Thù Đồng rút mạnh tay ra khỏi cán ô, chiếc cặp sách trên lưng cũng vì động tác đột ngột lùi về sau của cô mà ép chặt vào những viên gạch cũ nát.
Những hạt mưa lớn xuyên qua chiếc ô hỏng rơi xuống, đập vào vành mũ đen thẳng tắp của đối phương rồi từ từ nhòe đi.
Ánh mắt của Lãnh Dật lướt xuống theo khuôn mặt tái nhợt của cô, rơi vào phù hiệu trường trung học Ngự Mộc trước ngực Thù Đồng, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười nhìn như rất thân thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thật là lợi hại, nghe nói người bình thường không có khả năng vào được ngôi trường này."
Thù Đồng không biết anh ta có ý gì, hai tay chống ở tường gạch thô ráp phía sau, mím chặt môi không lên tiếng.
Lãnh Dật tiến lên một bước, khom lưng cúi đầu xích lại gần, một sợi dây chuyền bạc quanh cổ xuyên qua cổ áo, lủng lẳng trước ngực.
"Làm sao? Được sống tốt là quên luôn cả anh trai của em à?"
Anh ta lại gần, khi nói chuyện thì hơi thở trực tiếp phả thẳng vào mặt cô.
Cảm giác bị áp bức quá mạnh, giữa lúc hốt hoảng, trong đầu Thù Đồng hiện lên hình ảnh khi còn bé anh ta dồn mình vào góc hẻo lánh, mạnh mẽ xé cặp sách của cô lục lọi.
Đầu ngón chân cọ vào sỏi dính nước trên mặt đất, Thù Đồng quay đầu tránh đi ánh mắt đầy tính xâm lược của anh ta, cẩn thận tránh sang một bên, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh muốn làm gì?"
Lãnh Dật không trả lời mà cúi đầu nhìn chiếc điện thoại di động chỉ lộ ra cạnh góc trong túi của cô.
Thù Đồng không kịp phản ứng, bị anh ta giật lấy điện thoại, mở khóa ngay trước mặt cô.
Ánh sáng trắng của màn hình điện thoại di động chiếu vào chiếc cằm nhọn hoắt của của anh ta, nụ cười trên khóe môi Lãnh Dật dần dần nở rộng.
"Được lắm Thù Đồng, có nhiều tiền tiêu như vậy."
Nhận ra rằng anh ta lại muốn đòi tiền, Thù Đồng cau mày nắm lấy cánh tay anh ta kéo xuống, muốn giành lại điện thoại: "Trả cho tôi!"
Nhưng chiều cao của hai người rõ ràng có chênh lệch rất lớn, Lãnh Dật khinh thường cười một tiếng, dễ dàng nhấc tay lên, sau đó dùng tay kia nắm lấy cổ tay duỗi ra của Thù Đồng, ánh mắt cực nhanh quét qua nội dung trên màn hình, giọng điệu rất lạnh nhạt: "Đoạn chat được ghim lên đầu tiên là của ai? Bạn trai mà em quen ở trường à?"
Thù Đồng sửng sốt, động tác giãy dụa càng mạnh: "Không phải… anh trả điện thoại…"
Lời còn chưa dứt, điện thoại trong túi quần của Lãnh Dật vang lên tiếng chuông chuyển khoản.
Anh ta cầm ô cúi người xuống, đặt điện thoại vào túi của Thù Đồng rồi vỗ nhẹ bên ngoài, trong con ngươi đen như mực phản chiếu rõ ràng khuôn mặt không còn chút máu của Thù Đồng.
"Em gái ngoan, tiền trong tay anh gần đây có hơi eo hẹp, mượn em chút tiền tiêu."
Đây đâu phải là mượn, rõ ràng là ăn cướp.
Thù Đồng không đáp lời, chỉ cau mày chống lại đôi mắt đầy xấu xa và nham hiểm của anh ta.
Hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, Lãnh Dật làm như thân mật vuốt sợi tóc bị nước mưa thấm ướt của Thù Đồng sang một bên: "Quả thật là lâu lắm rồi anh không gặp em, đến em gái anh yêu đương mà cũng không biết."
Thù Đồng chán ghét quay mặt đi chỗ khác, không muốn dây dưa với anh ta.
"Việc của tôi không liên quan gì đến anh, số tiền này anh cầm rồi thì sau này đừng tới tìm tôi nữa!"
Bé thỏ trắng từ nhỏ đã bị anh ta khi dễ đột nhiên tỏ ra hung ác muốn vạch rõ ranh giới với anh ta, Lãnh Dật quả thực hết sức sững sờ.
Một lúc lâu sau, anh ta khịt mũi cười một tiếng, đưa tay bóp cằm Thù Đồng xoay lại để hai người mặt đối mặt: "Đây là giàu rồi, sợ bạn trai và bạn học em biết trong nhà có người thân nghèo như anh sao?"
Thù Đồng hất tay anh ta ra, trong lòng biết nói gì với anh ta cũng vô dụng, thậm chí Lãnh Dật còn rất giỏi trong việc quan sát người khác, trước kia thường lợi dụng lời nói khách sáo phản ứng theo bản năng của cô. Cho nên điều duy nhất có thể làm bây giờ là giữ im lặng trước bất kỳ câu hỏi nào của anh ta.
Ngón tay siết chặt chiếc điện thoại di động trong túi, tiếng ma sát quái dị giữa lòng bàn tay và thân máy bị cơn mưa tầm tã nuốt chửng.
Một chiếc ô tô màu đen chạy qua con hẻm ít người qua lại, sau đó nhanh chóng lùi lại, ánh đèn sáng rực ở đầu xe xuyên qua màn mưa mịt mù.
Lãnh Dật thấp giọng mắng một tiếng, vừa định rời đi thì Thẩm Nham trong bộ âu phục sạch sẽ mở cửa xe, cầm ô đi về phía Thù Đồng.