Nói là tuần sau, nhưng thực tế là chuyến bay vào chiều thứ ba tuần tới.
Khi máy bay vượt qua ánh sáng chói mắt của mặt trời, để lại cái đuôi dài trên bầu trời xanh thì trong lớp học, Thù Đồng đang cầm bút nước đen ghi chép lại những ý chính trong bài giải trên bảng.
“Đương nhiên, trừ những cách này ra, chúng ta chọn điểm B làm vị trí tham khảo, lợi dụng định luật bảo toàn của máy móc, cũng có thể tìm được tỉ lệ giữa h và R…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Giữa trong nước và chỗ của anh cách nhau bảy tiếng đồng hồ, mỗi khi đến giờ Thù Đồng phải đi ngủ thì ở Anh trời mới bắt đầu sáng dần.
Nói là nửa tháng, hai tuần mà thôi, nhưng cứ nghĩ khoảng cách giữa hai người từ vài bước cầu thang biến thành hơn tám nghìn cây số, trong lòng Thù Đồng lại cảm thấy trống rỗng, lúc nào rảnh là lại không nhịn được mà nghĩ giờ này anh đang làm gì.
Trong thời gian này, Trì Tư Việt gọi điện thoại cho cô một lần, nhưng không nói gì nhiều. Khi Thù Đồng nhạy bén nhận ra tiếng giày cao gót đi ra khỏi thang máy, vội vàng tắt điện thoại và mở bài kiểm tra ra thì Lãnh Minh Khiết đã mở cửa phòng ra.
Chớp mắt, một ngày thứ bảy nữa lại tới, các bạn học học đến tiết cuối cùng, khó khăn lắm mới trải qua hết một tuần, đều bắt đầu rục rịch.
Giáo viên vừa nói, thời gian còn lại mọi người tự sắp xếp lại các bài thi thử, rồi cầm bình nước đi ra ngoài, Hứa Mễ Nhạc đã kéo ghế lại ngồi bên cạnh Thù Đồng.
Thù Đồng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Tiểu Mễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngại ngùng mím môi: “Tiểu Mễ, sao tự nhiên cậu lại nhìn tớ như thế?”
“À, cũng không có gì, chỉ là cảm thấy bé Đồng có gì đó không giống trước đây thôi!”
Thù Đồng sững người, bật mạnh nắp bút xóa, sau đó mỉm cười: “Làm gì có, tớ vẫn giống như trước đây mà, vẫn thích uống trà sữa Ba Ba vị khoai môn nhất.”
“Cậu xem kìa, chính là sự khác biệt này đây, bây giờ cậu hay cười hơn, hơn nữa còn hay bất chợt nói những câu joke dí dỏm, còn nữa còn nữa, lúc nãy khi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, ánh nắng chiếu vào người cậu, trông cậu cứ như đang phát sáng ấy…”
Hứa Mễ Nhạc kích động nói, một tay khoác lên vai của Thù Đồng, cả người dựa sát vào cô: “Nếu nói ra thì bé Đồng, cậu thật sự đã tự tin hơn trước nhiều rồi, tớ rất thích cậu của hiện tại!”
Vừa nói, Hứa Mễ Nhạc vừa cọ cọ vào Thù Đồng.
Thù Đồng nhắm mắt lại, không trả lời.
Hình như quả thực giống như Tiểu Mễ nói, không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân cô không còn trốn tránh lo sợ khi đối diện với câu hỏi của giáo viên nữa, cũng không biết từ hôm nào, các bạn học kéo cô ngồi thành một nhóm rồi nói chuyện vui vẻ, cô cũng không câu nệ né tránh nữa…
Thù Đồng không thể nghĩ ra một mốc thời gian cụ thể, nhưng trong lòng hình như đã có được đáp án.
Hình như là từ lúc quyết định đến gần Trì Tư Việt hơn, rồi đến khi chính thức hẹn hò với một người ưu tú như anh, bản thân đã dần dần không còn là Thù Đồng nhút nhát và ít nói của trước kia nữa.
Đương nhiên, trừ những điều này ra, còn có việc anh dạy cô phải dũng cảm từ chối, bất cứ lúc nào cũng không ngại khẳng định cô là chính cô.
Vốn dĩ đã hẹn nhau tan học sẽ cùng đến khu phố ăn vặt mới mở để check-in và ăn thử, trước khi tiếng chuông tan học vang lên, Hứa Mễ Nhạc lại ủ rũ nói xin lỗi Thù Đồng.
Mẹ của Hứa Mễ Nhạc mời một thủ khoa của trường đại học C đến dạy thêm cho cô ấy, kế hoạch đi dạo phố mà cô ấy mong đợi một tuần trời bỗng tan biến.
Thù Đồng nắm tay an ủi Tiểu Mễ, khu phố ăn vặt sẽ không chạy mất, lần sau đi là được mà, nhưng mẹ Hứa tốn bao nhiêu công sức mới tìm được sinh viên xuất sắc đến làm gia sư cho cô ấy, đây là cơ hội hiếm có.
Hứa Mễ Nhạc chán nản xách cặp sách đi ra ngoài, đi được vài bước thì thấy người trời hơi âm u, bèn quay lại nhắc Thù Đồng: “Bé Đồng, tớ thấy sắc trời không tốt lắm, chắc là sắp mưa đấy, cậu xem lại các câu sai xong thì cũng nhanh chóng về nhà đi nhé!”
Thù Đồng nghe vậy thì ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào, bầu trời xanh không một gợn mây đã có vài đám mây xám xịt. Cô gật đầu, chỉ vào cái ô treo ở bên bàn học, ý là Hứa Mễ Nhạc không cần lo lắng cho cô.
Nhưng cái mùa chuyển giao giữa cuối hạ và đầu thu này, thời tiết thật sự rất thất thường.
Vừa mới làm xong bài thứ hai, mưa đã bắt đầu tí tách rơi.
Từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, che đi mặt trời, khi Thù Đồng cầm ô đi ra cổng trưởng thì mưa cũng bắt đầu nặng hạt hơn.
Nhân viên giao hàng mặc áo mưa đội mưa đội gió lái xe trên con đường ướt nhẹp, người đi đường cũng vội vàng chạy bước lớn về hai bên đường, chen chúc đứng dưới mái hiên để trú mưa.
Dưới tán ô vang lên tiếng bùm bùm do những hạt mưa rơi xuống, Thù Đồng đi qua một con phố, sau đó từ từ đi chậm lại.
Sự bất an trong lòng đột nhiên tăng lên khi nghe thấy tiếng bước chân của người phía sau cũng chậm lại.
Sự sợ hãi đột nhiên dâng lên trong lòng khiến cho Thù Đồng không kịp suy nghĩ, các đốt ngón tay trắng bệch do cầm chặt cán ô, bước chân càng ngày càng nhanh, nước bùn lẫn với vụn cỏ bắn lên bắp chân trắng ngần của thiếu nữ rồi lại trượt xuống, sau đó thấm vào đôi tất trắng.
Lồng ngực của Thù Đồng phập phồng lên xuống. Khi cô hoang mang quay lại nhìn người đó, mặt ô va vào những viên gạch vàng lồi lõm ở đầu ngõ phát ra âm thanh chói tai.
Cô không kịp kêu lên, một bàn tay đã nắm chặt lấy tay cô.
Cô sợ đến mức các ngón tay không còn sức, tựa như không giữ nổi cán ô nữa, cánh tay lạnh ngắt do ngấm nước mưa của người đó mạnh mẽ nắm lấy tay cô, áp vào mu bàn tay của cô.
Chiếc ô hỏng chỉ đủ che đầu của hai người họ.
Thù Đồng nín thở, ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nghiêm nghị dưới vành mũ màu đen.
Đối phương mỉm cười nhướn mày, giọng điệu đùa giỡn: “Gặp anh mà sao em lại chạy?”