Tạ Nhã Kỳ mở máy tính, vừa đăng nhập tài khoản vừa quay sang hỏi: “Thi Mộng, gần đây Lăng Nhược Uẩn làm gì vậy?”
“Ôi, cậu nhớ người ta à?” Thi Mộng đang trang điểm trước gương, nghe Nhã Kỳ hỏi về Lăng Nhược Uẩn thì không dám tin, tay run một cái, son môi quẹt ra ngoài.
“Không phải, tớ tùy tiện hỏi thôi mà.” Tạ Nhã Kỳ không thay đổi sắc mặt, thờ ơ nói “Chỉ là cảm thấy anh ta đột nhiên bốc hơi thôi.”
“Anh ấy đối với cậu tốt như vậy, cậu thì lạnh nhạt với người ta, chẳng trách người ta bốc hơi.” Thi Mộng nói đến đây thì phì cười, “Nhưng cậu yên tâm đi, anh ấy không buông tha cho cậu đâu, chỉ là hai ngày nay nhà anh ấy có chút chuyện, đã xin nghỉ về nhà rồi, chắc mai sẽ về đây đấy.”
“Ặc…” Lại đến lượt Tạ Nha Kỳ rối rắm, một là Lăng Nhược Uẩn vẫn có ý với cô, hai là Hà Thích rốt cuộc có quan tâm tới cô không nhỉ.
Cô lại tiếp tục lên diễn đàn, vào trưng cầu ý kiến các bạn trên mạng có nên bàn chuyện yêu đương không với L không, cô đem đầu đuôi chuyện Hà Thích ra kể, bày tỏ người này đã từ cầm thú thăng chức làm tiểu nhân, liệu L có phải vì vậy mà biến mất, thế thì tình yêu của cô chưa nảy mầm đã chết sớm sao.
Tin nhắn vừa gửi đi, bạn trên mạng đã thảo luận sôi nổi.
Lục Lục: Ôi, khó chịu quá, khó chịu quá
A Đâu: Cái đồ ranh con trên người toàn là hơi thở đen tối, kỳ dị, gào khóc! À mà đồ ranh con tớ nói là S không phải nói cậu đâu, đừng để bụng nhé == Anh ta bỉ ổi chơi trò mập mờ rồi khi cậu bên L lại dứt khoát đem cậu trở lại, cứ để mặc anh ta, cho anh ta thành thùng giấm.
Nội già: S không thích cậu cũng không bỏ được cậu, cậu vừa có người theo đuổi, anh ta còn đuổi người ta đi! Đây chính là bệnh hoàng tử điển hình, anh ta muốn cậu một mực đối xử với anh ta, điều đó càng thể hiện anh ta được nhiều người hoan nghênh.
Tạ Nhã Kỳ nhìn lại một đống bình luận, lòng cảm thấy trống rỗng, có lẽ Hà Thích coi cô là chiến lợi phẩm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Nhã Kỳ thở dài một hơi, thành thật làm rõ “Tớ hỏi rồi, L không có sợ đâu, mấy ngày nay anh ấy về nhà, mai sẽ trở lại, chờ anh ấy trở lại tớ sẽ báo lại tình hình nhé…”
Thật ra Hà Thích có làm gì không Tạ Nhã Kỳ cũng không biết, có lẽ anh ấy chẳng làm gì cả, chỉ có cô tự mình đa tình thôi.
Ngày tiếp theo, lúc cô xuống lấy nước nóng, mới vừa rót đầy, Lăng Nhược Uẩn đã xuất hiện, anh cầm một cái túi nhỏ rất đẹp, đi về phía cô.
Gương mặt Lăng Nhược Uẩn rất lạnh lùng, đường nét rõ ràng, lúc thấy cô thì khẽ mỉm cười một cách thân thiết, đưa tay về phía cô: “Để tôi giúp em”.
Cô còn chưa nói gì, Lăng Nhược Uẩn đã nhận lấy cái bình nước trong tay cô rồi đưa cho cô cái túi nhỏ.
“Tôi…” Lăng Nhược Uẩn không để cô cự tuyệt, chậm rãi cười nói, “Bên trong là nem rán, mẹ tôi vừa mới làm, mùi vị rất được.”
“Cảm ơn”.
Tạ Nhã Kỳ thấy không phải vật quý giá liền cười ngọt ngào, tự nhiên nhận lấy, trong lòng rất ấm áp, hết sức cảm động.
“Em ăn cơm rồi à?”.
“Ừ”.
Tạ Nhã Kỳ gật đầu, “Còn anh?”
“…Vẫn chưa.” Lăng Nhược Uẩn thấy cô sửng sốt, cười nói “Tôi đưa em về trước, đi thôi”
“…Ừ, cám ơn.” Tạ Nhã Kỳ nhẹ nhàng đáp.
Nhà ăn cách ký túc xá nữ một đoạn khá xa, dọc đường đi đều là Lăng Nhược Uẩn nói chuyện, giải thích hai ngày qua nhà có việc gấp nên anh mới về mà không kịp chào cô, rồi lại kể hành tung của anh trong hai ngày đó một cách rõ ràng.
Ngày thường Lăng Nhược Uẩn rất kiệm lời, bây giờ anh ta như vậy, Nhã Kỳ nhât thời cảm thấy không quen, chỉ cười gượng đáp lời, thật ra thì cô rất muốn nói, cái này có liên quan gì đến tôi đâu, nhưng nói thế có vẻ hơi phũ nên chỉ gật đầu, cũng kể rằng hai ngày này cô cũng bộn bề nhiều việc, vừa phải thi giữa kỳ.
Cô nói chuyện uyển chuyển, trong lời nói cũng tỏ ý là mình không cảm thấy anh mất tích.
Đồng thời cô cũng hiểu sâu sắc lời mà Hà Thích nói ngày đó chỉ là lời nói dối thôi.
Trở lại phòng ngủ, cô vừa ăn nem rán Lăng Nhượng Uẩn cho, vừa viết topic, “L có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt bụng.
Hôm nay anh ấy đã về rồi, cũng khai báo hành tung với tớ, xách nước cho tớ, đưa nem rán mẹ anh ấy làm cho tớ, mùi vị rất ngon, tớ đã ăn hết ba cái”.
Ba ngày sau, Nhã Kỳ lên thư viện về lại đăng một bài mới, “Vừa rồi lúc ở thư viện, L ngồi hơi chếch tớ, lúc về anh ấy nói anh ấy đã ngồi ở đó lâu lắm rồi, hỏi tớ lúc nào mới có thể đối diện với anh ấy đây.”
Lúc đưa cô trở về, Lăng Nhược Uẩn thật sự đã nói như vậy, ánh trăng mờ mịt, dưới ngọn đèn đường, da anh ửng đỏ, trong mắt anh có vài phần ngượng ngùng, nhìn rất đẹp trai.
Trong phút chốc, cô đã không từ chối, nhẹ nắm tay lại, nói một câu, “Để tôi suy nghĩ đã.”
Đúng là nên suy nghĩ về vấn đề này, cô không phải Hà Thích, không thể coi nhẹ thứ tình cảm trong một thời gian dài của người ta như vậy được.
Lúc cô trả lời anh cũng không phải chỉ là qua loa, qua hai tháng ở bên nhau, tính tình Lăng Nhược Uẩn cô cũng đã hiểu, anh sống nội tâm lại rất chín chắn, quan trọng nhất là anh đối xử với cô rất tốt, sự che chở, yêu thương của anh có lúc làm cô đỏ mặt, tim đập nhanh, nếu như không phải trước kia cô rất thích Hà Thích thì có lẽ cô sẽ sớm đồng ý lời tỏ tình của anh rồi.
Cô đăng bài này lên, cũng coi như là cho Hà Thích cơ hội cuối cùng, nếu như cả cuộc đời này anh ấy không thể yêu cô, vậy cô sẽ tìm lấy cho mình một cái cây to lớn để có thể làm chỗ dựa.
Nhã Kỳ uể oải tựa ghế, lướt topic, chờ mong HS sẽ lại xuất hiện nhưng có vẻ anh chẳng lên diễn đàn, lướt đi lướt lại đều là lời chúc của các bạn trên mạng, đều tỏ ý tôn trọng quyết định của cô.
“Chưa tắt đèn sao.” Lúc Thi Mộng về đã trễ, vừa tháo trang sức, vừa nhìn Nhã Kỳ đang ngồi ngẩn ngơ trước máy tính: “Cất máy tính đi, sáng mai có tiết đấy.”
“Ừ”.
Tạ Nhã Kỳ lướt lần cuối cùng, nhanh chóng đóng trang mạng, tắt máy.
Sau khi thu dọn máy tính xong, Nhã Kỳ sửa soạn quần áo để đi tắm, vừa cởi hết quần áo đã nghe thấy Thi Mộng gọi, “Nhã Kỳ, điện thoại này”.
“Ai đấy?” Nhã Kỳ buồn bực, điện thoại đến chẳng đúng lúc gì cả.
“Hà Thích.”
“Mau đưa tớ, mau đưa tớ.” Nhã Kỳ gọi Thi Mộng tới, thò tay qua khe cửa cầm điện thoại lên nghe, trong lòng rõ ràng là mong đợi, nhưng giọng nói lại tỏ vẻ khó chịu “Này, có chuyện gì không?”
“Em có chuyện muốn nói với anh”.
Lời này không phải câu hỏi mà là câu trần thuật, lúc Hà Thích nói ra lại rất hùng hồn, nghe chẳng có gì là không đúng cả.
“Em có thể nói gì với anh được?”.
Tạ Nhã Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Sau đó cô lại bất ngờ nghe được tiếng cười trầm thấp của anh từ trong điện thoại truyền tới, ” Vậy em muốn nghe anh nói cái gì?”
“Em chẳng hiểu gì cả.”
“Vậy anh cúp máy đây”.
“Chờ một chút!”Tạ Nhã Kỳ ngập ngừng, “Chuyện đó…”
“Ừ?”
“Muộn rồi, nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy đi”.
Tạ Nhã Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô rất muốn nói mấy câu, nhưng nói thì cũng có ích gì đâu.
Hà Thích lại cười nhẹ hai tiếng ” Được, vậy em chờ nhé.”
Nhã Kỳ cúp điện thoại, buồn bã bay đi, cô nghĩ nghĩ, Hà Thích thật xấu xa, mấy câu nói của anh lại khiến lòng cô gợn sóng, hiệu quả thật quá mạnh mẽ, cái gì mà em chờ nhé…
Ngày hôm sau, sau khi Nhã Kỳ tỉnh dậy, mắt phải của cô nháy liên tục, làm lòng cô rối bời, cô hỏi Thi Mộng: “Mắt trái nhảy là phúc, mắt phải nhảy là họa, hay là mắt trái nhảy họa, mắt phải nhảy phúc?”
“A, cái này chỉ là đoán thôi, thật ra đến giờ tớ cũng chả biết, tóm lại nếu mắt nháy liên tục thì sẽ có chuyện xảy ra.”
“Ặc…”
Hôm nay là ngày nhiều giờ học nhất, buổi sáng năm tiết, buổi chiều bốn tiết.
Đến khi tiếng chuông tiết cuối vang lên, Nhã Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm, thầm suy nghĩ, có xảy ra chuyện gì đâu.
Nhưng đến lúc cô từ phòng học trở về, ở trước cửa ký túc xá nữ xuất hiện một người mà cô không bao giờ ngờ tới, Hà Thích.
Anh mặc quần bò và áo T-shirt màu đen, trên người còn đeo thêm phụ kiện rất phong cách, thoải mái đứng một chỗ, có vẻ bất cần, thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái đi qua.
Anh phát hiện ra cô rất nhanh, ánh mắt nhìn thẳng tới.
Nắng chiều nghiêng nghiêng, ngàn vạn tia sáng bao phủ gương mặt anh, làm tăng thêm vẻ đẹp của của nó, đẹp một cách lạ kì.
Tạ Nhã Kỳ lập tức bị vẻ đẹp của anh hạ gục, hô hấp cũng chậm lại, bước chân cũng trở nên nặng nề hơn.
Cô đến gần Hà Thích, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Sao anh lại ở đây?”
Hà Thích cúi đầu, đá hai cái hộp bên cạnh, “Cái này là bình lọc nước, để ở trong phòng ngủ của em, nước khoáng thì gọi điện để người ta mang đến.
Còn cái này là siêu điện, để lúc mùa đông dùng cho tiện.”
“Hả?” Tạ Nhã Kỳ ngẩn ra.
“Ngớ ngẩn, cách này ai cũng nghĩ ra được.
Sau này em không cần đi lấy nước sôi nữa.” Anh khẽ cười, lần đầu tiên đưa tay lên xoa xoa đầu cô, “Anh mang lên hộ em.”
Tạ Nhã Kỳ trợn tròn mắt, hóa đá hoàn toàn.