Thù Đồng không hỏi nữa, hàng mi dài và dày khẽ nhíu lại, trong lòng cứ cảm thấy nhân viên dọn dẹp không có lí do gì để tuỳ ý động vào đồ để ở cửa.
Trong nháy mắt, cô liếc nhìn chiếc điện thoại đang úp xuống trên ga giường trắng tinh, cảm giác lo lắng khi vội vàng tắt máy lúc nãy lại xuất hiện, hơn nữa, còn có cảnh tượng nói chuyện với Thẩm Nham cách một cánh cửa tối qua.
Sắc trời sáng trưng làm suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng, thoát khỏi sự bao trùm của ham muốn dục vọng mờ ám tối qua, sự khó chịu làm cô hổ thẹn hoàn toàn trỗi dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quay lưng lại với anh, đưa tay vào chăn kéo cánh tay đang ôm eo mình của anh ra.
Trì Tư Việt thấy cô mím chặt môi thì khẽ cười, khi cô quay mặt đi trốn tránh, anh nhanh chóng hôn lên gò má trắng hồng của cô: “Giận rồi à?”
Thù Đồng dùng ngón tay đẩy vai anh ra, giọng buồn bực: “Đừng có lại gần em…”
Sau đó hình như là thấy gượng gạo quá, cô lí nhí bổ sung thêm một câu: “Em đang ốm.”
Ăn một bát cháo thanh đạm và uống thuốc xong, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, cô nằm xuống một lát, rồi nhắm mắt lại.
Nửa đêm, khắp người đổ mồ hôi, cô mơ màng tỉnh dậy, sờ lung tung trên giường để tìm điện thoại, thấy tin nhắn chưa đọc do Thẩm Nham gửi tới, cô cân nhắc cẩn thận rồi trả lời tin nhắn, lúc này Thù Đồng mới mơ màng nhận ra trong phòng chỉ có một mình mình.
Căn phòng rất yên tĩnh, tiếng bánh xe lăn trên đường ở bên ngoài cửa sổ truyền vào, trên tường có những tia sáng mờ nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn vệt sáng đó hồi lâu, Thù Đông mới nhớ ra chiều nay trước khi ngủ mình có nổi giận với Trì Tư Việt, còn lấy cớ là bị ốm, cảm thấy không khỏe để bảo anh về phòng.
Không biết anh có giận không nhỉ…
Nghĩ đến đây, Thù Đồng chậm rãi thở dài, cô xoay người đè lên chăn bông, bực bội nắm lấy phần bông bên mềm mại trong chăn.
Nhưng trong lòng thật sự rất bức bối.
Cuộc điện thoại tắt vội lúc chiều… còn dáng vẻ tối hôm qua nữa…
Cảm giác nhục nhã vô cùng bùng nổ trong lòng, cùng với đó, còn có sự áy náy khi mình hoảng hốt cúp điện thoại Thẩm Nham một cách bất lịch sự.
Chuyến bay chiều về là vào buổi chiều ngày hôm sau.
Vốn dĩ, Hà Đông và Phương Lâm định tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có này, đưa tất cả các thí sinh dự thi ra bờ biển chụp ảnh vào sáng sớm, để học sinh của họ được hóng gió một chút nhưng cuối cùng lại không được, khách du lịch mùa hè đông quá, cảnh tượng chen chúc trên bãi biển thật sự đáng sợ, phòng quản lý tạm thời lập ra bảng thông báo hạn chế đi lại.
Mọi người chỉ được check-in ở một số cửa hàng nổi tiếng ở xung quanh, sau đó quay lại khách sạn thu dọn hành lý, rồi di chuyển ra sân bay.
Khi đi, họ không đi với nhau, nhưng khi về, cô lại đi cùng với Trì Tư Việt.
Khi nhấc vali lên xe hành lý, có một chàng trai đột nhiên tò mò hỏi: “Trì Tư Việt, cổ của cậu sao thế này? Bị cái gì cứa vào à?”
Cổ tay của cô bỗng không còn chút sức nào nữa, thấy vali sắp rơi xuống, Thù Đồng hốt hoảng đẩy lên, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay đưa ra đỡ lấy vali.
Trì Tư Việt thu tay lại, lười biếng đáp: “Ừ, không cẩn thận bị mèo cào.”
“Mèo? Sáng nay cậu đi chơi ở đâu vậy? Sao lại bị mèo cào?”
Người hỏi vẫn không tha cho anh, Trì Tư Việt lười trả lời, từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh vẫn luôn hướng về phía Thù Đồng, sau đó tạm dừng chủ đề này một cách đơn giản: “Không có gì, không nghiêm trọng.”
Khi máy bay bắt đầu bay một cách ổn định, Trì Tư Việt cởi dây an toàn ra và đi về phía trước.
Cô bạn ngồi cạnh Thù Đồng đang vừa ăn khoai tây lát, vừa xem chương trình gameshow, thấy anh đi tới là hiểu ngay, thậm chí anh còn chưa nói gì, cô ấy đã nhanh nhẹn kéo bàn nhỏ lại gần mình, sau đó vỗ vai Thù Đồng cười mờ ám: “Thù Đồng, tớ xuống phía sau ngồi nhé!”
Thù Đồng quay mặt lại, nhìn gương mặt đẹp trai đến mức quá đáng của anh, sau đó nhìn xuống dưới, vết đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở cổ đối phương thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác.
Đó là dấu vết do tối hôm đó, cô không nhịn được, vô tình cào vào cổ anh.
Nghĩ đến đấy, Thù Đồng vội quay mặt đi, cố gắng xoá cảnh tượng khiến người ta phải xấu hổ, tim đập loạn ấy ra khỏi đầu.
Phía bên cạnh có tiếng điều chỉnh ghế ngồi. Trì Tư Việt cúi người qua, mang theo mùi hương rất dễ chịu.
Anh nắm chặt lấy tay cô, đan ngón tay vào nhau, sau đó đặt lên chân mình, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô.
“Vẫn còn giận anh à?”
Giọng nói rất nhỏ nhưng đủ để làm hai người ngồi trước đó phải ngả người về phía khe hở giữa hai ghế và dừng động tác bóc gói đồ ăn vặt lại.
Thù Đồng quay mặt sang bên kia, nhưng lại nhìn thấy khóe môi của mình không nhịn được mà cong lên ở cửa kính đã được lau sạch sẽ.
Tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.
Sau anh lại đáng ghét thế nhở, rõ là phiền.
Rõ ràng là thầy cô cũng có mặt, vậy mà lại qua đây ngồi một cách quang minh chính đại như vậy.
Rõ ràng… rõ ràng bản thân mình vẫn đang giận anh mà…