái vào điện thoại, bỏ nó sang một bên, sau đó đưa tay ra kéo cô lại và dán chặt vào ngực của cô.
 
Đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục dặn dò, Thù Đồng hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn của anh, cô quay đầu lại, cau mày tỏ ý muốn anh dừng động tác của mình lại.
 
Nhưng mà ngược lại, cô làm vậy lại thuận tiện cho anh hơn, chiếc cằm xinh xắn bị anh dễ dàng nắm lấy, nhìn nụ hôn di chuyển dọc theo vành tai từ một bên mặt đến môi, Thù Đồng vội vàng kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại xuống.
 
“Vẫn chưa tắt máy mà…” Cô đẩy vai anh, ánh mắt nhìn khắp phòng để tìm quần áo và đồ dùng của mình.

 
Trì Tư Việt nhướng mày, ôm chặt lấy eo của cô và hỏi: “Tìm cái gì thế?”
 
Nghe anh hỏi vậy, Thù Đồng mới giữ chặt lấy chăn và quay mặt lại: “Sáng sớm hôm nay lúc anh ra ngoài có nhìn thấy thuốc mà anh Thẩm Nham mua ngày hôm qua không?”
 
Ánh mắt Trì Tư Việt tối lại, giọng điệu hờ hững: “Không thấy, nhân viên quét dọn vứt đi rồi.”
 
“Vứt rồi ư?” Thù Đồng nghi ngờ nhìn sang, bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của anh.
 
“Ừ, lúc nãy anh dặn mua thuốc, lát nữa sẽ giao tới.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận